Tang Lê nghe xong những lời đó, cô bắt gặp ánh mắt rực lửa của cậu, tim cô đập thình thịch, bong bóng axit cacbonic phun ra, mọi suy nghĩ của cô dâng trào khi cậu đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
Cô không ngờ rằng Quảng Dã sẽ trực tiếp đến Đài Thông để tìm cô…
Cô bảo Quảng Dã vào phòng trước, bối rối nói: “Nhiều chuyến bay đã bị hủy, sao cậu lại đến đây…”
Cậu mỉm cười: “Không có máy bay nên tôi đặt vé tàu.”
Ngay khi biết chuyến bay của cô bị hủy vào sáng nay, cậu đã lập tức đặt vé tàu đến Đài Thông. Buổi chiều vừa thi xong, cậu vội vã đến ga xe lửa sớm nhất có thể.
Tang Lê không ngờ rằng cậu đã sắp xếp việc này từ sáng sớm, ngay cả khi trời đang mưa to: “Vậy mà cậu còn nói với mình rằng ngày mai chúng ta sẽ gặp lại…”
“Đương nhiên là muốn cho cậu một bất ngờ.”
Quảng Dã nghiêng người nhìn cô: “Ngạc nhiên chưa?”
Trong lòng Tang Lê nổi bong bóng: “Ừm…”
Từ nhỏ đến lớn, không có nhiều người sẵn sàng làm cô ngạc nhiên, nhưng từ khi Quảng Dã thích cô, cậu đã mang đến cho cô rất nhiều bất ngờ và hạnh phúc.
Tang Lê mời cậu vào ngồi trước, thấy người cậu ướt đẫm, vội vàng đi lấy khăn nói: “Lau trước đi.”
Quảng Dã nhận lấy, Tang Lê hỏi cậu: “Cậu ăn tối chưa?”
“Chưa.”
Chỉ nghĩ tới việc đến với cô, tâm không đặt vào việc ăn uống.
Cô lo lắng bảo cậu nhanh chóng đi ăn gì đó, “Trong khách sạn có một nhà hàng, dưới tầng cũng có đồ ăn.”
Cậu lau mái tóc đen, nhướng mi nhìn cô: “Chúng ta cùng đi nhé?”
Cô sửng sốt: “Ừm, được thôi…”
Cậu đến gặp cô, sao cô có thể để cậu đi ăn tối một mình.
Quảng Dã cong môi, cô nói đi thay đồ ngủ rồi bước vào phòng tắm, cô nhìn mình trong gương——
Từ “hẹn hò” hiện lên trong đầu cô mà không có lý do.
Cô đang nghĩ gì vậy…
Một lúc sau, cô thay quần áo xong rồi đẩy cửa ra. Quảng Dã đang đợi cô, cậu vừa ngẩng đầu nhìn thấy nữ sinh mặc váy trắng dài, mái tóc đen dài mềm mại như thác nước xõa quanh vai cô, khuôn mặt phiếm hồng, đôi mắt của cô như ẩn chứa những vì tinh tú, đẹp đến mức cậu chỉ cần nhìn liếc mắt cái là có thể thấy được.
Cô bắt gặp ánh mắt kiên định của cậu, tai cô đỏ bừng.
Sau khi rời khỏi phòng khách sạn, Tang Lê đi bên cạnh cậu, cô cảm thấy bầu không khí với cậu ngày càng trở nên mơ hồ, khác hẳn với trước kỳ thi tuyển sinh đại học…
Quảng Dã nói rằng cậu không muốn ăn ở nhà hàng của khách sạn nên họ đi xuống trung tâm mua sắm ở tầng dưới và tìm một nhà hàng rồi lựa chọn ăn uống tại chỗ. Buổi tối Tang Lê không ăn nhiều nên cô chỉ ăn một chút với cậu.
“Bài thi hôm nay của cậu thế nào?” Cậu hỏi cô khi họ ngồi đối diện nhau.
“Không tệ, chỉ là bài vật lý cuối cùng hơi khó, mình phải mất mười phút mới làm xong, cậu cảm thấy thế nào?”
Cậu xoa xoa gáy: “Đủ để vào Vân Đại.”
Cô cười nói: “Cậu tự tin vậy cơ à. Còn Thư Niên thì sao? Cậu đã liên lạc với cậu ấy chưa?”
“Tôi vừa gửi tin nhắn trên đường sắt cao tốc. Cậu ấy nói rằng cậu ấy vẫn thể hiện như bình thường và không mắc sai sót gì”.
“Vậy thì tốt, giờ chỉ cần yên tâm chờ đợi kết quả thôi.”
Ăn xong, Quảng Dã nói đưa cô đi dạo trong trung tâm thương mại, khi đi ngang qua một quán trà sữa, cậu hỏi cô có muốn uống không để xếp hàng.”
“Được thôi.”
Cậu rời đi, Tang Lê đứng đợi thì nhận được điện thoại của Dụ Niệm Niệm, bốn thành viên còn lại của nhóm ‘Cùng nhau phát tài’ đang chơi ở bên ngoài. Dụ Niệm Niệm lo lắng hỏi han tình hình của Tang Lê ở Đài Thông, “Lê Lê, cậu đang làm gì ở đó vậy? Trời vẫn mưa to à?”
“Chắc vẫn đang mưa to đấy, mình đang ở trong nhà nên không thấy được.”
Dụ Niệm Niệm nghe thấy xung quanh ồn ào, “Cậu đang ở khách sạn à? Sao xung quanh lại ồn ào như vậy.”
“Mình đang ở khu mua sắm ở tầng dưới khách sạn.”
“Ồ, tầng dưới khách sạn có cả khu mua sắm cơ à, vậy chắc là cậu không chán đâu.”
Quảng Dã mua trà sữa xong liền đi tới: “Hai cốc này cậu chọn một cốc đi.”
Dụ Niệm Niệm nghe thấy giọng nam quen thuộc ở đầu bên kia, giật mình: “Mình nghe nhầm à? Sao mình nghe được giọng nói của Quảng Dã vậy?”
Như thể bị bắt quả tang, Tang Lê cắn rứt lương tâm thừa nhận: “Ừ, Quảng Dã đang ở bên cạnh mình, cậu ấy đến Đài Thông để tìm mình.”
?!!!
Dụ Niệm Niệm hưng phấn hét lớn: “Trời ơi, hóa ra Quảng Dã đi tìm cậu!!! Cậu ấy nóng lòng muốn gặp cậu, trời mưa to cũng phải chạy tới đó, bây giờ hai người ở bên nhau chưa!!!” “
Ba người bên kia cũng nghe thấy, nhao nhao hỏi chuyện gì vậy. Tang Lê xấu hổ hạ giọng kêu cô nàng đừng nói nhảm nữa, Dụ Niệm Niệm cười nói cúp điện thoại trước, không làm phiền hai người nữa.
Sau khi cúp máy, Quảng Dã đưa đồ uống cho cô: “Ai tìm cậu vậy?”
Cô đỏ bừng cả mặt: “Là Niệm Niệm… bốn người bọn họ ở cùng nhau, bọn họ đều biết cậu tới rồi.”
Quảng Dã cười xoa đầu cậu: “Biết thì sao, tôi không phải có ý định giấu bọn họ.”
Đúng như dự đoán, Dụ Niệm Niệm ở đầu bên kia điện thoại không giấu được sự việc, rất nhanh sau đó những thành viên khác trong nhóm ‘Cùng nhau phát tài’ hưng phấn nhảy ra trêu chọc, Nhiếp Văn nói: [A Dã, tôi con mẹ nó nói cho cậu biết, bốn người chúng tôi mời cậu đi chơi vui vẻ, cậu sống chết không tới, tôi còn tưởng Tang Lê không ở đây nên cậu không có tâm trạng, thì ra cậu chạy thẳng tới Đài Thông, bộ cậu gấp lắm à, chờ một đêm thôi cũng không chờ nổi à?]
Lữ Nguyệt: [Quảng Dã đâu chỉ không chờ nổi một đêm, thi xong là cậu ấy đã không kiềm được mà ngồi tàu đến thẳng chô Lê Lê mà.]
Quảng Dã đọc tin nhắn, lười biếng cong khóe miệng, trả lời: [Ở cùng các cậu thì có gì vui.]
Nhiếp Văn: [Ha ha, đợi cậu trở lại mời bọn tôi ăn cơm, lúc đó bọn tôi sẽ tàn sát cậu.]
Dụ Niệm Niệm: [Được rồi, vất vả lắm Quảng Dã mới gặp được Lê Lê, đừng làm phiền cậu ấy, tiếp theo là thế giới của họ [cười]]
Nhiếp Văn: [Đúng vậy, sau bao nỗ lực, cuối cùng kỳ thi tuyển sinh đại học cũng đã kết thúc. Hai người bây giờ muốn làm gì thì làm, không cần phải kìm nén nữa. A Dã, vào thời điểm mấu chốt đừng dễ dãi quá, tôi đề cao cậu.]
Đầu bên kia đang cười ha hả, nhưng ở đầu bên này, khi Tang Lê nhìn thấy tin nhắn trong nhóm, cả khuôn mặt cô đều đỏ bừng.
Mấy đứa này…
Quảng Dã đọc tin nhắn và nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Tang Lê, cậu cất điện thoại đi, cười nhỏ giọng: “Mặc kệ họ đi.”
Cô vùi đầu nhấp ngụm trà sữa, mơ hồ lẩm bẩm, vẫn giả ngu.
Cậu hỏi: “Tiếp theo đi đâu?”
“Mình thế nào cũng được.”
“Vậy đi dạo tiếp nhé?”
“Ừm……”
Tang Lê cùng cậu đi dạo trong trung tâm thương mại. Nam sinh đưa cô đến những cửa hàng mà cô có thể thích, chẳng hạn như cửa hàng đồ ăn nhẹ, cửa hàng thời trang và cửa hàng trang sức để mua đồ cho cô. Tang Lê cảm thấy thật vui vì có cậu ở cạnh bên, hai người đi tới đi lui như một cặp đôi tình tứ, trái tim rối bời.
Trước đây, làm gì có chuyện Quảng Dã dẫn một cô gái đi chơi như thế này?
Một lúc sau, hai người lại đi đến khu trò chơi điện tử, cậu hỏi cô: “Cậu có muốn vào chơi không?”
“Hả?”
Cô hiếm khi đến những nơi như thế này. Trước đây cô chỉ xem người khác chơi…
Quảng Dã đưa cô vào, tích một túi tiền vàng và đưa cô đi chơi nhiều trò chơi nhỏ khác nhau như đua xe, câu cá, đấu súng, v.v.
Tang Lê khá thích những điều này và vui vẻ như một đứa trẻ.
Khi đi ngang qua máy nhảy, tình cờ có một cô gái đang khiêu vũ, Tang Lê im lặng nhìn cô gái nhảy xong, Quảng Dã cụp mắt nhìn cô: “Muốn thử không?”
“Ừm……”
Tang Lê hơi do dự, nhưng cuối cùng cũng lấy hết can đảm đi lên. Nữ sinh kia biết được đây là lần đầu tiên biết Tang Lê đi nhảy nên giúp cô chọn một chế độ và tốc độ đơn giản. Máy nhảy khác với những điệu nhảy đơn giản. Lúc đầu, đôi chân của Tang Lê không theo kịp nhịp điệu của phím đàn. May mắn thay, cô đã có sẵn kỹ năng nhảy trước đây và dần dần thích nghi với tiết tấu và tốc độ.
Tuy rằng không bằng dân chuyên nghiệp, nhưng so với những người mới khác cũng tốt hơn rất nhiều.
Đối với Tang Lê, khiêu vũ không hề khó. Khó là chỗ nhảy như vậy ở nơi công cộng đối với người mắc chứng sợ xã hội như cô.
Sau khi chuyển sang bài hát thứ hai, đã có nhiều người nán lại xem. Khi bài hát kết thúc, Tang lê ngượng đến mức muốn chui xuống đất, cô đi về phía Quảng Dã, nam sinh giơ tay giữ đầu cô, bảo vệ cô gái nhỏ, chặn tầm nhìn của người khác, không khỏi mỉm cười:
“Không sao đâu, nhảy rất giỏi.”
Hai người bước sang một bên, Tang Lê nhấp một ngụm trà sữa: “Cái máy nhảy này khó quá, lúc lên mình cuống hết cả tay chân lên, vừa rồi không phải mình nhảy rất xấu sao?”
“Không xấu, nhảy nhót, giống như một chú thỏ.”
Ban nãy ngắm cô, cậu thấy cô dễ thương không chịu nổi.
Cậu còn nói cô giống một con thỏ…
Tang Lê được cậu đưa đi chơi những trò chơi khác, cuối cùng khi cô đến chỗ máy gắp thú, mắt cô sáng lên khi nhìn thấy đủ loại búp bê dễ thương trong máy. Quảng Dã để ý và nói: “Nếu thích thì chơi thôi. “
Tang Lê bước tới chiếc máy, mỉm cười nhẹ khi nhớ lại quá khứ: “Hồi cấp 2 mình đã đến khu trò chơi điện tử một lần. Mình đi cùng các bạn cùng lớp. Khi nhìn thấy chiếc máy gắp này, mình rất muốn chơi nó, nhưng mình mang rất ít tiền, cuối cùng mình đã mua năm xu để gắp một con búp bê, nhưng đáng tiếc là mình không gắp được gì cả.”
Khi đó, Quế Tú Viện thường bịa ra đủ lý do để giữ lại số tiền tiêu vặt mà Tang Tĩnh đưa cho cô. Số tiền Tang Lê nhận được, cô đều muốn giữ lại để mua đồ cho bà ngoại hoặc mua sách, đồ văn phòng phẩm cho bản thân. Thậm chí, một số bạn cùng lớp xung quanh còn cười nhạo sau lưng cô vì thấy cô nghèo.
Quảng Dã đứng bên cạnh giúp cô nhét xu vào: “Hôm nay cậu không cần lo lắng về việc không đủ tiền xu, cậu muốn chơi gì cũng được.”
Đại thiếu gia vẫn luôn hào phóng như vậy, Tang Lê mỉm cười: “Chơi mấy cái này phí tiền lắm.”
Quảng Dã ở bên cạnh, Tang Lê đang chuyên tâm gắp đồ, khi đầu gắp sắp bắt được búp bê vào trong khung, cô nhảy lên vui mừng, cười rạng rỡ với cậu: “Mình gắp được rồi!”
Đôi mắt của cậu phản chiếu bóng hình cô, cậu mỉm cười: “Không phải rất lợi hại sao?”
Để khiến cô hạnh phúc, cậu sẵn sàng phung phí tiền.
Trong nửa giờ tiếp theo, Quảng Dã đưa cô đến hầu hết mọi loại máy, như để bù đắp những tiếc nuối thời thơ ấu của cô.
Cuối cùng, cô gắp được một túi búp bê lớn và bước ra khỏi trò chơi điện tử. Những người đi ngang qua đều rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cô.
Quảng Dã: “Cậu thỏa mãn chưa?”
Cô gật đầu, đôi mắt cong lên thành hình trăng lưỡi liềm: “Đây đúng là một loại cảm giác thành tựu. Khi trở về mình có thể chia sẻ một ít với cậu. Cậu cũng gắp được một ít mà.”
“Không, trẻ con hợp với cậu hơn.”
Cái người này…
Bây giờ đã gần mười giờ, trung tâm thương mại sắp đóng cửa, Tang Lê cũng chơi đủ rồi nên hai người định lên tầng quay về khách sạn.
Tang Lê nghĩ tới điều gì đó và hỏi cậu:
“À đúng rồi, tối nay cậu ngủ ở đâu?”
“Sáng nay tôi đã đặt phòng rồi.”
Cô gật đầu hiểu ý, nam sinh nhìn cô: “Đừng vội quay về, về phòng của tôi đi.”
“Hả?”
Thấy cô hơi sửng sốt, cậu mỉm cười: “Cậu sợ tôi không cho cậu quay về à?”
Tang Lê ngây ngô đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng.
Cậu ngừng trêu chọc cô, “Tôi chỉ đưa cậu thứ này thôi.”
“Ồ……”
Phòng khách sạn của họ ở cùng tầng. Họ đi thang máy lên tầng 26 và đi bộ đến một căn phòng. Cậu quẹt thẻ và mở cửa, phòng đã mở sẵn máy lạnh, ánh đèn được bật sáng tạp bầu không khí ấm cúng.
Tang Lê bước vào, căn phòng rất rộng, có cửa sổ sát đất rất lớn, cho tầm nhìn toàn cảnh ra dòng sông đẹp nhất thành phố Đài Thông.
Bên ngoài trời đã tạnh mưa, từng giọt rơi xuống đập vào cửa sổ, màu neon phủ lên một lớp sương mù.
Tang Lê đi ngang qua, nhìn thấy một chiếc hộp vuông đặt trên bàn trà trước cửa sổ sát đất, cô bước tới nhìn, đột nhiên sửng sốt: “Bánh kem à?”
“Ừm, hôm nay không phải sinh nhật cậu sao?”
Vừa đến khách sạn, cậu đã đặt bánh vào phòng trước để cô không biết trước.
Tang Lê sửng sốt: “Sao cậu biết…”
Cô chưa bao giờ chủ động nhắc đến chuyện đó với cậu mà?
“Tôi đã hỏi bà ngoại khi tôi đến quê cậu vào kỳ nghỉ đông, bà nói với tôi,” Cậu sờ đầu cô, “Tôi định tối nay sẽ chuẩn bị cho cậu ở Vân Lăng, nhưng cậu không thể quay lại, nên tôi đến đây tìm cậu.”
Tang Lê rất đỗi ngạc nhiên. Cô không ngờ Quảng Dã lại biết ngày sinh nhật của mình. Cho nên tối nay cậu mới dẫn cô đi mua nhiều thứ, còn cùng cô đi chơi điện tử và gắp búp bê, cậu khiến cô rất vui, còn tổ chức sinh nhật cho cô…
Quảng Dã mở hộp bánh ra, bên trong là một chiếc bánh kem được thiết kế đặc biệt. Trên chiếc bánh có một chú thỏ nhỏ được làm bằng kem đang uể oải ngủ với một quả lê xanh trên lưng.
Cô nhướng mày: “Chiếc bánh này dễ thương quá.”
“Tôi mang từ Vân Lăng đến, tôi không giữ kĩ lắm, sợ bị hỏng mất rồi.”
Trái tim của Tang Lê rung rinh vì cảm động.
Tối nay, cậu thực sự đã mang đến cho cô hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Quảng Dã đặt nến lên bánh và đội mũ sinh nhật cho cô, mỉm cười bất cần: “Hôm nay là sinh nhật thứ mười tám của cậu, bạn học Tang, cậu có muốn ước một điều không?”
“Ừm……”
Cô cong khóe môi, khép tay lại và nhắm mắt lại.
Sau khi thực hiện điều ước, cô mở mắt ra, mỉm cười thổi tắt ngọn nến, cô đảo mắt, phát hiện Quảng Dã đang nhìn mình.
Ánh mắt của cậu chỉ hướng về cô, ánh mắt toát lên vẻ dịu dàng:
“Điềm ĐIềm, sinh nhật vui vẻ.”
Vào ngày sinh nhật thứ mười tám của cô, cậu thật may mắn khi được ở bên cạnh cô.
Đôi mắt Tang Lê ươn ướt, cô cong môi hướng về phía cậu: “Quảng Dã, cảm ơn cậu vì đêm nay đã tới đây gặp mình. Đã lâu rồi mình không có buổi sinh nhật vui vẻ như vậy.”
Trước đây, vào ngày sinh nhật của cô, mẹ cô làm việc ở Vân Lăng và không thể quay lại Đài Thông, đương nhiên, Quế Tú Viện sẽ không tổ chức sinh nhật cho cô, chỉ có bà cô mới tổ chức sinh nhật.
Sau khi mẹ cô rời đi, chính Quảng Dã lại mang đến cho cô nhiều hạnh phúc như vậy.
Nam sinh lấy từ trong túi ra một hộp trang sức đưa cho cô: “Cầm đi, quà sinh nhật.”
Cô nghi ngờ cầm lấy, mở ra và thấy một chiếc vòng tay.
Chuỗi vòng tay được làm bằng những hạt nhỏ đan xen vào nhau, lấp lánh, ở giữa treo một quả lê nhỏ được chạm khắc từ ngọc bích. Hai chữ “SL” cũng được khắc dưới đáy quả lê rất tinh xảo và đẹp mắt.
SL, Tang Lê(*)
(*) 桑梨 (Sāng lí)
Điều này được thiết kế đặc biệt chỉ dành riêng cho cô.
Tang Lê sửng sốt nhìn món quà, sau đó lại nghe thấy Quảng Dãe nói: “Lúc trước cậu nói, mặt dây chuyền quả lê trên cổ là do mẹ cậu tặng, cho nên tôi nghĩ ra tặng cho cậu một chuỗi vòng tay quả lê, vừa vặn thành một cặp, dành riêng cho cậu.”
Cô năm nay mười tám tuổi.
Giống như bông hoa lê lớn lên, và cuối cùng kết ra quả lê.
Trước cửa sổ kính sát đất, Quảng Dã đứng trước mặt cô, bóng hình của cô phản chiếu trong mắt cậu:
“Tang Lê, mẹ cậu không còn nữa, nhưng bà vẫn luôn bảo vệ cậu giống như mặt dây chuyền hoa lê, chiếc vòng tay này cũng mang ý nghĩa tôi sẽ ở bên cạnh bảo vệ cậu.”
Cậu chạm vào đầu cô, đôi mắt nóng bỏng như lửa, cậu nhẹ nhàng nói:
“Từ nay về sau, cậu không chỉ có bà ngoại, cậu còn có tôi.”
Ở bên cô khi cô vui, an ủi cô khi cô buồn, để cậu từ từ chữa lành những tổn thương, đau đớn mà cô đã phải chịu đựng.
“Tang Lê, chỉ cần cậu đồng ý, tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu.”
Tang Lê nhìn cậu, trong mắt ngấn nước, sau một khắc không nhịn được mà ôm lấy cậu: “Quảng Dã…”
Quảng Dã siết chặt và ôm cô thật chặt, vòng tay ấm áp của cậu như khiến cô hòa tan vào tận xương tủy.
Vào lúc này, mọi sợ hãi, rụt rè và lo lắng của Tang Lê đều vì cậu mà tan biến.
Cô rơi nước mắt, tim đập mạnh chỉ vì cậu.
Cô ngước mắt nhìn cậu, nghẹn ngào nói:
“Quảng Dã, cảm ơn cậu, mình rất thích món quà…”
Quảng Dã giơ tay lau nước mắt cho cô, ánh mắt nóng bỏng như muốn thiêu đốt cô, khóe môi cong lên khiêu khích:
“Thích quà, nhưng còn người tặng thì sao?”
Tang Lê không trả lời, ngay sau đó cô nhẹ nhàng nắm lấy cổ áo cậu, kiễng chân lên, hôn nhẹ lên tai trái của cậu.
Đôi môi đỏ mọng của cô gái mềm mại lập tức khiến đôi tai nóng bừng.
Vành tai của Quảng Dã dần dần đỏ lên, trong lòng hưng phấn kích động, thanh âm khàn khàn: “Có ý gì?”
Tang Lê nhướng mày, lại nhón chân lên, thì thầm vào tai trái cậu:
“Thích.”
Vừa nói xong, vòng eo của cô đã được ôm lấy, cô bị áp vào cửa sổ kính sát đất, Quảng Dã nhìn về phía cô, đôi mắt cháy bỏng:
“Anh nghe được đấy.”
Tim cô đập loạn xạ, ánh mắt cậu vẫn chăm chú nhìn cô, giọng khàn khàn:
“Em lặp lại lần nữa.”
Chóp mũi Tang Lê phiếm đỏ, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống. Đôi mắt hạnh ngấn nước nhìn cậu, từng câu từng chữ đều vô cùng rõ ràng: