Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

Chương 114



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 114

Sau mười mấy phút đồng hồ, bảy tám người đến dưới lầu, nữ có nam có, đi thẳng lên lầu trên, phòng khách lầu bảy đã bày xong một ít nước trà và một ít hoa quả đơn giản.

Lục Tam Phong một thân đoạn chính ngồi ở đó uống trà, Trương Phượng Tiên ngồi ở góc phòng tay cầm một ly cà phê, mặc một bộ quần jean yếm nhìn rất có hương vị cảnh Hong Kong.

“Đụng tới lợi ích của người khác không khác gì giết cha mẹ người ta nha!” Trương Phượng Tiên nói nhỏ.

“Cô nói không sai, bọn họ đã chạm đến lợi ích của tôi.”

Mấy người đẩy cửa đi vào, Lục Tam Phong đứng lên nói: “Xin chào, cô là chủ biên Ngụy Ái Linh?”

“Xin chào, đúng là tôi.” Một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đi vào, cô ta mang mắt kính tạo cho người ta cảm giác rất có tri thức, đi đến chỗ Lục Tam Phong bắt tay, giới thiệu: “Những người này là đồng nghiệp của tôi, một vài anh em trong tòa soạn, tổng cộng có bốn nhà, lần phỏng vấn này rất quan trọng chúng tôi sẽ ghi âm lại, anh không ngại chứ?”

“Không vấn đề.” Lục Tam Phong chỉ chỉ ghế sofa bên cạnh nói: “Mọi người ngồi đi.

“Anh họ gì?”

“Cái này không liên quan đến nội dung phỏng vấn, kể cả tôi làm nghề gì, gia đình thế nào và có mục đích gì mà đi tố giác thì đều không liên quan đến nội dung phỏng vấn.” Lục Tam Phong nhìn những người ở chỗ này nói: “Chúng ta nói thẳng chuyện chính đi, nơi dùng để giao thương năm nay sẽ dùng một lượng và đất nhất định để xúc tiến đầu tư lại thêm điều kiện được miễn thuế, có điều, những lợi ích này bị một công ty xí nghiệp mang tên Thiên Thông chiếm phần lớn “Trong đó hẳn là có giao dịch ngầm?”

“Ừm, công ty nội thất này có vấn đề nên không công bố toàn bộ quá trình ra ngoài, chủ yếu làm đồ dùng trong nhà nhưng chỉ có một nhà cung cấp nguyên liệu, công ty nội thất năm ngoái doanh thu chỉ hơn bảy mươi tỷ mà xí nghiệp Thiên Thông lại thu về mấy trăm tỷ Những lời Lục Tam Phong biết dừng đúng lúc, rất nhiều chuyện chỉ nói nửa vời, không đâm thủng màn cửa mỏng như giấy kia nhưng trong đó ngầm chứa không ít vấn đề sắc bén.

Buổi phỏng vấn kéo dài hai tiếng, Lục Tam Phong đứng ở cửa đưa mắt nhìn đám người rời đi, ngây người một hồi.

“Anh cứ thế trông cậy vào bọn họ?

Anh muốn để chuyện này náo khắp cả nước? Đến lúc đó anh cũng không vớt được gì, xúc tiến đầu tư mới mấy năm, nhiều nơi làm cũng thối nát, nói khó nghe thì là đều làm cho người mình, người có đầu óc đều biết.” Trương Phượng Tiên nhìn bóng lưng anh nói: “Bị điều tra ra, anh còn sống tốt được sao?”

Lục Tam Phong nghiêng đầu nhìn cô ta nói: “Tôi đánh cược đám người kia không dám để tôi nháo thành như vậy!”

Trương Phượng Tiên ngẩn ra, một hồi lâu cười nhạo một tiếng: “Anh điên rồi, đám người kia gặp anh là muốn bể đầu chảy máu, tôi nghe nói còn có một chuyện, có vài người không rõ nguyên do xảy ra tai nạn giao thông rồi.”

“Bình thường thôi, lần trước tôi đi thành phố Bạch Nhiên giải quyết chuyện nhà máy nguyên liệu cũng có một người bị xe đụng chết.” Lục Tam Phong móc gói thuốc lá từ trong túi ra châm một điếu, dựa vào cửa nói: “Tìm phú quý trong hung hiểm, bây giờ làm ăn rất dễ, không có trở ngại gì, đủ nhẫn tâm thì có thể kinh doanh buôn bán, vàng vào đầy túi, không đến mười mấy năm thì không được, nói trắng ra thì bây giờ mọi người đều là chân lấm tay bùn.”

Trương Phượng Tiên nhìn anh, cả người có chút hoảng hốt, trên người anh ta toát ra một loại hương vị không nói nên lời, gan dạ, thận trọng, dám xông pha, một con người có trí có tài lại có dã tâm.

Về phòng, Lục Tam Phong gọi điện cho Hác Triều Nhân, chuyện nên làm đều làm, anh cũng không thể nhàn rỗi.

“A lô, tổng giám đốc Lục sao rồi?”

“Ngày mai báo chí sẽ đưa tin việc này, hiện tại tôi cần anh làm một chuyện, ngày mai tiếp nhận một ít phỏng vấn của đài truyền hình hoặc báo chí rồi nói một ít về điều kiện sống của các công ty nội thất, không nhất định chỉ thẳng xí nghiệp Thiên Thông, chỉ cần ám chỉ là được rồi.”

“Chuyện này có ích hả? Nếu không trước tiên xem hiệu quả đi đã, tốt nhất là tôi nói chuyện riêng, náo loạn ồn ào cũng không tốt.” Âm thanh Hác Triều Nhân lộ ra chút sợ hãi.

Lục Tam Phong hơi nhíu mày, hiển nhiên trong đó có những thứ cong cong quẹo quẹo thế nào anh biết cũng không ít nếu không thì tổng giám đốc cấp trâu bò đại boss như anh còn sợ thành dạng này à.

“Anh làm việc phải tàn nhẫn, không thì người khác còn không giết anh à, tôi nói anh biết, bây giờ chuyện nên làm tôi đều làm rồi, tôi tiến lên trước, anh không ủng hộ tôi à?” Lục Tam Phong hít sâu một hơi nói: “Tổng giám đốc Hác, ai cũng muốn làm ngư ông đắc lợi, nhưng chắc chắn phải có một người làm cá chứ đúng không, tôi cũng đã đem bản thân mình vào, anh không thể chỉ chờ đợi lợi ích mà một chút nguy hiểm cũng không chịu được, hơn nữa anh nói mấy câu mờ ám bọn họ có thể giết anh?

Chút can đảm này cũng không có vậy thôi anh về nhà dỗ con đi.”

Lục Tam Phong nói xong trực tiếp cúp máy, nằm trên giường nhắm nghiền hai mắt.

Sáng sớm hôm sau, tạp chí đầu tư gắn tựa đề bất ngờ, bức màn đen phía sau chuyện đầu tư.

Nội dung không thể nói không bắt mắt, đề tài đỏ rực đập thẳng vào mắt, hơn ba ngàn chữ viết về xí nghiệp Thiên Thông, có thể nói là từng chữ là một viên ngọc, Lục Tam Phong đọc xong tờ báo thì cảm thấy lạnh sống lưng, không thể không bội phục phóng viên ký giả.

Ngay sau đó, buổi sáng Hác Triều Nhân tiếp nhận phỏng vấn, chủ yếu nói đồ dùng nội thất và nội tình trong nghề.

Nháy mắt không ít lãnh đạo bản xứ đặt tờ báo đó trên bàn, xem xong không khỏi mồ hôi đầm đìa.

Không khí có hơi khẩn trương.

Bên trong biệt thự, tổng giám đốc Thôi run run nhìn tờ báo trên tay, cả một buổi sáng điện thoại reo không ngừng, người gọi điện tới tập hỏi có chuyện gì xảy ra, là ai đã đem nội tình tiết lộ ra ngoài.

Đầu Lưu Đông Ba ngày càng to ra, đài truyền hình địa phương đang phát tiết mục phỏng vấn, Hác Triều Nhân hướng về phía ống kính mà bốc phét, lời nói ẩn ý đều đề cập đến xí nghiệp Thiên Thông.

“Ông Lưu, eó người gọi đến.”

“Không cần hỏi cũng biết là ông chủ công ty thực phẩm Phong Giai, thằng nhóc này cũng hơi ác, chắc là chưa chịu khổ bao giờ, để nó yên tĩnh một chút thì không sao rồi.” Trên mặt Lưu Đông Ba hiện lên nét âm ngoan.

“Anh muốn làm gì?” Tổng giám đốc Thôi run run hỏi.

Một tấm thơ mời đặt ở sảnh lớn khách sạn, Lục Tam Phong sau khi chạy bộ về tiếp tân đã chuyển lại cho anh.

“Là một vị tiên sinh đưa tới, bảy giờ tối nay liên hội thương nghiệp tổ chức hoạt động bên hồ, người ấy còn nói ngài phải đi, có thể giải quyết chuyện ngài muốn giải quyết khỏi phải tìm ký giả lên báo ám chỉ này nọ, đây là nguyên văn lời nói của tiên sinh đó.”

Tiếp tân vội vàng giải thích.

“Ừm, tôi biết rồi”

“Còn nữa, năm nay có rất nhiều người của tòa soạn báo muốn phỏng vấn ngài, để lại phương thức liên lạc ở đây hy vọng ngài liên lạc với bọn họ.”

“Không cần, hôm nay không tiếp nhận phỏng vấn, ngày mai nói sau.” Lục ‘Tam Phong vừa lên lầu vừa nói.

Quả nhiên ảnh hưởng của truyền thông rất lớn, báo vừa đăng đã có thiệp mời gửi đến, vừa đi đến cửa phòng, Trương Phượng Tiên cách vách đã mở cửa phòng ra.

“Buổi chiều tổng giám đốc Hác có gọi tới.”

“Thế nào? Phỏng vấn đài truyền hình có hiệu quả?” Lục Tam Phong hỏi.

“Người xí nghiệp Thiên Thông tìm ông ta, tối hôm nay ông ta cũng tham gia tiệc tối liên hội đó, hơn nữa còn làm người giải hòa với xí nghiệp Thiên Thông.”

“Có ý gì?” Lục Tam Phong chau mày nói: “Ông ta đồng ý?”

“Ông ta nói ông ta bị uy hiếp, đối phương lời trong lời ngoài uy hiếp ông ta, ông ta sợ hãi nên đã đồng ý.”

“Mẹ nó!” Lục Tam Phong tức giận vỗ đùi, hợp tác với một người nhát cấy như vậy thật làm người ta đau trứng mà, thở dài nói: “Ý của ông ta là xưởng của ông ta, thị trường của ông ta đều không cần? Chờ phá sản? Hay chờ bị mua lại với giá rẻ?”

“Tôi làm sao biết được, còn có báo chí hôm đó đưa tin oanh động quá lớn, bác trai gọi điện thoại cho tôi hỏi có phải anh viết không, tôi thừa nhận, bác nói chuyện gì cũng phải có điểm dừng, những gì chúng ta thấy chỉ là bề nổi của tảng băng chìm, phải có mức độ.”

Trương Phượng Tiên nói xong nhìn nhìn Lục Tam Phong.

“ý gì? Chuyện này còn có bác trai kia của cô lên tiếng?”

“Sao tôi biết, có điều nghe có vẻ dính dáng rất nhiều, bây giờ anh có tính toán gì không, còn muốn miếng bánh lớn này, còn muốn những điều kiện đó?”

Lục Tam Phong gật đầu nói: “Ừ, ngược lại bây giờ tôi có nắm chắc thắng xí nghiệp Thiên Thông kia, tôi chân trần sợ bọn họ đi giày? Đi thôi, tham gia yến hội đó ăn không uống không!”

Trời sụp tối, Lục Tam Phong mướn một chiếc BMW lái xe chạy thẳng đến hồ Thiên Thu.

Mùa đông dần qua, không khí mùa xuân tràn tới, có thể cảm nhận rõ ràng mùa xuân đang xao động, khí trời không còn lạnh như mùa đông mà còn mang theo vài phần ướt át, chỉ cần mặc quần áo đơn giản cũng sẽ rất thoải mái.

Xuyên qua màn đêm, một ít ánh xanh từ mặt hồ Thiên Thu truyền đến mắt, tuyết ở hồ đã tan gần hết, đối diện hồ là một tòa trung tâm thương mại, ánh đèn sáng chơi, chiếu sáng cả hồ nước làm nó càng thêm chói lóa.

Đã có vài chiếc xe sáng đậu sẵn, người đến tham dự hôm nay thật ra muốn nhìn thử người bên ngoài như Lục Tam Phong có phải ba đầu sáu tay không mà dám làm chuyện như vậy.

Hác Triều Nhân đã đến, cả người mặc một bộ âu phục giày da đứng ở bàn thức ăn, vẻ mặt không phải là rất vui vẻ, có chút không biết phải làm sao đưa mắt nhìn xung quanh.

Ông ta không cam lòng để công xương của mình sẽ ngã xuống trong mấy năm nữa, nhưng ông ta biết được một ít chuyện sợ ngày mai sẽ xảy ra chuyện.

Người là thịt cá, ta là dao thớt. Ông ta hy vọng bản thân có thể lạnh lùng như Lục Tam Phong thì tốt rồi, không phải ông ta nhát gan, chẳng qua đùi mà ông ta ôm không to bằng người ta.