Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

Chương 115



Chương 115

Cái gọi là liên hội thương nghiệp thực chất là một chỗ để làm quen nhận thức người trong giới là một phương tiện để giật dây bắc cầu, ngoài ra còn có vũ hội, trao đổi về các ngành sản xuất,..

Trong thời đại rồng không thấy đầu rắn không thấy đuôi này chỉ cần anh hòa vào các buổi tiệc tụ họp một chút sẽ thấy được họ đang chờ đợi anh. Mở cửa buôn bán đã dẫn đến một nhóm người phương tây đi sâu vào kinh tế nhà nước, tạo thành hậu quả quá độ, mà người bình thường thì vẫn bảo thủ như cũ thành ra gu thẩm mỹ hai phương khác biệt nhau rất lớn.

Cái câu “Vui vẻ đến chết” chính là để nói trường hợp này.

Sảnh rất rộng, để một ít bàn ghế, không xa phía trước là nơi lấy thức ăn, còn lại là nơi để khiêu vũ.

Lục Tam Phong đứng ở cửa nhìn chung quanh một vòng, nghiêng đầu về phía Trương Phượng Tiên nói: “Tôi đã nói không phải chỗ xa hoa gì rồi, cô còn muốn mua váy dạ hội mới quả thực là chà đạp bộ váy này mà.”

“Mau vào đi, tôi cũng không ngờ là như thế mà.”

Bên kia tiếp tân mở miệng nói: “Quý ngài, mời ngài trình thiệp mời của ngài.”

Lục Tam Phong đưa thiệp mời trong tay ra cho tiếp tân nhưng ánh mắt lại đặt trên người Hác Triều Nhân ngồi trong góc đăng kia, tối nay anh phải kéo Hác Triều Nhân trở người về trận tuyến mình.

Lục Tam Phong rất tự biết bản thân anh vốn là người ngoài căn bản không có trọng lượng, muốn để đối phương kiêng kỵ thì phải tăng ảnh hưởng của mình lên.

“Ngài chính là tổng giám đốc Lục? Là người bên ngoài đến đây, ông chủ công ty thực phẩm Phong Giai?” Tiếp tân có hơi kích động hỏi.

“Ừ, có chuyện gì?” Lục Tam Phong buồn bực, anh cũng không phải ngôi sao lớn cũng không phải nhà giàu nứt vách, anh ta kích động thể làm gì chứ?

Tiếp tân đứng dậy quay vào trong hộ. “Vị doanh nhân tỉnh ngoài Lục Tam Phong kia đến rồi!”

Cả sảnh đều quay lại nhìn ra cửa ánh mắt sáng quắc, cho dù là Lục Tam Phong, thấy loại trận thế này cũng có chút sợ hãi, tình cảnh này có hơi quỷ dị làm người ta chịu không được.

“Chuyện gì vậy?” Trương Phượng Tiên buồn bực nói.

“Không biết.”

“Tổng giám đốc Lục, anh mau vào đi, tôi ngưỡng mộ anh lâu rồi!” Một người đàn ông trung niên đi đến, vẻ mặt tươi cười, lấy lòng Lục Tam-Phong.

“Xin chào, xin chào!” Lục Tam Phong khách sáo nói.

“Anh làm về thực phẩm cho trẻ em đúng không? Tôi có thể hợp tác với anh mở rộng mặt hàng, đây là danh thiếp của tôi, chúng ta làm ra sản phẩm cho mấy đứa bé oa oa thì cũng không tệ chứ.

“Chúng tôi còn có hơn một ngàn cửa hàng…”

Xung quanh chừng mười mấy người đang trao đổi danh thiếp cho nhau, hơn nữa còn đang bàn về các hợp tác cỡ trung, lợi nhuận thu được rất khả quan, nếu là Lục Tam Phong của năm trước nhìn thấy những thứ này sợ rằng ngủ cũng có thể cười ha hả.

Nhưng danh thiếp đến tay càng nhiều càng cảm thấy chuyện này có hơi kỳ lạ, người bản địa không quen người bên ngoài, làm sao có thể hợp tác với nhau dễ như vậy, anh cũng không nghĩ cái bảng hiệu thực phẩm Phong Giai này được dát vàng.

“Anh sắp phát tài rồi nha, một đống người đến tận cửa đưa tiền cho mà.”

Trương Phượng Tiên nói nhỏ.

“Táo ngọt ăn ngon, ăn mãi không ngán!” Lục Tam Phong vừa nói vừa quăng xấp danh thiếp vào thùng rác, sải bước đến chỗ Hác Triều Nhân.

“Anh hai của tôi ơi, anh điên rồi hả?

Rất nhiều người đều nhìn anh, anh lại quăng danh thiếp vào thùng rác có phải quá xem thường ta quá rồi không?”

Trương Phượng Tiên vội nhắc nhở, việc này quả thực là tát thẳng vào mặt người ta rất bất lịch sự.

Có người nhìn thấy, sắc mặt cực kỳ khó coi, hơn nữa lúc nấy tiếp tân hô lớn người chỗ này đều rất tò mò Lục Tam Phong là người từ đâu đến sao chưa nghe nói bao giờ?

“Người này là ai thế? Khí phách như vậy luôn à, quăng cả danh thiếp vào thùng rác.”

“Tổng giám đốc Trương, anh quen anh ta hả? Giống người gì vậy, anh còn nịnh hót anh ta.”

“Tôi nịnh hót anh ta? Anh ta sắp không xong rồi!” Tổng giám đốc Trương vừa nói chuyện vừa nghiến răng, vừa nãy ông ta là người đi lên mặt tươi cười đưa danh thiếp của mình cho Lục Tam Phong còn nói một ít hạng mục hy vọng có thể hợp tác.

“Chuyện gì vậy? Đây là ai, chưa từng nghe qua người này.”

“Vùng khác, ông chủ một công ty thực phẩm”

“Một người bên ngoài mà ngạo mạn cái gì, mẹ nó, gọi điện thoại kêu người cắt chân anh ta đi.”

“Anh thì hiểu cái gì, có đọc báo hôm nay không vậy? Đây là người chỉ đích danh xí nghiệp Thiên Thông đưa tin hôm kia đó.”

“Đọc rồi, tôi cũng cảm thấy có hố đen, chuyện đó chắc là thật có điều dám nói trắng ra như vậy thì phải nói là trâu bò thật.”

“Xí nghiệp Thiên Thông là do ông Lưu quản lý, hiểu không?”

Mọi người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, không ai nói thêm câu nào, chuyện lần này bọn họ không muốn chen vào, bình thường biết quá nhiều nội tình thì cũng không quá tốt cho bản thân, làm một doanh nhân nên hiểu chuyện gì nên biết, chuyện gì không nên biết.

Hác Triều Nhân thấy Lục Tam Phong đi về phía mình muốn tránh đi nhưng ông ta vốn đã ngồi trong góc, không còn chỗ nào đi, chỉ có thể cúi đầu đi về phía toilet.

Lục Tam Phong theo sát vào nhà vệ sinh, Trương Phượng Tiên chỉ có thể dừng lại.

“Chuyện gì vậy?” Lục Tam Phong nhìn ông ta nói: “Thế nào? Có người uy hiếp ông à?”

“Không có, hiện tại không thích hợp nói chuyện, một lát nữa ông Lưu sẽ đến, chúng ta ngồi xuống nói chuyện không gì không thể nói đúng không.” Hác Triều Nhân nói chuyện mà bản thân cũng tựu cảm thấy chột dạ.

“Nói cái gì chứ? Tôi nói cho ông luôn vậy, bọn họ buôn lậu vật liệu gỗ từ nước ngoài, đây chỉ là chuyện nhỏ, công ty bọn họ có quyền sử dụng các sản phẩm nước ngoài, vật liệu gỗ giá rẻ, lại thêm cái mác ngoại quốc trực tiếp đưa vào thị trường bán đồ nội thất cho nhà tầm trung đến sang, ông còn phát triển được cái gì? Ông chờ phá sản là vừa.”

Lục Tam Phong tức giận nói: “Ông sao lại nhu nhược đến thế chứ?”

“Ông Lưu không dễ nói chuyện, có tiền hay không, sức khỏe vẫn quan trọng nhất.”

“Ông ta muốn đánh gãy chân ông?

Ông lăn lộn đến hôm nay, ông chủ lớn như vậy mà dưới tay không có chân chó nào à?” Lục Tam Phong có chút không dám tin nhìn vào ông ta.

“Tôi là doanh nhân đứng đắn.”

Lục Tam Phong im lặng không nói được gì, đầu năm nay còn có người kinh doanh đứng đắn, đúng là gặp quỷ mà.

“Những người kia đưa danh thiếp đề nghị hợp tác với anh là do ông Lưu cho anh quả ngọt, ý của ông ta là để anh không uổng công đến, cầm những hợp tác đó đi sau này còn có thể chào hỏi.” Hác Triều Nhân nhỏ giọng nói: “Đều là người mình.”

“Nếu là người mình, tại sao không thể cho tôi đất, tiền vay, chính sách?

Ngoài miệng thì nói là người mình nhưng ông ta ăn được nhiều nhất? Cho tôi chút vật liệu dư thừa? Ông có thể kiên cường chút được không!” Lục Tam Phong nhìn ông ta giận không chỗ phát tiết, mở miệng nói: “Cái tên phản bội mắt to mày rậm nhà ông, ngày đó đã nói thế nào?”

“Tôi thật sự là sợ xảy ra chuyện, từ nhỏ đến lớn tôi luôn là đứa trẻ ngoan, nếu chuyện này xảy ra sự cố…” Hác Triều Nhân hơi nóng nảy nói.

Lục Tam Phong đã nhìn ra, ông Lưu này uy chấn một phương không phải là chuyện ngày một ngày hai, làm cho Hác Triều Nhân cả ý thức phản kháng cũng không có, chỉ có thể để tự anh đến.

“Có chuyện gì thì nói với tôi, bên kia có tình huống gì, ông làm nội ứng đi, ông ta chừng nào tới?” Lục Tam Phong hỏi.

“Chắc là hiện tại, tôi khuyên anh một câu, đừng náo.”

Hác Triều Nhân vừa dứt lời cửa toilet đã bị người đẩy ra, một người đàn ông mặt tây trang đi tới, tạo cho người ta một cảm giác không giận mà uy.

“Ông Lưu!” Hác Triều Nhân sợ rụt lại cúi đầu nói.

Lục Tam Phong đánh giá người đàn ông, đối phương cũng quan sát Lục Tam Phong, nếu bàn về khí thế Lục Tam Phong đã thua một bước.

“Vị này chắc là Tổng giám đốc Lục hả? Tôi vốn nghĩ thông qua Tổng giám đốc Hác làm người trung gian cho vụ này, biết một ít về Tổng giám đốc Lục, không nghĩ tới đến đây lại không thấy người, hỏi mới biết được hai vị lại ở trong toilet bàn tính mưu đồ.” Lưu Đông Ba híp mắt hỏi, giọng nói mang theo một cỗ sát khí.

“Đi vệ sinh?” Lưu ĐÔng Ba giơ tay nhìn đồng hồ nói: “Đã gần hai mươi bảy phút, ăn cứt cũng đã ăn no luôn rồi.”

“Ông Lưu, ông ăn mặc như người sao lại hành xử như chó, nói chuyện thô bỉ như vậy?” Lục Tam Phong nhìn ông ta khinh khinh cười: “Tôi và Tổng giám đốc Hác là bạn tốt, ở toilet bao lâu còn cần ông phải đếm à?”

“Tôi chỉ muốn biết hai người trong †oiilet làm gì vậy?” Lưu Đông Ba nghiêm nghị quát lớn: Cửa toilet lại bị đẩy một chút, có thể thấy một nhóm người khá đông, Lục Tam Phong không nghĩ bọn họ thật muốn đi toilet.

Hác Triều Nhân đứng đó cả tay chân đều run, trên trán đã đổ đầy mô hôi, không dám ngẩng đầu nhìn.

“Đàn ông mà, luôn tranh cường háo thắng.” Lục Tam Phong lấy tay võ vai Hác Triều Nhân một cái nói: “Đấu qua đấu lại, không bằng ông Lưu ra ngoài đấu một trận?”

“Ha ha ha ha ha hai”

Lưu Đông Ba cười phá lên, vỗ vai Hác Triều Nhân nói: “Tôi cũng không hỏi thắng thua của hai người, Tổng giám đốc Hác tiến cử Tổng giám đốc Lục với tôi, ở toilet nói thì không hợp lắm hay là chúng ta ra ngoài đi.”

“Đi, đi ra ngoài, thật ra thì không cần Tổng giám đốc Hác tiến cử, tôi và chủ xí nghiệp Thiên Thông quan hệ tốt từ lâu rồi.” Lục Tam Phong nhìn Lưu Đông Ba cười híp mắt nói: “Không nghĩ tới ông Lưu đã nhận được tín hiệu của tôi, xem ra anh cũng chỉ là một người đại diện thôi.”

Lục Tam Phong nói xong bước ra ngoài. | Lưu Đông Ba sắc mặt âm trầm, nói với Hác Triều Nhân: “Có người làm chủ cho ông à, tôi còn nghe nói người nào đó nhét hết hảo ý của tôi vào thùng rác?”

“Tôi đã nói hết lời rồi, anh ta là người bên ngoài, không biết uy nghiêm của ngài.”

“Xem ra tôi phải cho hắn biết một ít” Lưu Đông Ba hừ lạnh một tiếng đi ra ngoài, đám người ở cửa đứng hàng đầu tiên là một đám đàn ông mặc âu phục, phía sau là một đám khách, cũng không phải là chờ đi toilet.

Tổng giám đốc Thôi cũng đứng ở ngoài, thấy ông Lưu đi ra vội tiến lên hỏi: “Anh cảm thấy người này thế nào?”

“Khí phách hiên ngang.”

“Khí phách hiên ngang?” Mặt Tổng giám đốc Thôi run lên từng cơn, ông ta rất lâu rồi chưa nghe ông Lưu đánh giá cao như vậy, đây có lẽ là một trận long tranh hổ đấu kịch liệt đây.

Lưu Đông Ba đi ra ngoài, bốn phía đều là âm thanh khách sáo, không ít người đi danh thiếp đến, ông ta chỉ là một người làm mối, còn chẳng có được công ty của riêng mình, tài sản trên danh nghĩa cũng không có bao nhiêu.

Nhưng một người như vậy lại ở đây hô phong hoán vũ, nghe nói chuyện làm ăn không có một cú điện thoại của ông ta gọi đến thì đều không thành công.

Dù là ai cũng phải nể mặt ông ta ba phần.

Một người mối dẫn làm ăn chủ yếu dựa vào quan hệ giật dây người khác, phí ra sân của ông ta cũng giá trên trời, một bữa tối nói chuyện với ông ta cũng phải từ trăm vạn trở lên, ở bữa ăn đó anh có thể gặp người anh muốn gặp, làm chuyện anh muốn làm tùy anh.