Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

Chương 292: Anh Tiếp Tục Đánh Đi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sau khi cơm nước xong, Lục Tam Phong đi vào tiệm cắt tóc, hiện tại thuốc nhuộm tóc khá đơn điệu, hầu hết các tiệm làm tóc chỉ có màu vàng, xanh lục, xanh lam và màu đỏ!

Lục Tam Phong ngồi trên ghế nhìn bản thân ở trong gương, hai đời làm người, đây là lần đầu tiên anh nhuộm tóc, kiếp trước anh chỉ có đi học, sau khi tốt nghiệp cao học thì bắt đầu đi làm, môi trường sống của anh hoàn toàn không tiếp xúc với những thứ này.


“Anh chàng đẹp trai, anh nhuộm màu gì? Màu vàng sao?”

Lục Tam Phong lắc đầu liên tục, nhìn đầu như một đống cứt, anh không thích.


“Vậy thì màu xanh lục? Màu xanh lục rất hợp với anh!”

Lục Tam Phong quay đầu nhìn anh ta, nếu không phải thợ cắt tóc còn trẻ thì có thể đánh nhau rồi.


“Giống kiểu Tây một chút, thoạt nhìn giống như mấy tên bụi đời.”

“Hiểu rồi, chính là kiểu lóa mắt đó đúng không, anh có muốn thử thuốc nhuộm bảy màu mới nhất mà tôi mới nghiên cứu không? Đi trên đường chắc chắn là người nổi bật nhất!”

“Được!”

Lục Tam Phong gật đầu đồng ý, hai tiếng sau, Lục Tam Phong bước ra ngoài với mái tóc trộn lẫn các màu vàng, xanh lục, xanh lam và đỏ ở trên đầu, khuôn mặt đen như đáy nồi.


Hà Thanh Du đi theo phía sau, cổ gắng kiềm chế để không cười ra tiếng, lúc sáng Lục Tam Phong còn phong độ ngời ngời, bây giờ thành ra cái bộ dạng gì không biết nữa.


Sau đó đi taxi, chiếc Crown này quá sang trọng, đã thay đổi sang Santana, ở bên ngoài có đủ các vòng hoa, khoác một chiếc áo khoác denim, xắn tay áo, lắc bả vai, miệng nhai kẹo cao su.


Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, cũng đã 6 giờ tối, đừng nói đến Tần Thiên Thạch mới quen biết được một ngày, ngay cả Giang Hiểu Nghi có ở trước mặt cũng không thể nhận ra Lục Tam Phong được, trên người đều toát ra vẻ lưu manh.


“Đi!” Lục Tam Phong nói xong liền mở cửa rồi lên xe!

Tần Thiên Thạch hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường, nếu sớm biết phải đi bảo vệ một người như vậy, nhất định anh ta sẽ không nhận nhiệm vụ, loại người giống như Lục Tam Phong này chính là loại người gặp anh ta ở trên đường thì chắc chắn sẽ sợ hãi, rụt cổ lại.



Hà Thanh Du cảm nhận được sự khinh thường của anh ta, nói: “Lên xe!"

Mặc dù chiếc xe này là Santana, ngoại trừ động cơ, về cơ bản nó đã được sửa đổi, đặc biệt là rất bắt mắt khi chạy ở trên đường, thậm chí còn có người muốn phát điên vượt qua.


Đến sáu giờ bốn mươi phút, học sinh của trường Lục Trung lại lao ra như bầy cừu.
Lục Tam Phong ngồi ở trên nóc xe, một chân chống xuống đất, chân còn lại đặt trên khung bảo vệ, châm một điều thuốc, chiếc xe của anh đỗ ở trong bóng tối, mái tóc của anh cực kỳ nổi bật, tàn thuốc vụt tắt ngay khi anh hít vào.


Đẹp trai đến nỗi khiến cho người ta mơ màng.


Toàn thân toát lên hơi thở của một vị vương giả.


Ngay cả mấy tên bụi đời đi xe máy phân khối tám mươi, ngồi xổm bên đường hút thuốc cũng không thèm nhìn các cô bé học sinh mà nhìn chằm chằm vào Lục Tam Phong mãi như thể đang chào đón sự xuất hiện của vua chúa.


Lục Tam Phong nhìn thấy Mã Vy Thanh đi ra, đưa ngón tay vào miệng, thổi một tiếng còi vang dội!

Ngay lập tức, không chỉ có học sinh, mà còn có một số giáo viên nữ nhìn sang đây.


Mã Vy Thanh nhìn chằm chằm vào Lục Tam Phong, suýt chút nữa thì không nhận ra, Tóc Xanh ở bên cạnh hỏi: “Đây là ai? Ở nơi nào?”

“Đó là người lúc trưa!” Mã Vy Thanh hỏi Tóc Xanh: “Chó săn kia còn chặn tôi không?”

“Đó là điều chắc chắn rồi, chó săn kia đã nói, để cô làm bạn gái của anh ta, nếu không thì không thể chơi được nữa, buổi tối chúng ta đổi chỗ chơi đi!"

"Không được, bà đây sẽ đến Lãng Dạ chơi, không phải anh ta thích tôi sao, vậy thì nhìn xem anh ta có thực lực đó hay không!” Mã Vy Thanh đi về phía Lục Tam Phong.


Khi Tóc Xanh nghe thấy Mã Vy Thanh đi cùng với loại người kia, nhất thời sắc mặt của cả Tóc Xanh và Tóc Lục đều xanh mét, vẻ mặt hung tợn đuổi theo.



Mã Vy Thanh đi tới trước mặt Lục Tam Phong, nhìn qua nhìn lại đánh giá vài lần, vươn tay lấy điều thuốc ở trên miệng của Lục Tam Phong xuống, thành thục hít vào hai ngụm, dùng ngón tay gõ điếu thuốc, nhả một làn khói vào mặt Lục Tam Phong!

“Muốn làm tôi sao?”

“Tôi chỉ muốn tìm một vật nhỏ, ông đây đã nhìn trúng ai thì bất cứ ai cũng không ngăn được.
Thần cản giết thần, phật ngăn giết phật.” Lục Tam Phong vỗ lên nóc xe, hét lớn: “Cô là của tôi, cô chính là vợ của tôi, từ hôm nay trở đi, tôi muốn để cho cả thế giới gọi cô là chị dâu!”

Những lời này vừa nói ra, mấy tên bụi đời ngồi xổm hút thuốc ở cách đó không xa đứng lên, hơi kinh ngạc nhìn Lục Tam Phong chằm chằm, thầm nghĩ, khí chất ngang ngược bá đạo của anh làm cho không có bất kỳ cô gái nào có thể chống lại.


"Mày lấy cái gì ngăn? Chỉ dựa vào cái miệng của mày sao?” Tóc Xanh nhảy ra, hét lớn: “Tao nói cho mày biết, làm đàn ông thì phải nhẫn tâm, người không nhẫn tâm thì không thể đứng vững, mày ở đâu ra? Đại ca của mày là ai?”

Lục Tam Phong nhìn anh ta, nở một nụ cười khinh thường, lại lấy ra một điều thuốc khác, nhìn vầng trăng treo lơ lửng trên bầu trời, vẻ mặt có chút cô đơn, nói một cách thẳng thừng: "Tao rất muốn làm thằng em, nhưng mà trên đời này có ai xứng làm đại ca của tao chứ?"

Mấy tên bụi đời đã đứng thẳng người, trợn mắt há mồm nhìn Lục Tam Phong, suýt chút nữa lấy sổ tay ra ghi chép!

Hà Thanh Du ngồi trong xe lấy tay lên che mặt, lúng túng muốn tìm chỗ chui vào, Tần Thiên Thạch ngồi ở ghế lái, sắc mặt trầm trọng, lẩm bẩm nói: “Thời kỳ phản nghịch đúng là đều có bệnh!”

Tóc Xanh nghẹn họng, không nói nên lời, một lúc sau mới nói: “Vậy thì mày có thể giải quyết chuyện của cô ấy không, đuổi bọn chó săn kia đi!”

“Không thành vấn đề, không cần phải nói cho tao biết bên kia có bao nhiêu người, không cần biết tên, chỉ cần nói cho tôi biết thời gian và địa điểm, tôi sẽ để lại trên giang hồ một huyền thoại.” Lục Tam Phong nói xong liền ném tàn thuốc xuống đất.


Mã Vy Thanh sững sờ nhìn anh, trồng anh cực kỳ ngầu, lúc này trong mắt đã hiện lên những ngôi sao nhỏ lấp lánh.


“Đi, đi ngay thôi, những tên ngu ngốc kia dám đánh chủ ý lên người bà đây” Mã Vy Thanh tức giận mắng.


Lục Tam Phong đi tới vị trí ghế phó lái, mở cửa xe nhìn Tần Thiên Thạch: “Xuống xe, ra phía sau ngồi đi."

Tần Thiên Thạch hơi khó chịu, xuống xe, Lục Tam Phong ra hiệu xin mời Mã Vy Thanh, Tóc Xanh cũng sấn tới, muốn lên xe, Lục Tam Phong ngăn lại: “Tự mình đi taxi”


“Tao..." Tóc Xanh tức giận suýt thì khóc.


Lục Tam Phong lên xe, đạp chân ga phóng xe đi, Tần Thiên Thạch ngồi ở phía sau nhìn anh, giọng nói hơi nặng nề: “Chúng tôi không có trách nhiệm giúp anh đánh nhau với mấy tên bụi đời, hơn nữa, nếu như đánh nhau ở nơi đông người, tôi sẽ là người đầu tiên bắt giữ anh."

Mã Vy Thanh quay đầu, liếc mắt nhìn hai người bọn họ, hỏi: “Bọn họ là ai?"

“Cô cứ coi bọn họ như không khí đi!"

“Có chắc là anh muốn tìm người không?” Mã Vy Thanh nhìn Lục Tam Phong hơi nghi ngờ: “Chó săn là tên cầm đầu của Lãng Dạ, mặc kệ là ở Lục Trung có địa vị cao như thế nào thì cũng phải cúi đầu gọi anh ta là đại ca, có rất nhiều thuộc hạ với đàn em”

“Chó săn này bao nhiêu tuổi?”

“Bằng tuổi tôi, lúc trước học lớp bốn, năm ngoái không thi đỗ nên không được lên lớp.
Nhưng mà anh ta rất hung ác, ở trường học nổi tiếng vì gây chuyện, lúc đó anh ta cầm đầu Thanh Long, cực kỳ kiêu ngạo, đánh cho người của Thiên Lang đường đến rằng rơi đầy đất, anh không biết đâu, ở trường học, bọn họ dẫn người đến ký túc xá của anh ta, đá một cước vào cửa ký túc xá.
Giáo viên thể dục đi ngang qua chỗ đấy cũng không dám hé răng nửa lời...


“Tại sao cô không học cho tốt?” Hà Thanh Du không khỏi nói: “Thi vào đại học không tốt sao?”

“Ai cần cô lo?”

Hà Thanh Du nghẹn họng, không thèm nói lại nữa.


Mã Vy Thanh im lặng một hồi, mới hỏi: “Anh bao nhiêu tuổi?”

“Tôi? Tôi mười tám tuổi!” Lục Tam Phong đáp lại mà không do dự một chút nào.


“Phụt!” Hà Thanh Du không nhịn được cười ra tiếng.


“Năm nay tôi mười tám tuổi, sao thế?” Lục Tam Phong tức giận nói: “Rất buồn cười sao?"

“Anh nhỏ hơn tôi một tuổi? Tôi không thích anh, tôi thích người lớn tuổi.” Mã Vy Thanh nói một cách nghiêm túc.


“Hả? Đàn ông lớn tuổi?” Lục Tam Phong cảm thấy khó hiểu, liếc cô ta một cái, cô gái này có loại sở thích gì vậy.


“Đúng vậy, đàn ông lớn tuổi mới tốt, mới có thể làm náo động cả một vùng trời, sẽ không ngây thơ như vậy!”


“Được rồi, thật ra năm nay tôi hai mươi lăm tuổi!”

“Thật sao?” Mã Vy Thanh kinh ngạc nhìn Lục Tam Phong, tựa đầu vào vai Lục Tam Phong nói: “Không ngờ anh chính là người lớn tuổi mà tôi muốn tìm!”

Hai mươi lăm tuổi?

Đàn ông lớn tuổi?

Lục Tam Phong cảm thấy mình bị đậm hai nhát vào ngực, nhưng không nôn ra máu, cảm giác uất nghẹn này khiến cơ thể anh như bị chấn thương.


Xe dừng trước cửa Lãng Dạ, đây là nơi vui chơi giải trí của giới trẻ, là nơi có đầy đủ rạp chiếu phim, sân trượt băng, sòng bạc.


Thậm chí ở một số nơi cao cấp còn có một vài máy chơi trò Arcade, nhưng máy Arcade hiện nay rất khó nhập, ở mấy cửa hàng bình dân ẽ không có.


Nơi này cũng là nơi tụ tập của đảm thanh niên, cũng vừa là nơi gây gổ, đánh lộn.


Ở cửa, ba hoặc năm nhóm thanh niên tụ tập với nhau, một số ngồi xổm, một số làm việc, hút thuốc, trò chuyện, ôm ấp, thậm chí còn thấy bốn năm tên bụi đời xô đẩy nhau, chuẩn bị lôi nhau vào ngõ nhỏ để giải quyết.


Lục Tam Phong xuống xe, lại nhai một viên kẹo cao su, thổi bong bóng, tiếp tục giữ vững hình tượng của mình, tóc của anh thật sự rất bắt mắt, ngay khi bước ra khỏi xe đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.


Mã Vy Thanh xuống xe, bên cạnh lập tức có người nhận ra.


"Ồ, Mã Vy Thanh, cô suy nghĩ kỹ rồi sao? Muốn làm chị dâu rồi?”








.