Kẻ Ăn Chơi Biến Thành Tổng Tài

Chương 293: Hai Trăm Năm Mươi Tao Cũng Đánh Rồi!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lục Tam Phong cũng không đánh mà nhìn hắn nói: “Xin lỗi đi!”

Thằng nhóc chịu đòn còn đang không hiểu gì thì bạn nó đã chạy thục mạng tới trước mặt Mã Vy Thanh, cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi!”

Mã Vy Thanh ngẩng đầu với vẻ kiêu ngạc, hừ nhẹ một tiếng, im lặng, khoanh tay trước ngực.


Lục Tam Phong bước tới khoác vai cô ta, nói: “Đi vào trong chơi thôi”

Dưới ánh nhìn của mọi người, Mã Vy Thanh kiêu ngạo đi vào trong như một minh tinh.
Một chiếc xe hơi đừng bên đường, tóc xanh xuống xe, nhìn thấy bọn họ vừa đi vào trong thì vội vàng chạy theo.


Tên nhóc bị đánh đang ôm mặt, cả người đều chậm một nhịp, vô tới người an hem của mình mà quát lên: “Bà mẹ nó, mày là an hem của tao à, tao chịu đòn còn mày lấy tiền?”

“Nếu có người tát tạo một bạt tại rồi cho mày một trăm đồng thì mày có lấy không?

“Tao...
lấy chứ!”

“Anh em tốt!”

...........


Đi vào trong rồi, trang trí cũng tạm được.
Ở đây, con gái được miễn phí, còn con trai thì phải mua vé vào cửa.
Từ điều này có thể nhận ra, ông chủ vẫn hiểu rõ sức hấp dẫn chủ yếu ở đây là gì.


Vé vào cửa là chín trăm đồng, vào bên trong thì bên trái là phòng chiếu phim, trong đó có khá nhiều người.
Lục Tam Phong đứng ở cửa liếc nhìn vào, trên màn hình là cảnh tượng hơi nóng bỏng.


Ở ngoài cửa có một người phụ nữ bốn mươi tuổi đang đứng cắn hạt dưa, còn thuận miệng phun vỏ đầy trên đất, liếc mắt nhìn Lục Tam Phong hỏi: “Có vào trong xem phim không? Một bộ một ngàn năm trăm đồng.
Hai người là ba ngàn, không giới hạn thời gian”


“Chiếu phim gì vậy?”

“Kim Bình Mai!”

Lục Tam Phong chép miệng, còn chưa kịp lên tiếng thì Hà Thanh Du đã vội nói: “Thôi đừng coi.


“Có cơ hội sẽ quay lại thưởng thức phim cổ điển nổi tiếng sau.” Lục Tam Phong vừa nói xong cũng đã đi qua rồi.


Dì bán vé liếc nhìn anh đầy vẻ xem thường, tiếp tục cắn hạt dưa, Tần Thiên Thạch đi tới, hỏi: “Là ai cho mấy người chiếu thứ này?”

“Cậu là ai? Cậu nhiều chuyện làm gì?"

“Tôi thuộc đội cảnh sát hình sự của cục thành phố..."

“Chi đội không xử lý được, nên để Cục trưởng tới à.” Người phụ nữ cũng không coi trọng lời nói của anh ta, vốn kinh thường anh ta.


"Bà..."

“Đi thôi, chuyện này không thuộc quyền của chúng ta!” Hà Thanh Du vội vàng kéo Tần Thiên Thạch đi.


Tần Thiên Thạch vẫn muốn thể hiện quyền lực tiểu đội trưởng của mình trước mặt Hà Thanh Du một lúc nữa, nhưng anh ta nhận ra, anh ta không lo mấy chuyện này được.
Có thể mở được một nơi như thế này, không quen biết mấy người trưởng này nọ mới là lạ, có thể thấy được nếu đào sâu vào chuyện làm ăn thì tất cả đều là có thủ đoạn!

Bên trong có mấy phòng khác nữa, có phòng bóng bàn, có phòng trượt patin, Lục Tam Phong quay sang hỏi Mã Vy Thanh bên cạnh: “Muốn chơi gì?”

“Biết trượt patin không?” Lục Tam Phong lắc đầu.


Mã Vy Thanh liếc nhìn, hơi xem thường anh không biết gì cả nhưng cũng không nói ra, Lang Cầu thường sẽ xuất hiện trên sân trượt patin.


“Không sao, tôi dạy anh!”


Trả tiền vé vào cửa, mỗi người nhận một đôi giày trượt.
Bên trong có không ít người, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng cười vui vẻ, đối diện vị trí biên là một dãy bàn, có mấy người trẻ tuổi đang ngồi nghỉ ngơi, vị trí giữa là một tên nhóc chừng hai mươi tuổi, tay áo bị xắn lên để lộ hình xăm trên cánh tay.


Thằng nhóc ngậm điếu thuốc, chân vắt chéo, có một đứa nhóc mặc đồng phục nam sinh đang bóp vai cho cậu ta, cảm giác cậu ta hơi hung hăng.


Ánh mắt những cô gái ở đây đều lướt nhìn qua đó, thỉnh thoảng có một cậu trai đi tới gọi một tiếng anh Lang Cẩu.


Lục Tam Phong đang thay giày, Tóc Xanh chạy tới, thấy cô gái đã thay giày xong rồi, đang nói nói cười cười với Lục Tam Phong, quan hệ khá thân mật.


Cậu ta nóng nảy lên tiếng: “Mã Vy Thanh, cô dừng lại đi, cô biết rõ Lang Cẩu là người thế nào, người này không cản được đâu.”

Tóc Xanh vừa nói xong thì nhân

viên quản lý cũng chạy lại cản cậu ta “Mua vé đi, không mua vé thì phải đứng ở ngoài."

Mã Vy Thanh cầm giày trượt lên, nhìn Lục Tam Phong, hỏi: “Anh sợ không?”

“Hôm nay, lúc tôi bước ra khỏi nhà đã xé từ “sợ” khỏi từ điển của tôi rồi, cho dù tên đó là sói hay chó thì hôm nay sẽ xong thôi!” Giọng điệu của Lục Tam Phong đầy khí phách.


Tóc Xanh muốn nói thêm hai câu nữa nhưng nhân viên quản lý đã kêu cậu ta mua vé, hoặc phải ra ngoài.
Trên người cậu ta chỉ có chút ít tiền, vừa đủ đi nhờ xe tới đây, cũng không còn tiền rồi, vốn không trả nổi vé mắc như vậy, một ngàn rưỡi một tiếng.


Mã Vy Thanh nhìn cậu ta có vẻ sắp bị đuổi ra ngoài, đương nhiên là Lục Tam Phong không muốn trả tiền rồi, quan hệ của hai người lại giống như là bạn thân vậy, nên cô lấy ba ngàn trong túi ra đưa: “Tôi trả cho cậu ta."

Nhân viên quản lý nhận tiền, ghi lại tên vào sổ đăng ký rồi mới lấy một đôi giày trượt trên giá để giày ném trên đất.


Tần Thiên Thạch và Hà Thanh Du cũng không thay giày, đứng đó nhìn Lục Tam Phong, nói: “Chúng tôi tới bảo vệ anh, nhưng..."


“Biết rồi.” Lục Tam Phong ngẩng đầu, nhìn Tần Thiên Thạch nói rõ: “Không cần phải nói đi nói lại như vậy, tôi làm gì, trong lòng tôi hiểu rõ.
Anh lợi hại mà, không chừng chút nữa tôi sẽ bị bắt đó, chỉ cần không phát sinh tình huống đột xuất thì mấy người có thể dạo ở đây một lúc!”

Lần đầu tiên Tần Thiên Thạch làm nhiệm vụ như thế này, trong lòng của anh ta, nhiệm vụ như thế này thì người được giám hộ phải bị bản thân sắp xếp toàn bộ, cho dù có tiền thì lúc này cũng phải khiêm tốn, cung kính với anh ta.


“Anh kiêu ngạo như vậy làm gì?”

“Nếu anh nghĩ là không làm theo những lời mà anh nói là kiêu ngạo thì đúng là tôi rất kiêu ngạo đó! Lục Tam Phong thay giày xong rồi, dùng tay vịn lên quầy để đứng lên, như vậy cao hơn Tần Thiên Thạch nửa cái đầu.
Anh dùng một tay khác vỗ vai anh ta, nói: “Người an hem, từ sáng tới giờ, tôi không nói gì mà, hận người giàu thì tôi hiểu, nhưng anh hơi quá rồi!”

“Hử, anh cũng xứng tự xưng mình giàu có sao? Chỉ là tên bám váy đàn bà thôi, nếu không phải bên trên có mệnh thì người như anh vốn không xứng để đứng đây nói chuyện với tôi.” Tần Thiên Thạch lạnh lùng nói.


“Đừng cãi nhau nữa!” Hà Thanh Du lên tiếng cắt ngang.


Lục Tam Phong liếc nhìn anh ta, không nói gì nữa.
Trên thế giới này, loại người nào cũng có, không thể đụng người nào cũng tức giận như vậy.


Tóc Xanh đã thay giày xong, chạy vào trong như một làn khói, có thể xác nhận cậu ta có kinh nghiệm lâu năm, Mã Vy Thanh đứng lên trượt ở bên cạnh, lấy một gói thuốc lá trong túi ra, đứng đó châm một điều, nhìn có vẻ rất phóng khoáng.


“Xong chưa?”

“Xong rồi!”

“Anh buông tay ra đi, trượt thử xem.


Lục Tam Phong buông tay vin, cả người lập tức mất thăng bằng ngã trái ngã phải, lung lay một lúc lâu mới đứng vững được.
Mã Vy Thanh đứng kế bên nhìn như xem hài kịch.


“Anh ngốc quá, tách hai chân ra, đặt trọng tâm lên bánh xe dưới giày ấy.” Mã Vy Thanh chỉ dạy.


Lục Tam Phong vẫn đứng không vững.


Tóc Xanh đã trượt vài vòng xung quanh, chậm rãi lướt tới chỗ hai người, nói: “Mã Vy Thanh, hai chúng ta cùng trượt!”


“Tự cậu chơi đi, tôi dạy anh ta trượt đã.” Mã Vy Thanh nói xong thì ngậm điếu thuốc, hai tay cầm tay của Lục Tam Phong.


Tóc Xanh cảm giác là mái tóc màu xanh lục để đầu mình đang phát sáng, màu xanh lục tỏa ra ánh sáng chiếu rọi toàn bộ buổi tối nay, trong thế giới của cậu ta chỉ còn tiếng sét giữa trời quang, nữ thần của mình đang chủ động nắm tay của Lục Tam Phong.


Bọn họ nắm tay!!!

Tóc Xanh nhìn chằm chằm Lục Tam Phong với ánh mắt cực kì khó chịu, mà phía bên này, Tần Thiên Thạch cũng đang nhìn chằm chằm Lục Tam Phong đầy vẻ không vui.


Với ánh mắt chăm chú của hai người, Lục Tam Phong từ từ trượt, qua mấy phút, chậm rãi quen thuộc, bắt đầu trượt ở giữa sân.


Bên cạnh đó có một cậu trai nhanh chóng lướt qua, không cẩn thận chạm vào vai của Mã Vy Thanh làm cho cô ta mắng: “Mù à, đụng phải tôi rồi.”

“Đụng cô thì sao?” Anh chàng quay một vòng trượt tới, nhìn chằm chằm Mã Vy Thanh rồi lên tiếng: “Mã Vy Thanh? Ai da, Cô còn dám tới đây?” “Có gì mà tôi không dám tới chứ?”

“Cô chờ đó!” Cậu nhóc nói xong thì trượt qua một chỗ khác, bên cạnh Lang Cẩu đã có mười mấy người vây quanh, bên trong là một nữ sinh mang vẻ mặt kiêu ngạo ngồi bên cạnh Lang Cẩu, nhìn cô ta có vẻ như đang được ở gần với người có quyền lực lớn vậy.


“Anh Lang Cẩu!” Cậu nhóc đẩy

đoàn người ra, dò đầu vào nói: “Mã Vy Thanh tới rồi.”

Lời vừa nói xong thì người con gái bên cạnh tỏ vẻ không vui, hai mắt Lang Cẩu như phát sáng, hỏi: “Ở đâu?”

“Ở giữa sân, còn có một người đàn ông đi cùng, nhìn có vẻ không phải là học sinh, tóc nhuộm rất kênh kiệu.
Mẹ nó, giống với màu chổi lông gà ấy, vừa nãy, em vô ý đụng phải cô ta một cái, cô ta đã mắng em dữ lắm!”

“Chết tiệt, mày dám đụng người








.