Chương 40: Thi quỷ
“Đứng lên. Đừng gọi bản tọa bằng cái tên đấy” Vương Nhất Tự nói.
Hoa Vi Nghi từ từ đứng lên.
“Ngươi có thể dẫn đường cho bản tọa?”
Hoa Vi Nghi gật đầu
“Thanh Thanh” nàng gọi Thanh xà.
Còn rắn lập tức thu nhỏ lại, sau đó chui vào ống tay áo nàng.
Hai người cùng đi về cánh cửa phía sau.
“Vừa nãy ngươi nói một tên đệ tử của bản tọa sắp chết?” Vương Nhất Tự nói.
“Đúng vậy. Vì thế chúng ta phải nhanh lên” Hoa Vi Nghi nhẹ nhàng nói.
Hai người đi qua cánh cửa.
Một hành lang rộng và tắm tối xuất hiện trước mắt.
Vừa lúc này, Trương Tấn cùng Serbes từ phía bên trái đi ra.
“Chưởng môn” Trương Tấn gọi.
Vương Nhất Tự quay lại nhìn hắn, nhìn thấy hắn bị thương liền lấy ra một viên Trị thương đan.
“Mau phục dùng”
Trương Tấn nhận lấy Đan dược, liền phục dùng, lập tức vết thương nhanh chóng lành lại, khí tức cũng bàng bạc trở lại.
“Đa tạ chưởng môn”
Trương Tấn chợt để ý phía sau chưởng môn có một nữ nhân, liền nhanh nhảu hỏi
“Chưởng môn. Mỹ nhân kia là ai? Không lẽ... là... là Tam Sư nương?”
Vương Nhất Tự đá hắn một cái, làm hắn bật ngữa ra sau
“Ngươi lăn đi cho bản tọa”
Serbes đi tới cạnh Vương Nhất Tự, ánh mắt nhìn xa xăm hướng vào sâu bên trong dãy hành lang tối tăm.
“Ta cảm nhận được có Ma khí phát ra từ bên trong đó. Một luồng Ma khí đậm đặc”
Vương Nhất Tự cũng âm trầm
“Ừm. Sâu bên trong chính là Cửa vào Ma giới”
“Chả trách ta thấy rất quen thuộc” Serbes nhíu mày.
“Chưởng môn...”
Vừa lúc này, giọng nói của Thiên Cầm vang lên.
Nàng đang chật vật dìu Âu Dương Kiệt đang bất tỉnh đi ra.
Vương Nhất Tự và Trương Tấn thấy thế vội chạy đến.
Trương Tấn đỡ lấy Âu Dương Kiệt dựa vào vách đá.
“Chưởng môn. Xin người hãy cứu sư đệ...” Thiên Cầm quỳ xuống.
Vương Nhất Tự đỡ nàng đứng dậy.
“Hắn là đệ tử bản tọa. Bản tọa làm sao để hắn chết được. Đứng lên đi”
Vương Nhất Tự lấy ra Trị thương đan, nhét vào miệng Âu Dương Kiệt.
Khụ...khụ...
Phút chốc sau, Âu Dương Kiệt tỉnh lại
“Chưởng... môn”
Bốp!
Thiên Cầm bất chợt tát hắn một cái, sau đó liền ôm lấy hắn, khóc nấc lên.
“Ta.. biết rồi...” Âu Dương Kiệt mỉm cười.
Trương Tấn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt miệng mở to, hiện lên ngốc trệ.
Cái tình huống gì đây?
Sư tỷ vừa ôm sư đệ vừa khóc?
Là ta đang tưởng tượng hay gì?
Mộy nữ nhân lạnh lùng như sư tỷ sao lại?
Hai người này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Vương Nhất Tự ngón tay day day thái dương, hắn bó tay rồi.
“Hai người các ngươi định ở đó ta ta ngươi ngươi đến bao giờ? Bản tọa vẫn còn một tên đệ tử cần phải cứu đấy” Vương Nhất Tự quay đi.
Lục Thiên Cầm đỏ mặt, liền nhanh nhất đứng dậy
“Đi thôi”
Âu Dương Kiệt cũng từ từ gượng dậy
“Ừm”
“Hai người đợi ta” Trương Tấn vội đi theo.
Lúc này Thiên Cầm mới để ý đến nữ nhân lạ mặt kia.
“Chưởng môn. Người này là ai?”
“Bản cung là chủ nơi này. Hoa Vi Nghi”
Ba tên đệ tử liền khựng lại, chuẩn bị rút vũ khí.
“Không sao. Nàng cũng là người bị hại. Không việc gì phải lo”
Vương Nhất Tự tiến lên phía trước nói vọng ra sau.
Ba đệ tử liền thả lỏng người.
Đám người lần mò đi vào trong hành lang tối tăm.
Càng đi vào sâu, Ma khí mỗi lúc càng dày đặc hơn.
Thập phút sau, nhìn thấy ánh sáng nơi cuối hành lang, đám người liền nhanh chóng bước tới.
Trước mặt đám người liền hiện ra một căn phòng hình tròn rộng rãi.
“Đi qua chổ này sẽ có thể đến trung tâm của Cổ Thiên Hoa Cung” Hoa Vi Nghi nói.
“Đi thôi” Vương Nhất Tự ra lệnh.
Trương Tấn bước nhanh đến gần Âu Dương Kiệt, thì thầm nói
“Này này. Sư đệ. Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra khi nãy vậy...? Kể ta nghe đi..”
Âu Dương Kiệt ấp úng “À... thì...”
Lục Thiên Cầm liền quăng ánh mắt lạnh lẽo về phía Trương Tấn gằn giọng
“Sư đệ thật muốn biết?”
Trương Tấn giật nãy mình, liền đánh trống lãng
“Chúng ta mau đi cứu Nhị sư tỷ thôi”
Đám người đi tới chính giữa căn phòng chợt khựng lại.
“Cẩn thận” Vương Nhất Tự nhíu mày.
Ba đệ tử liền rút kiếm, thủ thế, mỗi người một hướng.
Hoa Vi Nghi lùi lại, đứng giữa đám người.
Serbes cũng gầm gừ.
Khoảnh khắc sau đó, từ dưới sàn nhà bốc lên những luồng hắc khí ngùn ngụt.
Từng đợt từng đợt trồi lên những thân thể người.
Thiên Cầm nhíu mày
“Đều là xác chết”
Hoa Vi Nghi cắn chặt môi
“Bọn hắn trước đây đều là người của Cổ Thiên Hoa Cung.
Khoảng chừng hai phút sau, đám người Vương Nhất Tự bị bao vây bởi hàng trăm con xác sống.
Gừ..gừ...
Bọn xác sống trồi lên càng lúc càng nhiều.
Dần thu hẹp khoảng cách với đám người.
“Phá vòng vây” Vương Nhất Tự ra lệnh, sau đó lao lên.
Ba tên đệ tử cũng cầm kiếm chém tới các hướng khác nhau.
Serbes đứng tại chổ bảo vệ cho Hoa Vi Nghi.
Từng con từng con xác sống bị Vương Nhất Tự và ba đệ tử hạ gục, thân thể tan rã ngấm xuống sàn, liên trong chớp mắt trồi lên trở lại.
“Chưởng môn. Bọn này cứ tái sinh liên tục. Càng lúc càng đông” Trương Tấn nói.
“Tránh ra” Thiên Cầm hét lớn.
Vận khí tức, tỏa ra Hàn băng.
Đám người nhận ra, liền lui lại phía sau.
“Cực Băng Chi Nộ”
Răng rắc....
Lập tức cả căn phòng bị băng phong.
Đám xác sống cũng tức thì trở thành những tảng băng.
“Băng Hoa Bạo Vũ”
Đùng! Đùng!...
Cơn bão kiếm khí quét qua căn phòng một lượt.
Hàng trăm tảng băng xác sống bị cắt thành vô số mảnh nhỏ, rơi rụng khắp sàn.
Ực...
Trương Tấn nuốt nước bọt.
Tam sư tỷ vẫn là lạnh lùng như vậy a.
Những mảnh xác bị cắt tan rã ra, ngấm xuống đất.
Liền sau đó lại trồi lên một đám xác sống.
Vương Nhất Tự nhăn mày.
Serbes quan sát liền nói lớn
“Bọn chúng là Thi Quỷ. Không thể tiêu diệt bằng cách thông thường được. Chỉ có cách là bỏ chạy”
Nhưng là.. phía bên kia căn phòng, dãy hành lang cũng xuất hiện rất nhiều Thi quỷ.
Đám người nhíu mày, bị cả ngàn con xác sống bao vây.
Đúng lúc này, một âm thanh truyền đến.
“Phong Ma trận”
Hai bóng người chợt xuất hiện phía trên cao, tung ra những tấm bùa dán vào bốn phía của căn phòng.
Đám người Vương Nhất Tự ngước nhìn lên.
Toàn bộ sàn căn phòng liền xuất hiện vòng tròn trận pháp.
Đám xác sống thân thể liền bị vây bởi ngọn lửa, nhanh chóng bị thiêu rụi.
“Không... không tái sinh nữa” Trương Tấn ngạc nhiên.
Sau khi đám xác sống bị tiêu diệt.
Hai người lạ mắt đáp xuống trước mặt đám người Vương Nhất Tự.
“Tham kiến Cung chủ!” cả hai người liền quỳ xuống, hành lễ trước mặt Hoa Vi Nghi.
Hoa Vi Nghi nhẹ nhàng nói
“Hai vị trưởng lão mau đứng lên”
Hai người trung niên ăn mặc như những đạo sĩ, từ từ đứng lên.
“Bọn ta phát hiện có người đi vào Cổ Thiên Hoa Cung, liền tức tốc chạy đến đây” Trung trưởng lão nói.
“Không lẽ... tên Cao Vấn đã tìm được Thiên Ma chỉ thể?” Hạ trưởng lão gương mặt ngưng trọng nói.
Hoa Vi Nghi im lặng cúi đầu.
Hai vị trưởng lão đoán được, gương mặt trở nên ngưng trọng.
Lúc này Vương Nhất Tự đi tới nói
“Hai vị là trưởng lão của Cổ Thiên Hoa Cung?”
“Đúng vậy. Các hạ là?” cả hai gật đầu hỏi lại.
“Bản tọa chưởng môn Thương Sơn phái. Vương Nhất Tự”
“Gặp qua Vương chưởng môn” hai trưởng lão ôm quyền.
“Bản tọa nghe nói tất cả người của Cổ Thiên Hoa Cung đều bị tên Cao Vấn điều khiển. Hai vị sao lại...”
Trung trưởng lão khổ sở nói
“Năm đó lúc Cổ Thiên Hoa Cung xảy ra chuyện, hai huynh đệ bọn ta đang lịch luyện ở bên ngoài, nên may mắn thoát được kiếp nạn”
“Không ngờ. Tên Cao Vấn đã tìm ra được Thiên Ma chi thể. Nếu không nhanh ngăn hắn lại. E là...” Hạ trưởng lão lắc đầu.
“Hai vị yên tâm. Bản tọa sẽ không để hắn đạt được mục đích. Bản tọa sẽ phanh thây hắn ra” Vương Nhất Tự cả giận.
“Này! Đám các ngươi còn định ở đây nói chuyện tới bao giờ?” Serbes xen vào
“Còn không mau đi? Đám Thi quỷ sẽ tái sinh bất cứ lúc nào đấy”
“Không phải đám Thi quỷ kia đã bị hai trưởng lão tiêu diệt hay sao?” Trương Tấn hỏi.
“Đúng vậy. Thi quỷ đã bị bọn ta tiêu...” Trung trưởng lão còn chưa dứt lời, sàn nhà lại bốc lên hắc khí.
“Không thể nào...” Hạ trưởng lão sắc mặt ngưng trọng.
Đám Thi quỷ một lần nữa từ từ trồi lên.
Serbes hừ lạnh một tiếng
“Dựa vào vài tấm bùa rách mà đòi diệt đám này? Ta khinh!”
Đám người thủ thế, sẵn sàng chiến đấu.
“Ta nói các ngươi nghe không thủng hay gì? Đám này không thể giết bằng cách thông thường được. Trừ phi tiêu diệt tên triệu hồi Thi quỷ. Cách tốt nhất là bỏ chạy” Serbes gầm thét lên.
“Nhanh. Mở vòng vây” Vương Nhất Tự ra lệnh.
Ba đệ tử lao lên trước chém giết Thi quỷ.
Theo sau là Hoa Vi Nghi và hai trưởng lão.
Vương Nhất Tự cùng Serbes đoạn hậu phía sau.
Đám người sau một hồi tả xung hữu đột, đã băng qua được đám Thi quỷ.
Tiến tới sảnh trung tâm Cổ Thiên Hoa Cung.
Trước mặt đám người là một căn phòng rộng lớn hơn tất cả nhưng căn phòng lúc trước.
Chính giữa căn phòng là một vòng tròn hố sâu không thấy đáy.
Miệng hố Ma khí ngùn ngụt thoát ra.
Triệu Thiên Tuyết bất tỉnh, bị treo lở lửng bên trên miệng hố, toàn thân tỏa ra một luồng hắc khí.
Luồng hắc khí tỏa ra từ nàng bị hút lấy bởi một khối hắc cầu lơ lửng phía bên trên.
“Sư tỷ....” Ba đệ tử hô lớn.