Kẻ Chuyển Sinh Cuối Cùng

Chương 41: "Ngươi là vô địch?"



Chương 41: “Ngươi là vô địch?”

Ba đệ tử liền muốn lao lên cứu Triệu Thiên Tuyết.

“Ngừng lại”

Vương Nhất Tự ngăn lại

“Sàn nhà bị bao phủ bởi Trận pháp, ba ngươi tiến vào sẽ bỏ mạng”

Ba tên đệ tử liền khựng lại.

Hắc hắc hắc....

Một tiếng cười gian xảo vang lên.

Một thanh niên xuất hiện từ phía trên trần nhà, sau lưng hắn mọc ra hai cái cánh như cánh dơi.

“Cao Vấn tên phản đồ này. Ngươi còn không mau dừng tay?” Trung trưởng lão quát lớn.

“Ta còn tưởng là ai. Hóa ra là một đám rác rưởi. Các ngươi có thể tự hào vì trước khi chết có thể chứng kiến thời khắc Ma tổ tái sinh a” Cao Vấn giọng gian trá nói.

Sau đó từ trong hư vô lấy ra một thanh đại kiếm.

Thanh kiếm tỏa ra một làn hắc khí đáng sợ.

“Thiên Ma Đại kiếm” Serbes nhíu mày.

“Hắc hắc hắc.... các ngươi có bản lĩnh thì đến mà ngăn ta lại” hắn cười khoái trá, giơ cao thanh đại kiếm.

Một vòng tròn Trận pháp hiện ra dưới sàn.

Đùng! Đùng!....

Lập tức, bốn góc xung quanh căn phòng xuất hiện bốn tên thân thể bằng Đồng, cao hơn mười thước.

Bốn tên đồng nhân gương mặt mỗi tên mỗi vẻ.

Hỉ.

Nộ.

Ái.

Ố.

Serbes nhăn mặt

“Là Đồng quỷ. Rắc rối rồi đây”

“Cao Vấn. Ngươi mau ngừng tay” Hoa Vi Nghi hô lớn.

“Cung chủ. Ngươi đáng lẽ không nên đến đây. Chổ của ngươi là canh cửa ở phía ngoài”

Cao Vấn nói lớn, vung thanh Đại kiếm chém xuống.

Một luồng hắc kiếm khí lao ra, hướng về phía Hoa Vi Nghi.

“Chết đi” Cao Vấn hét lớn.

Bành!

Hắc kiếm khí chém xuống, liền bị Vương Nhất Tự một chưởng phá.

Cao Vấn nhíu mày “Ngươi là ai?”

Vương Nhất Tự không thèm để ý đến hắn, quay qua nói với Serbes.

“Ngươi ở lại đảm bảo an toàn cho họ”

Serbes gật gật đầu.

Vương Nhất Tự âm trầm quay người tiến vào căn phòng.

Hai vị trưởng lão vội ngăn lại

“Vương chưởng môn. Cẩn thận Trận pháp...”

Hoa Vi Nghi liền ngăn hai vị trưởng lão lại

“Trung, Hạ trưởng lão, hai ngươi không cần lo lắng. Kẻ nên lo lắng bây giờ là hắn!”

Nàng chỉ tay lên phía Cao Vấn.


Lục Thiên Cầm thân thể khẽ run lên.

“Sư tỷ. Ngươi sao vậy?” Âu Dương Kiệt hỏi.


“Chưởng môn là đang nổi giận...”

Thiên Cầm nhíu mày

“Hai ngươi không nhớ lần ở Thí Thần Điện hay sao?”

Ực...

Âu Dương Kiệt cùng Trương Tấn nuốt nước bọt.

Hạ trưởng lão nhìn ba tên đệ tử thần sắc lo lắng, liền hỏi

“Lần ở Thí Thần Điện rốt cuộc thế nào?”

Trương Tấn vã mồ hôi

“Lần đó, vì đám người Thí Thần Điện dám động đến Sư nương của bọn ta, đã khiến chưởng môn nhà ta nổi giận.

Cuối cùng.... chưởng môn một chưởng thổi bay cả Thí Thần Điện lẫn tất cả người trong đó. Cả thảy gần ngàn người đều bị giết ngay lập tức”

Hạ trưởng lão cùng Trung trưởng lão hoang mang nhìn lại phía Vương Nhất Tự, người đang tiến vào Sảnh chính của Cổ Thiên Hoa Cung.


Vương Nhất Tự bước vào.

Cả sàn nhà liền hiện lên một vòng Trận pháp.

Tách...

Vòng tròn trận pháp hiện lên, sao đó nứt ra vỡ nát.

“Sao...sao có thể?”

Hai trưởng lão trán đổ mồ hôi

“Trận pháp đó là Cấm thuật của Cổ Thiên Hoa Cung, làm sao Vương chưởng môn có thể phá một cách dễ dàng như thế?”

Cao Vấn lơ lửng trên cao cũng ngạc nhiên

“Tên này rốt cuộc là người như nào?”

“Trận pháp cũng khá mạnh đấy”

Vương Nhất Tự âm trầm nói.

Sau đó liền vận khí tức hướng về khối hắc cầu

“Thu lại cho bản tọa”

Khối hắc cầu đang hút Ma khí từ cơ thể Triệu Thiên Tuyết đột nhiên ngừng lại, từ từ tan rã, sau đó nhập lại vào cơ thể nàng.

Cao Vấn sắc mặt ngưng trọng, liền ra lệnh cho bốn tên Đồng quỷ

“Mau ngăn hắn lại!”

Bốn tên Đồng quỷ trực lao đến.

“Đám rác rưởi”

Vương Nhất Tự hừ lạnh một tiếng.

Sau đó vận thân pháp lao đến.

Bành! Bành! Bành! Bành!

Bốn tên Đồng nhân đứng hình nguyên chổ, trên ngực hằn lên vết lõm hình bàn tay.

Thân thể chúng rung lắc dữ dội, sau đó vỡ nát ra.

Cao Vấn gương mặt trở nên đặc sắc.

Một chiêu hạ một con Đồng quỷ, kia là cái thể loại sức mạnh gì?

Hắn liền cả giận khi thấy Vương Nhất Tự nhảy lên ôm lấy Triệu Thiên Tuyết.

“Ngừng lại cho ta!”

Hai cánh hắn dang rộng, trực lao xuống.

Bỗng hắn khựng lại.

Vương Nhất Tự ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn

“Ngươi ở yên đó!”

Cả thân thể Cao Vấn bất chợt run lên, cảm giác sợ hãi lan ra toàn thân.

Trực giác nói với hắn, nếu như tiếp tục lao xuống chắc chắn sẽ chết một cách đau đớn.

Hắn chỉ là một nhân loại bình thường, làm sao có thể phát ra sát khí dọa người như thế được chứ?

Trán Cao Vấn bắt đầu đổ mồ hôi.

Vương Nhất Tự ôm Thiên Tuyết bay đến đám người đang đứng ngay cổng.

“Lo cho Thiên Tuyết giúp bản tọa”

“Vâng” Thiên Cầm đỡ lấy nàng.

Vương Nhất Tự quay người lại, nhảy đến Sảnh chính, ánh mắt lạnh lẽo nhìn lên Cao Vấn.

Cao Vấn ánh mắt giận tóe lửa.

Kế hoạch hồi sinh Ma tổ là hắn đã chuẩn bị từ rất lâu, chỉ còn thiếu một bước nữa là thành công.

Ấy vậy mà lại bị tên nhân loại kia phá hỏng hết.

Làm sao có thể tha thứ?

Cao Vấn nắm chặt Thiên Ma đại kiếm, toàn thân bộc phát ra một luồng hắc khí tức kinh người.

Đây là thanh kiếm mà năm xưa Ma tổ sử dụng khi xâm lăng Nhân giới, bên trong nó chứa đựng rất nhiều sức mạnh của Ma giới.

Kẻ sở hữu nó cũng sẽ sở hữu được một nữa sức mạnh của Ma tổ.

“Chỉ cần có Thiên Ma đại kiếm trong tay. Ta là vô địch”

Cao Vấn hét lớn, vung kiếm chém mấy đường hướng xuống Vương Nhất Tự.

Ầm! Ầm!

Hắc kiếm khí chém xuống xé rách sàn nhà, tạo nên những vết cắt đan xen, gạch đá bị xới lên ngổn ngang.

Bụi đất tiêu tán, Vương Nhất Tự vẫn đứng nguyên chổ, bao quanh thân thể là một màn chắn hộ giáp.

“Thế à? Ngươi hiện tại là vô địch sao?”

Vương Nhất Tự bộc lộ ra khí tức, từ từ lấy ra một thanh kiếm từ trong hư vô

“Để bản tọa cho ngươi hiểu biết một chút. Thế nào mới là vô địch”

Toàn thân Vương Nhất Tự ngùn ngụt tỏa ra một luồng hắc khí tức cực lớn, từ từ bao trùm cả sảnh chính.

Ực...

Hai vị trưởng lão đứng ở cổng nuốt nước bọt.

Cái luồng hắc khí kia là gì?

Làm cho người nhìn phải run sợ.

Trực giác hai người mách bảo rằng, chỉ cần bị cuốn vào luồng khí tức kia e là sẽ hồn xiu phách tán ngay lập tức.

Đám đệ tử toàn thân cũng bắt đầu run lên.

Chưởng môn sao lại sở hữu một loại khí tức u ám, đáng sợ đến như thế?

Chỉ có Hoa Vi Nghi là không hề tỏ ra ngạc nhiên hay sợ hãi, vì nàng sớm đã nhận thức được, con người đang phát ra luồng khí tức đáng sợ ấy thực ra mạnh đến mức nào.

Có thể còn mạnh hơn so với những gì nàng tưởng tượng.

Serbes cũng hừ lạnh một tiếng

“Giết gà cũng đâu cần dùng đến dao mổ trâu. Tên này lại đang muốn phô trương đây”

Tên Cao Vấn cũng nhận thấy có nguy hiểm, liền bay lên cao tránh xa luồng khí tức ấy, gương mặt hắn lúc này trở nên cực kì ngưng trọng.

Vương Nhất Tự lấy ra một thanh kiếm cũ kỹ được bọc trong một lớp vải, luồng khí tức càng trở nên đáng sợ và u ám hơn.

Thanh Thiên Ma đại kiếm trong tay Cao Vấn bất chợt rung lên dữ dội, giây lát luồng Ma khí xung quanh nó chợt tiêu tán.

Cao Vấn gương mặt hiện lên ngốc trệ khi cảm nhận được khí tức của hắn dần dần tiêu tán đi

“Đây là tình huống gì? Khí tức của ta? Làm sao mà...”

“Xuống đây cho bản tọa”

Vương Nhất Tự giơ tay hướng lên Cao Vấn kéo xuống.

Thân thể Cao Vấn liền như bị một áp lực vô hình nào đó kéo xuống, không thể nào chống cự.

Bành!

Cao Vấn từ trên cao bị kéo xuống, rơi thẳng xuống sàn nhà, tạo thành một hố sâu.

Hắn phun ra một ngụm máu.

Tên nhân loại kia là ai?

Ta dù đã cầm Thiên Ma đại kiếm trong tay, cũng không thể chống cự lại hắn.

Hắn rốt cuộc là kẻ nào?

Vương Nhất Tự chậm rãi đi đến.

Từ từ tháo xuống lớp vải bọc kiếm.

Thân kiếm hiện ra.

Lưỡi kiếm cũ kỹ, nhiều chổ sức mẻ.

“Ma tổ đúng là rất mạnh. Thiên Ma đại kiếm đúng là rất ngưu bức”

Xoạt!

Vương Nhất Tự vung một kiếm chém đứt một cánh trên lưng Cao Vấn.

Hắn thét lên đau đớn.

Máu trên lưng túa ra.

“Nhưng mà đối với bản tọa, cũng chỉ như là con sâu cái kiến”

Xoạt!

Một đường kiếm chém đứt bên cánh còn lại.

Cao Vấn rên la thãm thiết.

Đám người đứng ở cổng nhìn cảnh tượng đó cũng chỉ biết cúi đầu mặc niệm cho hắn.

“Năm đó Ma tổ xâm lấn Nhân giới, ngươi có biết hắn chết như thế nào không?”

Xoạt!

Cánh tay phải của Cao Vấn đứt lìa ra.

Cao Vấn lúc này đến sức lực rên la cũng không còn.

Nước mắt chảy ra giàn dụa.

Máu của hắn lan ra đỏ cả hố đất.

“Hắn cũng như ngươi hiện tại. Cũng là nằm im để bản tọa mặc sức phanh thây hắn”

Xoạt!

Cánh tay còn lại cũng bị chặt đứt.

Cuối cùng hắn đã hiểu lý do tại sao hắn lại thất bại.

Kẻ đứng trước mặt hắn lúc này cũng chính là kẻ đã tiêu diệt Ma tổ.

Đến cả Ma tổ cũng bị tiêu diệt.

Hắn làm sao có cơ hội để chống lại.

Hối hận.

Hắn hối hận vì đã quá chủ quan.

Hắn hối hận vì chỉ còn thiếu một bước nữa là hoàn thành kế hoạch.

“Ngươi nghĩ rằng nếu như mở ra Cửa vào Ma giới thì sẽ chiếm được Nhân giới hay sao?”

Vương Nhất Tự gằn giọng

“Vì để hồi sinh một tên Ma tổ giẻ rách, vì để mở ra Cửa Ma giới, ngươi lại dám bắt đi đồ đệ bảo bối của bản tọa. Còn muốn cướp đi Thiên Ma chi thể của nàng. Ngươi dù có chết cũng không đền hết tội được”

Xoạt!

Hai chân của Cao Vấn đứt lìa ra.

Mệnh khí cũng tiêu tán.

Chợt dưới chân Vương Nhất Tự hiện ra một vòng tròn trận pháp.

Một tiểu yêu mang hình hài một nha đầu xuất hiện.

“Nha đầu! Trói lại linh hồn đang xuất ra từ cái xác này. Giam vào ngục, tra tấn mỗi ngày cho bản tọa.”

Tiểu yêu gật gật đầu, hiện lên một nụ cười tà ác, liền biến mất.

Vương Nhất Tự cũng thu hồi lại khí tức và thanh kiếm.

Sau đó nhảy đến đám người đang đứng ngây ra như phỗng ở cổng.