Sáng sớm hôm sau đúng theo như dự kiến, Bích Hà liền nhanh chóng đánh thức gọi mọi người trong đoàn tỉnh dậy. Thiện Dũng cũng không ngoại lệ, cho tới lúc này mặt mũi anh ta đã đỡ hẳn nhưng hãy còn sưng to lắm, thế mà không hiểu tại sao vẫn đòi tham gia đi cùng đoàn cho bằng được. Sau đấy đám bạn trẻ liền tạm biệt gia đình nhà báo Vũ Huỳnh rồi lên xe nhanh chóng thẳng hướng núi cấm tiến tới, bỏ mặc ngoài tai hết thảy những lời bà Nơ Lan cố sức khuyên can.
Đoàn các bạn trẻ đi rồi, đứng giữa nhà chỉ còn lại vợ chồng Huỳnh Chi còn đang lo âu bàn bạc:
- Anh à.. em lo lắm anh ạ! Tình hình bệnh tật của mẹ cứ ngày càng thêm nặng, mà trên này thì viện trạm xa xôi phức tạp, lỡ mà mẹ không chịu đựng được thì vợ chồng mình ân hận cả đời.
- Ừ.. thì anh cũng có để ý. Thực đúng là từ hôm cả nhà mình về lại chốn này, bà ngoại thằng Long dường như đã trở bệnh nặng thêm đấy em ạ.
Định rằng là đưa mẹ và em lên đây trú ẩn tránh nạn, nhưng nếu tình hình bệnh tật của mẹ như này thì chắc là vợ chồng mình sẽ phải tính lại, mình không thể ở lại nơi này được đâu em ạ. Anh tính thế này.. về hẳn Hà Nội thì nguy hiểm quá, thôi thì trong một hai ngày tới anh sẽ đưa mẹ và em về dưới thành phố Bắc Kạn, chỗ nhà chú Thanh ấy. Dưới đấy là thành phố.. chả gì thì cơ sở vật chất đoàng hoàng hiện đại, viện chạm đầy đủ anh cũng yên tâm. Sau đấy một vài ngày anh sẽ quay về Hà Nội, sẽ tìm cơ hội bằng mọi giá cứu được con mình an toàn trở về. Anh với thằng Hoành chơi với nhau từ thủa nhỏ, lúc còn để chỏm đến giờ, khả năng trong lúc nhất thời nhẹ dạ nên nó mới đối xử tệ bạc với mình như thế. Chứ anh vẫn tin chắc là nó sẽ hồi tâm chuyển ý, sẽ thay đổi em ạ.
- Thôi đi.. anh ngây thơ quá đấy! Lão ấy vì tiền vì danh lợi mà sẵn lòng bán rẻ lương tâm, có khi bảo giết bố giết mẹ lão ấy cũng dám làm chứ nói gì tới một thằng bạn thân nối khố. Em là em không đồng ý để anh mạo hiểm như thế đâu, đợi một vài ngày theo dõi thêm tình trạng bệnh tình của mẹ cái đã, nếu không ổn thì theo phương án anh nói, đưa mẹ về Bắc Kạn cũng được.
Tiếp tục trở lại với đoàn người các bạn trẻ đang hăm hở vào núi..
Thời tiết sáng nay vô cùng thuận lợi, lại rất chiều lòng người. Trời không nắng không mưa chỉ có mây mù bao phủ giăng giăng trắng khắp núi đồi khiến mọi người vực lại tinh thần càng thêm hăng hái phấn khích hơn hẳn.
Để vào được núi cấm thì quãng đường di chuyển cũng khá xa, mà toàn là vùng núi hoang rừng thẳm cả năm chả thấy bóng người, xe cộ chẳng may hỏng hóc thì chỉ có nước vứt lại. Cả đoàn lên kế hoạch vẫn là dự định sẽ vào thăm thú động "Ngườm Ngao" là điểm đầu tiên, nhưng sau xét theo địa hình thuộc hai hướng đi khác nhau. Thế nên liền quyết định lại, sẽ thẳng đường tiến vào núi "Mắt Thần", may mắn mà tìm được cửa vào Động Quỷ thì khả năng cao sẽ trộm được "Mộc Quệ Huyền Linh Tiên Quả".
Theo các vị cao niên nơi này kể lại, tiên quả bên trong núi cấm là một trong năm loại quả trường sinh, luôn luôn được chúa Quỷ đêm ngày canh giữ. Nhưng mà những câu chuyện này cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, giới trẻ ngày nay ai mà còn tin vào điều ấy.
Buổi chiều về tiếp tục của cuộc hành trình, nếu còn thời gian sẽ chạy sang hướng Thác Bản Giốc, sẽ vào trải nghiệm động đá thiên nhiên tuyệt mỹ, động Ngườm Ngao.
Quả nhiên trên suốt chặng đường, cả đoàn thuận lợi di chuyển vào núi không xảy đến bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn. Phải mãi gần trưa mới vào tới đầu con suối cạn, là điểm mốc đánh dấu ranh giới núi cấm với thế giới bên ngoài. Lúc này cả đoàn liền quyết định dừng chân, nghỉ ngơi ăn uống cho lại sức.
Cũng giống như hôm qua trong lúc các bạn là Bích Hà, Cẩm Tú, Nhật Lan đang tranh thủ từng giây từng phút selfie chụp choẹt bung lụa. Riêng Lệ Hằng thì không, cô ngồi một mình trên thân cây khô cách đấy không xa, tự cảm nhận có nỗi buồn chán gì đó thật khó hiểu. Một hồi đang lúc định đứng lên ra xe lấy thêm chút nước, bỗng nhiên đầu váng mắt hoa, trời đất quay cuồng cứ thế tối sầm lại không biết gì nữa. Thật may là mọi người lúc này đang đứng gần đó, vừa thấy Lệ Hằng toàn thân vô lực mềm oặt rồi từ từ gục xuống. Cả đám thấy vậy thì sợ quá, liền vội vàng hùa nhau lao tới đỡ cô dậy lại xức dầu xoa bóp bấm huyệt mãi, cũng phải mất một lúc khá lâu thì Lệ Hằng mới dần tỉnh lại.
Nhưng có một điều rất lạ, mặc dù vừa rồi cô nàng đã ngã ra ngất lịm là vậy, thế mà ngay sau khi hồi tỉnh lại giống như đang tự giả đò vậy, khoẻ re tỉnh táo hẳn bất ngờ. Bích Hà thấy vậy thì ngạc nhiên vội hỏi:
- Lệ Hằng!.. mày bị làm sao vậy? Làm cả bọn sợ quá đấy.. Nếu cảm thấy trong người mệt mỏi thì cứ nghỉ tạm lại đây, chiều về bọn tao sẽ đón.
- Không.. tao không sao đâu.. tao theo được bọn mày mà.
- Có thật không đấy? Tao thấy mày xanh sao da dẻ có vẻ mai mái như gà cắt tiết ấy. Bị cảm rồi đúng không? Thôi quyết định là cứ nghỉ lại ở đây đi, yên tâm là chiều về bọn tao sẽ đón cùng về bản Cọn.
- Ô hay! Cái con bé này.. đã bảo là tao không sao mà lại, mày không thấy tao đang khỏe hơn trâu đây à. Mà chắc do hôm qua tao khó ngủ nên thức mãi đến ba bốn giờ sáng đấy, thành ra vừa rồi chỉ là ngủ gật tí thôi.
- Gớm nữa! Cha nhà mày chứ.. ngủ gật mà cái kiểu như mày thì chắc có ngày bọn tao đến vỡ tim ra mà chết.
- Thôi được rồi.. thế thì chúng ta lên đường thôi, lần này phải bám cho thật chắc con Nhật Lan đấy nhé, cứ mà ngủ gật như nãy rồi ngã xuống đường thì bọn tao không chịu trách nhiệm đâu đấy.
Cả bọn lại được một phen cười đùa đến vỡ cả bụng, sau đấy cũng nhanh chóng hò nhau khởi hành lên đường. Từ nơi này vào núi cũng không còn xa nữa, dựa theo bản đồ địa hình thì cả đoàn đã di chuyển được hơn hai phần ba quãng đường, nếu chạy nhanh thì cũng phải hơn một giờ đồng hồ nữa sẽ vào tới chân núi mắt thần. Quả thực đúng như những gì dự kiến, đoàn người chạy thêm một giờ đồng hồ nữa thì cũng vào được tới gần chân núi. Tuy nhìn bằng mắt thường đã rất gần là vậy nhưng để vào được tận nơi thì hãy còn xa lắm, mà lúc này cả đội chỉ có nước bỏ xe lại rồi lếch thếch tự cuốc bộ thôi. Đường đi đã vô cùng nhỏ hẹp, toàn cây gai cây bụi chi chít giăng ngang dọc khắp chốn, thậm chí có đoạn còn không nhận biết ra lối. Mọi người phải dùng tới dao quắm phát cây thì mới di chuyển lên được, ai không cẩn thận còn bị cào cho rách tướp tay chân mặt mũi, máu chảy luể loại khắp người. Cả bọn cứ vậy đã phải băng rừng vượt suối đi cũng khá lâu, người nào người nấy đã bắt đầu mệt nhoài uể oải, thậm chí còn có người đang muốn bỏ cuộc. Cũng may mới đi thêm được một đoạn nữa thì bỗng Bích Hà bỗng phấn khích reo lên:
- Ôi!.. trời ạ! Đúng là trời giúp chúng ta rồi. Đấy, đấy nhé.. Sắp đến nơi rồi mọi người ơi, mọi người có nghe thấy tiếng thác nước đang đổ xuống ì ầm phải không. Nghe người dân bản địa nói rằng, một khi thấy được thác nước sẽ chắc chắn tìm ra lối vào động quỷ..
Thấy Bích Hà quả quyết nói vậy thì mọi người cũng đã yên tâm và vui vẻ phấn khích lắm, đi cả nửa ngày đường rồi cuối cùng cũng gần đến đích.
- Nào.. thôi nhanh nhanh cái chân lên mọi người ơi, sắp mười hai giờ trưa rồi đấy, không nhanh lên thì chiều nay làm sao mà về bản "Cọn" cho kịp, khéo phải ngủ đường mất.
Sau đấy cả đoàn lại tiếp tục phát cây mở lối, cứ thế hăm hở tiến lên phía trước, lần theo hướng có tiếng thác nước đang đổ ì ầm xa xa sau núi. Nghe rõ và gần lắm rồi, vậy mà cũng phải mất đến hơn một giờ đồng hồ mới vào tới. Đây rồi.. cách chỗ mọi người đứng không xa, một thác nước tự nhiên vô cùng hùng vĩ đang đêm ngày không ngừng đổ xuống, nó chả khác chi một bức rèm ngọc thiên nhiên được tạo hóa ban tặng.
Người bản địa vẫn thường truyền tai rồi kể cho nhau nghe về những chuyện ly kỳ trên miền núi cấm, họ tin rằng vùng đất ấy là chốn thần tiên, phải được sự chấp thuận của thần mới có thể tiến vào được. Từ xa xưa số người được thần tiên cho phép dẫn vào núi là vô cùng ít ỏi, còn những kẻ cố ý tìm kiếm truy cầu mang dã tâm riêng sẽ có những kết cục không hề tốt đẹp, thậm chí phải bỏ lại cái mạng nơi rừng hoang núi thẳm cũng không chừng. Đường vào núi cấm rất khó tìm, hầu hết những kẻ đi vào thường sẽ bị ma bịt mắt khiến họ lòng vòng mãi không sao thoát ra được mắc kẹt lại trong núi rồi chết đói chết khát. Còn những kẻ cứng bóng vía hơn nếu may mắn đúng lúc thần rừng ngủ quên liền sẽ an toàn vào được trong núi. Lúc này sẽ có cơ hội tìm ra cánh cổng mở được động quỷ, đi hết động quỷ sẽ tới được thung lũng thiên thần. Lúc này hứa hẹn bên trong ấy là vô số những loại kỳ trân dị bảo chốn tiên giới, đặc biệt phải kể đến chính là "Mộc Quệ Huyền Linh Tiên Quả".
Ngay lúc này đây bốn cô gái đam mê cái đẹp đã không còn kiềm chế được nữa, chưa nói gì tới thung lũng tiên, cứ là tại chỗ khe suối mát này chơi đùa thoải mái cái đã. Nước suối trong xanh đến mức khiến mỗi người không tự kiềm chế được, liền tự múc nước suối ấy lên lòng bàn tay rồi uống cho thỏa thích.
Ôi chao!.. đây quả thực đúng là vùng tiên cảnh.. Chưa khi nào họ lại được thưởng thức cảnh sắc thiên nhiên kỳ thú tuyệt đẹp đến thế. Đối với Vinh Thông thì không nói làm gì, nhưng Thiện Dũng lại khác, ngay lúc này anh đã quên hết sự đời, quên luôn bản thân mình còn đang bị thương nặng ở mặt. Anh ta cứ thế lao thẳng xuống khe suối, hai tay vốc lấy nước suối mà táp đầy lên mặt.
- Chao ôi!.. Cẩm Tú lại một phen phải thốt lên trầm trồ cảm thán, ánh mắt cô mơ màng nhìn rừng thông trước mặt với màn sương chiều đang không ngừng giăng phủ bay lãng đãng, kéo dài tới gần cuối chân con thác. Cảnh đẹp chốn này có khác chi một bức tranh thuỷ mạc nên thơ, khiến tâm hồn con người trở nên bay bổng phiêu bồng hơn bao giờ hết. Bức tranh ấy thực không hề đơn điệu, dưới làn sương mỏng là muôn vàn các loài hoa đua nhau khoe sắc, lại hài hòa kết hợp với mảng rừng tùng cổ thụ vươn cao chọc thẳng lên trời, cũng đủ thấy được bức tranh ấy diễm lệ tuyệt sắc đến nhường nào. Bên cạnh đó là những nhánh lan rừng xanh mướt vẫn không ngừng vươn mình bò ra, trải rộng trên nền đá núi chạy dài xuống mãi tận khe sâu.
Từ lúc đến được nơi này Bích Hà vẫn không ngừng tạo dáng, cô quyết không thể bỏ phí một phút một giây. Chỉ tội nhất cho anh chàng Thiện Dũng, máy ảnh kỹ thuật số trong tay chụp choẹt liên tục, khả năng tùy thời bất cứ lúc nào cũng có thể bốc khói bùng cháy lên được.
Trong bốn cô bạn thân thì Lệ Hằng vẫn là người kiệm lời nhất, nhưng lại cực kỳ tinh tế. Từ đầu tới giờ vẫn ham vui cùng chúng bạn, nhưng đột nhiên lại quay qua Bích Hà hỏi lớn:
- Này.. mày cho tao hỏi một câu được không? Liệu rằng đây có phải lần cuối cùng bọn mình được đi chơi cùng nhau không nhỉ?
Vậy mà câu hỏi ấy của cô vừa ra khỏi miệng liền ngay lập tức bị phản bác kịch liệt. Đầu tiên là Cẩm Tú, cô bạn đồng bóng nhất hội. Vừa nghe được vậy liền nổi đóa quát lớn:
- Ơ hay.. cái con bé này lạ thật đấy. Thế làm sao mà chúng ta lại không thể tham gia đi chơi cùng nhau nữa? Thế mày định rằng chuyển khẩu hẳn sang Hollywood định cư đấy hả?
Tiếp tục lại đến Bích Hà, cô xì ra một tiếng rõ dài chế giễu:
- Gớm thật đấy!.. thế ra bạn mình đã trở thành minh tinh màn bạc từ lúc nào ấy nhỉ? Thôi đi.. đừng mơ tưởng hão huyền nữa nhé.. Sau này cho dù mỗi chúng ta có xây dựng gia đình đi nữa, có bận bịu đến thế nào thì cũng vẫn phải sắp xếp thời gian tham gia cùng mọi người đầy đủ.
- Thôi nào.. nhân lúc trời hãy còn sớm, tranh thủ tìm đường vào thung lũng tiên thôi.
Thế nhưng không hiểu làm sao cả đoàn đã di chuyển một khoảng thời gian khá lâu rồi mà đến giờ vẫn cứ loanh quanh mãi nơi thác nước. Cả bọn đã thực sự hoang mang, chả nhẽ đúng là có hiện tượng ma dựng tưởng như dân gian vẫn thường nhắc đến. Sau đấy lại quay qua hỏi lại Bích Hà:
- Bích Hà à!.. Cậu xem có nhầm lẫn gì không đấy? Chúng ta đi cả buổi rồi, mất nhiều thời gian như vậy mà cuối cùng lại về điểm cũ, có thấy cái hang hốc hay động điếc nào đâu.
Cho tới lúc này thì Bích Hà cũng đã cuống quýt cả lên rồi, đang chưa biết xử trí trả lời mọi người ra làm sao thì bỗng Lệ Hằng liền chỉ tay về một hướng rồi reo lên mừng rỡ như đã bắt được vàng:
- Kìa, kia kìa.. mọi người nhìn thấy gì không, chỗ vách đá nơi gần thác nước ấy.. thì ra là một con người bằng xương bằng thịt. Người này từ đầu tới giờ vẫn ngồi im bất động, lại luôn khoác lên mình bộ áo tơi đi mưa đã chuyển màu đục sỉn. Bởi vậy mà ở khoảng cách rất gần như thế mà đám bạn trẻ mãi mới có thể nhận ra. Ngạc nhiên hơn nữa là trong khi trời màu hè nóng nực là thế, vậy mà lão già vẫn đội sùm sụp một cái mũ trùm đầu kín mít khiến không ai có thể nhìn rõ được khuôn mặt mình.
Mà trong lúc nước sôi lửa bỏng như này thì có mấy ai buồn quan tâm tới một lão già ăn mặc kỳ lạ lẩm cẩm như thế cơ chứ, chỉ cần có người để hỏi đường đã là may mắn lắm rồi. Lệ Hằng thì ngày thường vẫn vô cùng kiệm lời, vậy mà không hiểu sao hôm nay lại sốt sắng đến thế, liền chạy tới bên cạnh lão già nọ rồi lễ phép chào hỏi:
- Dạ.. cháu xin chào ông ạ. Ông làm ơn cho chúng cháu hỏi đường có được không ạ?
Lão già nọ tuy nghe có người hỏi mình nhưng vẫn mặc kệ coi như điếc, lão cũng không thèm ngoái đầu lại, miệng cứ liên tục lẩm bẩm một câu gì đó. Lệ Hằng lúc này đang đứng gần lão già nhất, nhưng vẫn không nghe rõ lão lẩm bẩm điều gì, liền gặng hỏi lại:
- Dạ thưa.. cháu không nghe rõ ông nói gì, ông có thể nói lớn hơn được không ạ?
Thế nhưng đột nhiên lão già lại gằn giọng gầm lên giận giữ:
- Về ngay đi! Các người không thuộc nơi này đâu.
- Dạ thưa.. ông nói vậy là sao, ông nói gì thế ạ?
Lệ Hằng không thể tin mình vừa nhận được câu trả lời như vậy từ một ông già. Thế nhưng không dừng lại ở đấy, vẫn với cái giọng giận giữ ông ta quát tiếp:
- Các người mau mau quay lại đi, hãy còn kịp đấy..
Cả bọn nghe vậy đều tái mặt, tự hít sâu một hơi trấn tĩnh, vẻ nao núng đã hiện rõ trên từng gương mặt mọi người. Quái lạ.. ông ta đang nói gì thế nhỉ?
Lệ Hằng vẫn chưa chịu thua, cô tiếp tục chất vấn ông lão:
- Dạ.. nhưng thực sự thì ông vẫn chưa biết là chúng cháu hỏi đường đi đâu mà? Sao câu nào cũng muốn đuổi bọn cháu quay về thế ạ?
Cho tới lúc này thì ông lão đã không còn gằn giọng lên nữa, quay ngoắt hẳn một trăm tám mươi độ luôn, chậm rãi thốt:
- Hừ!.. Các người không nói thì ta đây vẫn biết, thứ khiến các người quan tâm nhất lúc này chả phải là động quỷ và thung lũng tiên hay sao?
Lão sống ở đây cả đời rồi, bị người ta hỏi nhiều nhất cũng chính là câu lối vào thung lũng tiên đấy. Ta thiết nghĩ, chắc các người cũng không phải ngoại lệ đúng không?
Cả bọn nghe ông lão nói trúng tâm điểm thì cũng bất ngờ ngẩn hết cả ra, duy chỉ Lệ Hằng vẫn chưa chịu thua, còn tiếp tục hỏi:
- Dạ thưa.. thế ông ơi.. Vậy động quỷ và thung lũng tiên có thực sự tồn tại không ạ? Mà sao lại có nhiều người đi tìm nó thế ạ?
- Có đấy.. nó thực sự có tồn tại! Nhưng đó cũng chính là thông lộ, là cánh cửa dẫn xuống địa ngục, đi rồi sẽ không thể trở về được đâu. Số người tìm được nó cũng không nhiều lắm đâu, năm nay các người đến đây cũng chỉ là tốp người thứ hai thôi đấy. Có lẽ tốp người trước đó cũng không còn ai giữ được cái mạng nữa rồi.
Cả bọn thấy lão già nãy giờ nói toàn những lời huyễn hoặc vô cùng khó hiểu, liền tám chín phần khẳng định, lão già này thực đã điên khùng dở dại cũng nên.
Bích Hà đang định kéo Lệ Hằng rời đi thì lại nghe Lệ Hằng thắc mắc hỏi tiếp:
- Thưa ông.. thung lũng tiên tươi đẹp là vậy, tại sao mọi người lại ít ghé thăm thế ạ? Vì sao những người đã từng vào đó lại không quảng bá một địa điểm tuyệt đẹp nên thơ như vậy ạ?
- Vì sao ư? Vì rất ít người biết đến thung lũng tiên, còn những kẻ hiếu kỳ dám tiến vào nơi ấy thì chắc chắn giờ này đã chết cả rồi. Có sống mà quay về được thì cũng không ra hồn nữa. Những lời ấy lão già nói hết sức bình thản, cứ như đang thuật lại một sự thật hết sức bình thường vậy.
Ngay lúc này người nào người nấy vừa nghe được những lời như vậy liền hết sức kinh hãi, không rét mà run tự lạnh hết sống lưng. Từng cơn gió núi thổi tới người nào người nấy ai cũng thấy lạnh cả sống lưng. Đến cuối cùng thì vẫn là Lệ Hằng lên tiếng hỏi lại:
- Dạ thưa.. vậy ông cho cháu hỏi thêm ạ? Ông là ai thế ạ? Xin lỗi vì cháu phải hỏi câu này, cháu thấy ông nói tiếng kinh rất chuẩn ạ! Không giống với ngữ âm của người địa phương nơi này..
Nghe Lệ Hằng hỏi ra được một câu hỏi như thế thì cả bọn ai cũng thầm khen, quả thực cô nàng thực sự sắc sảo, rất biết quan sát và suy nghĩ thấu đáo.
- Khá lắm!.. thôi được rồi, vậy thì để lão đây kể lại cho các người được biết.
* * *
Từ nhỏ ta đã lớn lên ở đây, cho tới khi trưởng thành liền rời quê nhà ra thành phố kiếm sống, lúc về già ta mới trở về đây. Muốn có được những tháng an nhàn vui vẻ, vì thế mà ngày ngày lang thang vui thú sông hồ khắp các miền rừng núi. Cho nên có thứ gì lại có thể lọt qua tầm mắt của ta cơ chứ.. Tất cả những người đã từng đi vào động quỷ không sớm thì muộn rồi cũng sẽ chết cả mà thôi. Có thể ta nói ra như vậy thì các người cũng sẽ không tin, nhưng không nhất thiết ta phải dối gạt các người làm gì đâu, còn dọa cho các người sợ thì ta cũng chả hơi đâu làm vậy. Trong bản làng nơi ta sinh sống từ xa xưa các cụ bô lão đã kháo nhau như thế, bản thân ta cũng đã chứng kiến những người quen sau khi vào động quỷ, khi trở ra đã chết tức tưởi không rõ nguyên nhân như thế nào.
- Dạ.. thế người ấy đã chết thế nào ạ?
- À.. những người ấy trước khi chết đều rất đau khổ, cơ thể quằn quại mãi rồi mới chết được, mắt trợn trừng kinh hãi rồi tự thốt ra một câu: "Quỷ.. Quỷ.. Kẻ dẫn hồn của quỷ"!
Ngày đó ta hãy còn bé lắm nhưng vẫn ý thức được mức độ nghiêm trọng, từng nỗi sợ hãi tột cùng luôn gieo rắc phủ chụp xuống bao con người bé nhỏ trong thôn làng. Trong bản có gia đình ông Tư Báo từ nơi khác mới về đây sinh sống, theo diện cắt cử đi làm kinh tế mới do nhà nước vận động kêu gọi. Vì không tin vào chuyện ma quái, còn nghe được người khác nói rằng trong động quỷ, nơi thung lũng tiên có rất nhiều vàng bạc châu báu. Thế là khăn gói lên đường tìm vào động quỷ, nhưng cuối cùng cũng không sao thoát khỏi số nạn, thân thể cứ vậy khô kiệt dần rồi chết. Trước lúc chết mắt ông ta cứ mở trừng miệng đầy sợ hãi, không ngừng thốt "Quỷ.. Quỷ.. Kẻ dẫn hồn của quỷ".
Đấy.. đấy là chuyện của mấy mươi năm về trước rồi, còn bây giờ thì khác. Trong những năm gần đây cũng đã thay đổi hết cả, con dân nơi này đều trở nên tham lam ích kỷ, họ không còn thuần phác bình dị như trước nữa. Vì mưu cầu tư lợi đã gạt bỏ ngoài tai hết thảy những lời răn dạy cảnh báo của thần, lũ lượt tự chui đầu vào động quỷ, dâng tặng linh hồn bản thân trở thành miếng mồi thơm ngon béo bổ tuyệt trần cho chúa quỷ nhấm nháp.
Vừa dứt lời bỗng ông lão liền đứng phắt dậy rồi quay hẳn người lại, ông ta gầm lên tức tối đầy hăm dọa:
- Nói tóm lại thì các người có chịu rời khỏi nơi này hay không?
Thật phí lời.. các người thì chắc cũng giống đoàn người tới trước mà thôi. Thế hệ trẻ các người đâu còn biết thế nào gọi là lễ giáo. Cho dù có hỏi thêm nữa thì lão đây cũng quyết không chỉ đường cho các người đâu nhé. Nếu nhất định muốn xông vào đó thì tốt nhất nên dặn dò người thân chuẩn bị lo hậu sự dần đi là vừa. Nói xong câu ấy, ông lão liền dứt khoát xách giỏ cùng cần câu lững thững đi luôn xuống núi.
Cả bọn thấy thế thì tần ngần đứng đó chỉ biết nhìn nhau mãi, Lệ Hằng nhanh trí cầm theo gói thạch rồi vội vàng đuổi theo ông lão, cô nàng tiếp tục gọi lớn:
- Ông ơi.. ông đợi cháu chút đã ạ! Chúng cháu có gói kẹo xin được biếu ông đây ạ.
Ông lão nghe vậy thì dừng lại nhưng vẫn không quay đầu, vẫn trầm tĩnh nói:
- Cô gái! Không phải vì gói kẹo trên tay cô mà lão đây động lòng trắc ẩn đâu nhé. Thế nhưng lão đây vẫn nói cho cô biết, khí sắc cô quá tệ, sợ khó sống qua nổi đêm mai đâu. Tuyệt đối không nên chui vào hang ấy và cũng không được đi qua cái sạn đạo ngầm bên dưới thác nước.
Lệ Hằng nghe ông già nói thế thì toàn thân run bắn, sợ quá bất giác đánh rơi luôn gói thạch xuống đất, miệng lắp bắp:
- Dạ.. dạ thưa ông, sao ông lại nói thế với cháu ạ? Thôi.. thế cháu chào ông, cháu đi đây ông nhé.
Phải đợi cho ông lão đi khỏi khuất hẳn sau rặng cây thì Lệ Hằng mới dần trấn tĩnh, lại thở dài một hơi tự an ủi mình rồi mới quay trở lại chỗ các bạn. Bỗng Nhật Lan từ đầu tới giờ vẫn không nói gì liền vội vàng lên tiếng:
- Thôi.. thôi các cậu ơi, bọn mình mau mau quay lại trở về thôi, tớ không muốn đi vào chỗ chết đâu. Ông già ấy vừa bảo là nếu cố tình chui qua cái hang ấy thì chết chắc..
Nghe vậy thì bỗng Bích Hà bức xúc liền đứng ra rõng rạc nói:
- Nhật Lan.. thế hóa ra cái bằng đại học của cậu quyết ý lót đít nồi hết rồi hay sao mà lại đi tin vào mấy lời nói huyễn hoặc của lão già ấy thế? Tớ thì tớ không tin đâu nhé, mà cứ hỏi thử hai lão nam nhân quân tử của chúng ta xem, liệu rằng họ có tin hay không. Nếu hai lão ấy tin vào điều đó thì cứ chặt luôn cái đầu của tớ xuống, sau đấy cứ mang đầu tớ mà trở về.
Cho tới lúc này thì Cẩm Tú mới chen vào:
- Thôi nào các cậu.. mất trật tự quá đấy. Với tớ thì có đi hay không cũng không quan trọng, vả lại chúng ta quanh quẩn cả buổi rồi mà có tìm được cái động điếc nào đâu. Mà thực sự có tìm ra được thì trời cũng sắp tối rồi, đêm tối mịt mùng rồi mò mẫm mà về thì khó khăn khổ sở lắm đấy. Giờ này thì tớ chỉ ao ước là đang ngồi quây quần bên bếp lửa nhà sàn, được thưởng thức một nồi phá lấu lòng bò chính hiệu.
Lại tới lượt Bích Hà.. cô nàng đã không khách khí gì nữa liền hừ lên một tiếng rồi nói:
- Thôi đi.. đừng có mà mơ mộng. Cậu cứ nói thẳng ra là cậu sợ rồi chứ gì? Thế nào Lệ Hằng.. còn cậu thì sao, cậu cho thêm ý kiến đi chứ. Liệu rằng có nên rút quân cho thật êm thấm không đấy?
Thật trái với những gì mà mọi người đang nghĩ, tưởng rằng Lệ Hằng sẽ chốt ra một câu trở về, nào ngờ cô ấy lại nói:
- Đằng nào thì chúng ta cũng đến được tận đây, thôi thì trước lúc trời tối chúng ta cứ cố kiên nhẫn tìm thêm một lượt, nếu vẫn không thấy thì chúng ta quay trở về cũng chưa muộn. Nghe ông lão dọa vậy, lúc đầu thì mình cũng sợ, thế nhưng sau đấy lại càng thấy hứng thú. Còn hai anh thì sao, các anh có sợ hãi gì không ạ?
Vinh Thông lúc này chỉ còn biết cười xòa, lại nhìn qua mọi người khắp lượt mong tìm ra đáp án hài hòa nhất. Còn Thiện Dũng tay vẫn bưng cái mặt sưng lên to như cái thớt, giọng thì đã méo xệch đi, anh ta nói:
- Anh thì anh cũng không tin vào mấy chuyện nhảm nhí ấy đâu, chúng ta đã đi được tới đây rồi, lẽ nào không thể cố thử thêm một chút vận may lần nữa. Nếu quả thực là thung lũng tiên ấy từng tồn tại trên chốn nhân gian, thì anh cũng muốn thu lấy "Mộc Quệ Huyền Linh Tiên Quả", thưởng thức cái cảm giác trường sinh bất tử nó thế nào.
Thôi thì cứ quyết định như vậy đi nhé, chúng ta sẽ tìm kiếm thêm một lần nữa, để xem có bắt được con ma con quỷ hay là một kẻ dẫn hồn dẫn phách nào không, chứ cứ để mấy lão già nhà quê họ hù dọa cho cũng nhục.
Bỗng Lệ Hằng hét toáng lên, tay cứ trỏ vào làn nước đang đổ xuống ầm ầm từ vách đá:
- Ối trời đất quỷ thần ơi!.. Mọi người nhìn kìa. Kia kìa.. có.. có phải là thần chết đang đứng ở đó quan sát chúng ta hay không?
- Cái gì mà thần chết cơ chứ? Cậu xem nhiều phim kinh dị quá rồi đúng không? Hay là mắc chứng hoang tưởng nặng rồi đấy?
Thế nhưng bỗng Bích Hà cũng lại kêu toáng lên sung sướng, đúng là ngay sau mành nước đang không ngừng xổ bọt trắng xóa mà khi nãy Lệ Hằng vừa trỏ tay, phải nhìn thật kỹ liền phát hiện lờ mờ cửa vào một động đá. Nhìn đồng hồ lúc này mới là bốn giờ ba mươi phút chiều, trời hãy còn nắng sáng đẹp. Sau một hồi thương lượng, cuối cùng cả bọn cũng đã quyết định sẽ tiến nhập khám phá động đá, xem thung lũng tiên có thực sự tồn tại.
Sáng sớm hôm sau đúng theo như dự kiến, Bích Hà liền nhanh chóng đánh thức gọi mọi người trong đoàn tỉnh dậy. Thiện Dũng cũng không ngoại lệ, cho tới lúc này mặt mũi anh ta đã đỡ hẳn nhưng hãy còn sưng to lắm, thế mà không hiểu tại sao vẫn đòi tham gia đi cùng đoàn cho bằng được. Sau đấy đám bạn trẻ liền tạm biệt gia đình nhà báo Vũ Huỳnh rồi lên xe nhanh chóng thẳng hướng núi cấm tiến tới, bỏ mặc ngoài tai hết thảy những lời bà Nơ Lan cố sức khuyên can.
Đoàn các bạn trẻ đi rồi, đứng giữa nhà chỉ còn lại vợ chồng Huỳnh Chi còn đang lo âu bàn bạc:
- Anh à.. em lo lắm anh ạ! Tình hình bệnh tật của mẹ cứ ngày càng thêm nặng, mà trên này thì viện trạm xa xôi phức tạp, lỡ mà mẹ không chịu đựng được thì vợ chồng mình ân hận cả đời.
- Ừ.. thì anh cũng có để ý. Thực đúng là từ hôm cả nhà mình về lại chốn này, bà ngoại thằng Long dường như đã trở bệnh nặng thêm đấy em ạ.
Định rằng là đưa mẹ và em lên đây trú ẩn tránh nạn, nhưng nếu tình hình bệnh tật của mẹ như này thì chắc là vợ chồng mình sẽ phải tính lại, mình không thể ở lại nơi này được đâu em ạ. Anh tính thế này.. về hẳn Hà Nội thì nguy hiểm quá, thôi thì trong một hai ngày tới anh sẽ đưa mẹ và em về dưới thành phố Bắc Kạn, chỗ nhà chú Thanh ấy. Dưới đấy là thành phố.. chả gì thì cơ sở vật chất đoàng hoàng hiện đại, viện chạm đầy đủ anh cũng yên tâm. Sau đấy một vài ngày anh sẽ quay về Hà Nội, sẽ tìm cơ hội bằng mọi giá cứu được con mình an toàn trở về. Anh với thằng Hoành chơi với nhau từ thủa nhỏ, lúc còn để chỏm đến giờ, khả năng trong lúc nhất thời nhẹ dạ nên nó mới đối xử tệ bạc với mình như thế. Chứ anh vẫn tin chắc là nó sẽ hồi tâm chuyển ý, sẽ thay đổi em ạ.
- Thôi đi.. anh ngây thơ quá đấy! Lão ấy vì tiền vì danh lợi mà sẵn lòng bán rẻ lương tâm, có khi bảo giết bố giết mẹ lão ấy cũng dám làm chứ nói gì tới một thằng bạn thân nối khố. Em là em không đồng ý để anh mạo hiểm như thế đâu, đợi một vài ngày theo dõi thêm tình trạng bệnh tình của mẹ cái đã, nếu không ổn thì theo phương án anh nói, đưa mẹ về Bắc Kạn cũng được.
Tiếp tục trở lại với đoàn người các bạn trẻ đang hăm hở vào núi..
Thời tiết sáng nay vô cùng thuận lợi, lại rất chiều lòng người. Trời không nắng không mưa chỉ có mây mù bao phủ giăng giăng trắng khắp núi đồi khiến mọi người vực lại tinh thần càng thêm hăng hái phấn khích hơn hẳn.
Để vào được núi cấm thì quãng đường di chuyển cũng khá xa, mà toàn là vùng núi hoang rừng thẳm cả năm chả thấy bóng người, xe cộ chẳng may hỏng hóc thì chỉ có nước vứt lại. Cả đoàn lên kế hoạch vẫn là dự định sẽ vào thăm thú động "Ngườm Ngao" là điểm đầu tiên, nhưng sau xét theo địa hình thuộc hai hướng đi khác nhau. Thế nên liền quyết định lại, sẽ thẳng đường tiến vào núi "Mắt Thần", may mắn mà tìm được cửa vào Động Quỷ thì khả năng cao sẽ trộm được "Mộc Quệ Huyền Linh Tiên Quả".
Theo các vị cao niên nơi này kể lại, tiên quả bên trong núi cấm là một trong năm loại quả trường sinh, luôn luôn được chúa Quỷ đêm ngày canh giữ. Nhưng mà những câu chuyện này cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, giới trẻ ngày nay ai mà còn tin vào điều ấy.
Buổi chiều về tiếp tục của cuộc hành trình, nếu còn thời gian sẽ chạy sang hướng Thác Bản Giốc, sẽ vào trải nghiệm động đá thiên nhiên tuyệt mỹ, động Ngườm Ngao.
Quả nhiên trên suốt chặng đường, cả đoàn thuận lợi di chuyển vào núi không xảy đến bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn. Phải mãi gần trưa mới vào tới đầu con suối cạn, là điểm mốc đánh dấu ranh giới núi cấm với thế giới bên ngoài. Lúc này cả đoàn liền quyết định dừng chân, nghỉ ngơi ăn uống cho lại sức.
Cũng giống như hôm qua trong lúc các bạn là Bích Hà, Cẩm Tú, Nhật Lan đang tranh thủ từng giây từng phút selfie chụp choẹt bung lụa. Riêng Lệ Hằng thì không, cô ngồi một mình trên thân cây khô cách đấy không xa, tự cảm nhận có nỗi buồn chán gì đó thật khó hiểu. Một hồi đang lúc định đứng lên ra xe lấy thêm chút nước, bỗng nhiên đầu váng mắt hoa, trời đất quay cuồng cứ thế tối sầm lại không biết gì nữa. Thật may là mọi người lúc này đang đứng gần đó, vừa thấy Lệ Hằng toàn thân vô lực mềm oặt rồi từ từ gục xuống. Cả đám thấy vậy thì sợ quá, liền vội vàng hùa nhau lao tới đỡ cô dậy lại xức dầu xoa bóp bấm huyệt mãi, cũng phải mất một lúc khá lâu thì Lệ Hằng mới dần tỉnh lại.
Nhưng có một điều rất lạ, mặc dù vừa rồi cô nàng đã ngã ra ngất lịm là vậy, thế mà ngay sau khi hồi tỉnh lại giống như đang tự giả đò vậy, khoẻ re tỉnh táo hẳn bất ngờ. Bích Hà thấy vậy thì ngạc nhiên vội hỏi:
- Lệ Hằng!.. mày bị làm sao vậy? Làm cả bọn sợ quá đấy.. Nếu cảm thấy trong người mệt mỏi thì cứ nghỉ tạm lại đây, chiều về bọn tao sẽ đón.
- Không.. tao không sao đâu.. tao theo được bọn mày mà.
- Có thật không đấy? Tao thấy mày xanh sao da dẻ có vẻ mai mái như gà cắt tiết ấy. Bị cảm rồi đúng không? Thôi quyết định là cứ nghỉ lại ở đây đi, yên tâm là chiều về bọn tao sẽ đón cùng về bản Cọn.
- Ô hay! Cái con bé này.. đã bảo là tao không sao mà lại, mày không thấy tao đang khỏe hơn trâu đây à. Mà chắc do hôm qua tao khó ngủ nên thức mãi đến ba bốn giờ sáng đấy, thành ra vừa rồi chỉ là ngủ gật tí thôi.
- Gớm nữa! Cha nhà mày chứ.. ngủ gật mà cái kiểu như mày thì chắc có ngày bọn tao đến vỡ tim ra mà chết.
- Thôi được rồi.. thế thì chúng ta lên đường thôi, lần này phải bám cho thật chắc con Nhật Lan đấy nhé, cứ mà ngủ gật như nãy rồi ngã xuống đường thì bọn tao không chịu trách nhiệm đâu đấy.
Cả bọn lại được một phen cười đùa đến vỡ cả bụng, sau đấy cũng nhanh chóng hò nhau khởi hành lên đường. Từ nơi này vào núi cũng không còn xa nữa, dựa theo bản đồ địa hình thì cả đoàn đã di chuyển được hơn hai phần ba quãng đường, nếu chạy nhanh thì cũng phải hơn một giờ đồng hồ nữa sẽ vào tới chân núi mắt thần. Quả thực đúng như những gì dự kiến, đoàn người chạy thêm một giờ đồng hồ nữa thì cũng vào được tới gần chân núi. Tuy nhìn bằng mắt thường đã rất gần là vậy nhưng để vào được tận nơi thì hãy còn xa lắm, mà lúc này cả đội chỉ có nước bỏ xe lại rồi lếch thếch tự cuốc bộ thôi. Đường đi đã vô cùng nhỏ hẹp, toàn cây gai cây bụi chi chít giăng ngang dọc khắp chốn, thậm chí có đoạn còn không nhận biết ra lối. Mọi người phải dùng tới dao quắm phát cây thì mới di chuyển lên được, ai không cẩn thận còn bị cào cho rách tướp tay chân mặt mũi, máu chảy luể loại khắp người. Cả bọn cứ vậy đã phải băng rừng vượt suối đi cũng khá lâu, người nào người nấy đã bắt đầu mệt nhoài uể oải, thậm chí còn có người đang muốn bỏ cuộc. Cũng may mới đi thêm được một đoạn nữa thì bỗng Bích Hà bỗng phấn khích reo lên:
- Ôi!.. trời ạ! Đúng là trời giúp chúng ta rồi. Đấy, đấy nhé.. Sắp đến nơi rồi mọi người ơi, mọi người có nghe thấy tiếng thác nước đang đổ xuống ì ầm phải không. Nghe người dân bản địa nói rằng, một khi thấy được thác nước sẽ chắc chắn tìm ra lối vào động quỷ..
Thấy Bích Hà quả quyết nói vậy thì mọi người cũng đã yên tâm và vui vẻ phấn khích lắm, đi cả nửa ngày đường rồi cuối cùng cũng gần đến đích.
- Nào.. thôi nhanh nhanh cái chân lên mọi người ơi, sắp mười hai giờ trưa rồi đấy, không nhanh lên thì chiều nay làm sao mà về bản "Cọn" cho kịp, khéo phải ngủ đường mất.
Sau đấy cả đoàn lại tiếp tục phát cây mở lối, cứ thế hăm hở tiến lên phía trước, lần theo hướng có tiếng thác nước đang đổ ì ầm xa xa sau núi. Nghe rõ và gần lắm rồi, vậy mà cũng phải mất đến hơn một giờ đồng hồ mới vào tới. Đây rồi.. cách chỗ mọi người đứng không xa, một thác nước tự nhiên vô cùng hùng vĩ đang đêm ngày không ngừng đổ xuống, nó chả khác chi một bức rèm ngọc thiên nhiên được tạo hóa ban tặng.
Người bản địa vẫn thường truyền tai rồi kể cho nhau nghe về những chuyện ly kỳ trên miền núi cấm, họ tin rằng vùng đất ấy là chốn thần tiên, phải được sự chấp thuận của thần mới có thể tiến vào được. Từ xa xưa số người được thần tiên cho phép dẫn vào núi là vô cùng ít ỏi, còn những kẻ cố ý tìm kiếm truy cầu mang dã tâm riêng sẽ có những kết cục không hề tốt đẹp, thậm chí phải bỏ lại cái mạng nơi rừng hoang núi thẳm cũng không chừng. Đường vào núi cấm rất khó tìm, hầu hết những kẻ đi vào thường sẽ bị ma bịt mắt khiến họ lòng vòng mãi không sao thoát ra được mắc kẹt lại trong núi rồi chết đói chết khát. Còn những kẻ cứng bóng vía hơn nếu may mắn đúng lúc thần rừng ngủ quên liền sẽ an toàn vào được trong núi. Lúc này sẽ có cơ hội tìm ra cánh cổng mở được động quỷ, đi hết động quỷ sẽ tới được thung lũng thiên thần. Lúc này hứa hẹn bên trong ấy là vô số những loại kỳ trân dị bảo chốn tiên giới, đặc biệt phải kể đến chính là "Mộc Quệ Huyền Linh Tiên Quả".
Ngay lúc này đây bốn cô gái đam mê cái đẹp đã không còn kiềm chế được nữa, chưa nói gì tới thung lũng tiên, cứ là tại chỗ khe suối mát này chơi đùa thoải mái cái đã. Nước suối trong xanh đến mức khiến mỗi người không tự kiềm chế được, liền tự múc nước suối ấy lên lòng bàn tay rồi uống cho thỏa thích.
Ôi chao!.. đây quả thực đúng là vùng tiên cảnh.. Chưa khi nào họ lại được thưởng thức cảnh sắc thiên nhiên kỳ thú tuyệt đẹp đến thế. Đối với Vinh Thông thì không nói làm gì, nhưng Thiện Dũng lại khác, ngay lúc này anh đã quên hết sự đời, quên luôn bản thân mình còn đang bị thương nặng ở mặt. Anh ta cứ thế lao thẳng xuống khe suối, hai tay vốc lấy nước suối mà táp đầy lên mặt.
- Chao ôi!.. Cẩm Tú lại một phen phải thốt lên trầm trồ cảm thán, ánh mắt cô mơ màng nhìn rừng thông trước mặt với màn sương chiều đang không ngừng giăng phủ bay lãng đãng, kéo dài tới gần cuối chân con thác. Cảnh đẹp chốn này có khác chi một bức tranh thuỷ mạc nên thơ, khiến tâm hồn con người trở nên bay bổng phiêu bồng hơn bao giờ hết. Bức tranh ấy thực không hề đơn điệu, dưới làn sương mỏng là muôn vàn các loài hoa đua nhau khoe sắc, lại hài hòa kết hợp với mảng rừng tùng cổ thụ vươn cao chọc thẳng lên trời, cũng đủ thấy được bức tranh ấy diễm lệ tuyệt sắc đến nhường nào. Bên cạnh đó là những nhánh lan rừng xanh mướt vẫn không ngừng vươn mình bò ra, trải rộng trên nền đá núi chạy dài xuống mãi tận khe sâu.
Từ lúc đến được nơi này Bích Hà vẫn không ngừng tạo dáng, cô quyết không thể bỏ phí một phút một giây. Chỉ tội nhất cho anh chàng Thiện Dũng, máy ảnh kỹ thuật số trong tay chụp choẹt liên tục, khả năng tùy thời bất cứ lúc nào cũng có thể bốc khói bùng cháy lên được.
Trong bốn cô bạn thân thì Lệ Hằng vẫn là người kiệm lời nhất, nhưng lại cực kỳ tinh tế. Từ đầu tới giờ vẫn ham vui cùng chúng bạn, nhưng đột nhiên lại quay qua Bích Hà hỏi lớn:
- Này.. mày cho tao hỏi một câu được không? Liệu rằng đây có phải lần cuối cùng bọn mình được đi chơi cùng nhau không nhỉ?
Vậy mà câu hỏi ấy của cô vừa ra khỏi miệng liền ngay lập tức bị phản bác kịch liệt. Đầu tiên là Cẩm Tú, cô bạn đồng bóng nhất hội. Vừa nghe được vậy liền nổi đóa quát lớn:
- Ơ hay.. cái con bé này lạ thật đấy. Thế làm sao mà chúng ta lại không thể tham gia đi chơi cùng nhau nữa? Thế mày định rằng chuyển khẩu hẳn sang Hollywood định cư đấy hả?
Tiếp tục lại đến Bích Hà, cô xì ra một tiếng rõ dài chế giễu:
- Gớm thật đấy!.. thế ra bạn mình đã trở thành minh tinh màn bạc từ lúc nào ấy nhỉ? Thôi đi.. đừng mơ tưởng hão huyền nữa nhé.. Sau này cho dù mỗi chúng ta có xây dựng gia đình đi nữa, có bận bịu đến thế nào thì cũng vẫn phải sắp xếp thời gian tham gia cùng mọi người đầy đủ.
- Thôi nào.. nhân lúc trời hãy còn sớm, tranh thủ tìm đường vào thung lũng tiên thôi.
Thế nhưng không hiểu làm sao cả đoàn đã di chuyển một khoảng thời gian khá lâu rồi mà đến giờ vẫn cứ loanh quanh mãi nơi thác nước. Cả bọn đã thực sự hoang mang, chả nhẽ đúng là có hiện tượng ma dựng tưởng như dân gian vẫn thường nhắc đến. Sau đấy lại quay qua hỏi lại Bích Hà:
- Bích Hà à!.. Cậu xem có nhầm lẫn gì không đấy? Chúng ta đi cả buổi rồi, mất nhiều thời gian như vậy mà cuối cùng lại về điểm cũ, có thấy cái hang hốc hay động điếc nào đâu.
Cho tới lúc này thì Bích Hà cũng đã cuống quýt cả lên rồi, đang chưa biết xử trí trả lời mọi người ra làm sao thì bỗng Lệ Hằng liền chỉ tay về một hướng rồi reo lên mừng rỡ như đã bắt được vàng:
- Kìa, kia kìa.. mọi người nhìn thấy gì không, chỗ vách đá nơi gần thác nước ấy.. thì ra là một con người bằng xương bằng thịt. Người này từ đầu tới giờ vẫn ngồi im bất động, lại luôn khoác lên mình bộ áo tơi đi mưa đã chuyển màu đục sỉn. Bởi vậy mà ở khoảng cách rất gần như thế mà đám bạn trẻ mãi mới có thể nhận ra. Ngạc nhiên hơn nữa là trong khi trời màu hè nóng nực là thế, vậy mà lão già vẫn đội sùm sụp một cái mũ trùm đầu kín mít khiến không ai có thể nhìn rõ được khuôn mặt mình.
Mà trong lúc nước sôi lửa bỏng như này thì có mấy ai buồn quan tâm tới một lão già ăn mặc kỳ lạ lẩm cẩm như thế cơ chứ, chỉ cần có người để hỏi đường đã là may mắn lắm rồi. Lệ Hằng thì ngày thường vẫn vô cùng kiệm lời, vậy mà không hiểu sao hôm nay lại sốt sắng đến thế, liền chạy tới bên cạnh lão già nọ rồi lễ phép chào hỏi:
- Dạ.. cháu xin chào ông ạ. Ông làm ơn cho chúng cháu hỏi đường có được không ạ?
Lão già nọ tuy nghe có người hỏi mình nhưng vẫn mặc kệ coi như điếc, lão cũng không thèm ngoái đầu lại, miệng cứ liên tục lẩm bẩm một câu gì đó. Lệ Hằng lúc này đang đứng gần lão già nhất, nhưng vẫn không nghe rõ lão lẩm bẩm điều gì, liền gặng hỏi lại:
- Dạ thưa.. cháu không nghe rõ ông nói gì, ông có thể nói lớn hơn được không ạ?. Tì𝙢 đọc thê𝙢 tại ﹟ T𝙧𝑼𝙢t𝙧𝓾𝓎 ệ𝔫.𝘷𝔫 ﹟
Thế nhưng đột nhiên lão già lại gằn giọng gầm lên giận giữ:
- Về ngay đi! Các người không thuộc nơi này đâu.
- Dạ thưa.. ông nói vậy là sao, ông nói gì thế ạ?
Lệ Hằng không thể tin mình vừa nhận được câu trả lời như vậy từ một ông già. Thế nhưng không dừng lại ở đấy, vẫn với cái giọng giận giữ ông ta quát tiếp:
- Các người mau mau quay lại đi, hãy còn kịp đấy..
Cả bọn nghe vậy đều tái mặt, tự hít sâu một hơi trấn tĩnh, vẻ nao núng đã hiện rõ trên từng gương mặt mọi người. Quái lạ.. ông ta đang nói gì thế nhỉ?
Lệ Hằng vẫn chưa chịu thua, cô tiếp tục chất vấn ông lão:
- Dạ.. nhưng thực sự thì ông vẫn chưa biết là chúng cháu hỏi đường đi đâu mà? Sao câu nào cũng muốn đuổi bọn cháu quay về thế ạ?
Cho tới lúc này thì ông lão đã không còn gằn giọng lên nữa, quay ngoắt hẳn một trăm tám mươi độ luôn, chậm rãi thốt:
- Hừ!.. Các người không nói thì ta đây vẫn biết, thứ khiến các người quan tâm nhất lúc này chả phải là động quỷ và thung lũng tiên hay sao?
Lão sống ở đây cả đời rồi, bị người ta hỏi nhiều nhất cũng chính là câu lối vào thung lũng tiên đấy. Ta thiết nghĩ, chắc các người cũng không phải ngoại lệ đúng không?
Cả bọn nghe ông lão nói trúng tâm điểm thì cũng bất ngờ ngẩn hết cả ra, duy chỉ Lệ Hằng vẫn chưa chịu thua, còn tiếp tục hỏi:
- Dạ thưa.. thế ông ơi.. Vậy động quỷ và thung lũng tiên có thực sự tồn tại không ạ? Mà sao lại có nhiều người đi tìm nó thế ạ?
- Có đấy.. nó thực sự có tồn tại! Nhưng đó cũng chính là thông lộ, là cánh cửa dẫn xuống địa ngục, đi rồi sẽ không thể trở về được đâu. Số người tìm được nó cũng không nhiều lắm đâu, năm nay các người đến đây cũng chỉ là tốp người thứ hai thôi đấy. Có lẽ tốp người trước đó cũng không còn ai giữ được cái mạng nữa rồi.
Cả bọn thấy lão già nãy giờ nói toàn những lời huyễn hoặc vô cùng khó hiểu, liền tám chín phần khẳng định, lão già này thực đã điên khùng dở dại cũng nên.
Bích Hà đang định kéo Lệ Hằng rời đi thì lại nghe Lệ Hằng thắc mắc hỏi tiếp:
- Thưa ông.. thung lũng tiên tươi đẹp là vậy, tại sao mọi người lại ít ghé thăm thế ạ? Vì sao những người đã từng vào đó lại không quảng bá một địa điểm tuyệt đẹp nên thơ như vậy ạ?
- Vì sao ư? Vì rất ít người biết đến thung lũng tiên, còn những kẻ hiếu kỳ dám tiến vào nơi ấy thì chắc chắn giờ này đã chết cả rồi. Có sống mà quay về được thì cũng không ra hồn nữa. Những lời ấy lão già nói hết sức bình thản, cứ như đang thuật lại một sự thật hết sức bình thường vậy.
Ngay lúc này người nào người nấy vừa nghe được những lời như vậy liền hết sức kinh hãi, không rét mà run tự lạnh hết sống lưng. Từng cơn gió núi thổi tới người nào người nấy ai cũng thấy lạnh cả sống lưng. Đến cuối cùng thì vẫn là Lệ Hằng lên tiếng hỏi lại:
- Dạ thưa.. vậy ông cho cháu hỏi thêm ạ? Ông là ai thế ạ? Xin lỗi vì cháu phải hỏi câu này, cháu thấy ông nói tiếng kinh rất chuẩn ạ! Không giống với ngữ âm của người địa phương nơi này..
Nghe Lệ Hằng hỏi ra được một câu hỏi như thế thì cả bọn ai cũng thầm khen, quả thực cô nàng thực sự sắc sảo, rất biết quan sát và suy nghĩ thấu đáo.
- Khá lắm!.. thôi được rồi, vậy thì để lão đây kể lại cho các người được biết.
* * *
Từ nhỏ ta đã lớn lên ở đây, cho tới khi trưởng thành liền rời quê nhà ra thành phố kiếm sống, lúc về già ta mới trở về đây. Muốn có được những tháng an nhàn vui vẻ, vì thế mà ngày ngày lang thang vui thú sông hồ khắp các miền rừng núi. Cho nên có thứ gì lại có thể lọt qua tầm mắt của ta cơ chứ.. Tất cả những người đã từng đi vào động quỷ không sớm thì muộn rồi cũng sẽ chết cả mà thôi. Có thể ta nói ra như vậy thì các người cũng sẽ không tin, nhưng không nhất thiết ta phải dối gạt các người làm gì đâu, còn dọa cho các người sợ thì ta cũng chả hơi đâu làm vậy. Trong bản làng nơi ta sinh sống từ xa xưa các cụ bô lão đã kháo nhau như thế, bản thân ta cũng đã chứng kiến những người quen sau khi vào động quỷ, khi trở ra đã chết tức tưởi không rõ nguyên nhân như thế nào.
- Dạ.. thế người ấy đã chết thế nào ạ?
- À.. những người ấy trước khi chết đều rất đau khổ, cơ thể quằn quại mãi rồi mới chết được, mắt trợn trừng kinh hãi rồi tự thốt ra một câu: "Quỷ.. Quỷ.. Kẻ dẫn hồn của quỷ"!
Ngày đó ta hãy còn bé lắm nhưng vẫn ý thức được mức độ nghiêm trọng, từng nỗi sợ hãi tột cùng luôn gieo rắc phủ chụp xuống bao con người bé nhỏ trong thôn làng. Trong bản có gia đình ông Tư Báo từ nơi khác mới về đây sinh sống, theo diện cắt cử đi làm kinh tế mới do nhà nước vận động kêu gọi. Vì không tin vào chuyện ma quái, còn nghe được người khác nói rằng trong động quỷ, nơi thung lũng tiên có rất nhiều vàng bạc châu báu. Thế là khăn gói lên đường tìm vào động quỷ, nhưng cuối cùng cũng không sao thoát khỏi số nạn, thân thể cứ vậy khô kiệt dần rồi chết. Trước lúc chết mắt ông ta cứ mở trừng miệng đầy sợ hãi, không ngừng thốt "Quỷ.. Quỷ.. Kẻ dẫn hồn của quỷ".
Đấy.. đấy là chuyện của mấy mươi năm về trước rồi, còn bây giờ thì khác. Trong những năm gần đây cũng đã thay đổi hết cả, con dân nơi này đều trở nên tham lam ích kỷ, họ không còn thuần phác bình dị như trước nữa. Vì mưu cầu tư lợi đã gạt bỏ ngoài tai hết thảy những lời răn dạy cảnh báo của thần, lũ lượt tự chui đầu vào động quỷ, dâng tặng linh hồn bản thân trở thành miếng mồi thơm ngon béo bổ tuyệt trần cho chúa quỷ nhấm nháp.
Vừa dứt lời bỗng ông lão liền đứng phắt dậy rồi quay hẳn người lại, ông ta gầm lên tức tối đầy hăm dọa:
- Nói tóm lại thì các người có chịu rời khỏi nơi này hay không?
Thật phí lời.. các người thì chắc cũng giống đoàn người tới trước mà thôi. Thế hệ trẻ các người đâu còn biết thế nào gọi là lễ giáo. Cho dù có hỏi thêm nữa thì lão đây cũng quyết không chỉ đường cho các người đâu nhé. Nếu nhất định muốn xông vào đó thì tốt nhất nên dặn dò người thân chuẩn bị lo hậu sự dần đi là vừa. Nói xong câu ấy, ông lão liền dứt khoát xách giỏ cùng cần câu lững thững đi luôn xuống núi.
Cả bọn thấy thế thì tần ngần đứng đó chỉ biết nhìn nhau mãi, Lệ Hằng nhanh trí cầm theo gói thạch rồi vội vàng đuổi theo ông lão, cô nàng tiếp tục gọi lớn:
- Ông ơi.. ông đợi cháu chút đã ạ! Chúng cháu có gói kẹo xin được biếu ông đây ạ.
Ông lão nghe vậy thì dừng lại nhưng vẫn không quay đầu, vẫn trầm tĩnh nói:
- Cô gái! Không phải vì gói kẹo trên tay cô mà lão đây động lòng trắc ẩn đâu nhé. Thế nhưng lão đây vẫn nói cho cô biết, khí sắc cô quá tệ, sợ khó sống qua nổi đêm mai đâu. Tuyệt đối không nên chui vào hang ấy và cũng không được đi qua cái sạn đạo ngầm bên dưới thác nước.
Lệ Hằng nghe ông già nói thế thì toàn thân run bắn, sợ quá bất giác đánh rơi luôn gói thạch xuống đất, miệng lắp bắp:
- Dạ.. dạ thưa ông, sao ông lại nói thế với cháu ạ? Thôi.. thế cháu chào ông, cháu đi đây ông nhé.
Phải đợi cho ông lão đi khỏi khuất hẳn sau rặng cây thì Lệ Hằng mới dần trấn tĩnh, lại thở dài một hơi tự an ủi mình rồi mới quay trở lại chỗ các bạn. Bỗng Nhật Lan từ đầu tới giờ vẫn không nói gì liền vội vàng lên tiếng:
- Thôi.. thôi các cậu ơi, bọn mình mau mau quay lại trở về thôi, tớ không muốn đi vào chỗ chết đâu. Ông già ấy vừa bảo là nếu cố tình chui qua cái hang ấy thì chết chắc..
Nghe vậy thì bỗng Bích Hà bức xúc liền đứng ra rõng rạc nói:
- Nhật Lan.. thế hóa ra cái bằng đại học của cậu quyết ý lót đít nồi hết rồi hay sao mà lại đi tin vào mấy lời nói huyễn hoặc của lão già ấy thế? Tớ thì tớ không tin đâu nhé, mà cứ hỏi thử hai lão nam nhân quân tử của chúng ta xem, liệu rằng họ có tin hay không. Nếu hai lão ấy tin vào điều đó thì cứ chặt luôn cái đầu của tớ xuống, sau đấy cứ mang đầu tớ mà trở về.
Cho tới lúc này thì Cẩm Tú mới chen vào:
- Thôi nào các cậu.. mất trật tự quá đấy. Với tớ thì có đi hay không cũng không quan trọng, vả lại chúng ta quanh quẩn cả buổi rồi mà có tìm được cái động điếc nào đâu. Mà thực sự có tìm ra được thì trời cũng sắp tối rồi, đêm tối mịt mùng rồi mò mẫm mà về thì khó khăn khổ sở lắm đấy. Giờ này thì tớ chỉ ao ước là đang ngồi quây quần bên bếp lửa nhà sàn, được thưởng thức một nồi phá lấu lòng bò chính hiệu.
Lại tới lượt Bích Hà.. cô nàng đã không khách khí gì nữa liền hừ lên một tiếng rồi nói:
- Thôi đi.. đừng có mà mơ mộng. Cậu cứ nói thẳng ra là cậu sợ rồi chứ gì? Thế nào Lệ Hằng.. còn cậu thì sao, cậu cho thêm ý kiến đi chứ. Liệu rằng có nên rút quân cho thật êm thấm không đấy?
Thật trái với những gì mà mọi người đang nghĩ, tưởng rằng Lệ Hằng sẽ chốt ra một câu trở về, nào ngờ cô ấy lại nói:
- Đằng nào thì chúng ta cũng đến được tận đây, thôi thì trước lúc trời tối chúng ta cứ cố kiên nhẫn tìm thêm một lượt, nếu vẫn không thấy thì chúng ta quay trở về cũng chưa muộn. Nghe ông lão dọa vậy, lúc đầu thì mình cũng sợ, thế nhưng sau đấy lại càng thấy hứng thú. Còn hai anh thì sao, các anh có sợ hãi gì không ạ?
Vinh Thông lúc này chỉ còn biết cười xòa, lại nhìn qua mọi người khắp lượt mong tìm ra đáp án hài hòa nhất. Còn Thiện Dũng tay vẫn bưng cái mặt sưng lên to như cái thớt, giọng thì đã méo xệch đi, anh ta nói:
- Anh thì anh cũng không tin vào mấy chuyện nhảm nhí ấy đâu, chúng ta đã đi được tới đây rồi, lẽ nào không thể cố thử thêm một chút vận may lần nữa. Nếu quả thực là thung lũng tiên ấy từng tồn tại trên chốn nhân gian, thì anh cũng muốn thu lấy "Mộc Quệ Huyền Linh Tiên Quả", thưởng thức cái cảm giác trường sinh bất tử nó thế nào.
Thôi thì cứ quyết định như vậy đi nhé, chúng ta sẽ tìm kiếm thêm một lần nữa, để xem có bắt được con ma con quỷ hay là một kẻ dẫn hồn dẫn phách nào không, chứ cứ để mấy lão già nhà quê họ hù dọa cho cũng nhục.
Bỗng Lệ Hằng hét toáng lên, tay cứ trỏ vào làn nước đang đổ xuống ầm ầm từ vách đá:
- Ối trời đất quỷ thần ơi!.. Mọi người nhìn kìa. Kia kìa.. có.. có phải là thần chết đang đứng ở đó quan sát chúng ta hay không?
- Cái gì mà thần chết cơ chứ? Cậu xem nhiều phim kinh dị quá rồi đúng không? Hay là mắc chứng hoang tưởng nặng rồi đấy?
Thế nhưng bỗng Bích Hà cũng lại kêu toáng lên sung sướng, đúng là ngay sau mành nước đang không ngừng xổ bọt trắng xóa mà khi nãy Lệ Hằng vừa trỏ tay, phải nhìn thật kỹ liền phát hiện lờ mờ cửa vào một động đá. Nhìn đồng hồ lúc này mới là bốn giờ ba mươi phút chiều, trời hãy còn nắng sáng đẹp. Sau một hồi thương lượng, cuối cùng cả bọn cũng đã quyết định sẽ tiến nhập khám phá động đá, xem thung lũng tiên có thực sự tồn tại.
Sáng sớm hôm sau đúng theo như dự kiến, Bích Hà liền nhanh chóng đánh thức gọi mọi người trong đoàn tỉnh dậy. Thiện Dũng cũng không ngoại lệ, cho tới lúc này mặt mũi anh ta đã đỡ hẳn nhưng hãy còn sưng to lắm, thế mà không hiểu tại sao vẫn đòi tham gia đi cùng đoàn cho bằng được. Sau đấy đám bạn trẻ liền tạm biệt gia đình nhà báo Vũ Huỳnh rồi lên xe nhanh chóng thẳng hướng núi cấm tiến tới, bỏ mặc ngoài tai hết thảy những lời bà Nơ Lan cố sức khuyên can.
Đoàn các bạn trẻ đi rồi, đứng giữa nhà chỉ còn lại vợ chồng Huỳnh Chi còn đang lo âu bàn bạc:
- Anh à.. em lo lắm anh ạ! Tình hình bệnh tật của mẹ cứ ngày càng thêm nặng, mà trên này thì viện trạm xa xôi phức tạp, lỡ mà mẹ không chịu đựng được thì vợ chồng mình ân hận cả đời.
- Ừ.. thì anh cũng có để ý. Thực đúng là từ hôm cả nhà mình về lại chốn này, bà ngoại thằng Long dường như đã trở bệnh nặng thêm đấy em ạ.
Định rằng là đưa mẹ và em lên đây trú ẩn tránh nạn, nhưng nếu tình hình bệnh tật của mẹ như này thì chắc là vợ chồng mình sẽ phải tính lại, mình không thể ở lại nơi này được đâu em ạ. Anh tính thế này.. về hẳn Hà Nội thì nguy hiểm quá, thôi thì trong một hai ngày tới anh sẽ đưa mẹ và em về dưới thành phố Bắc Kạn, chỗ nhà chú Thanh ấy. Dưới đấy là thành phố.. chả gì thì cơ sở vật chất đoàng hoàng hiện đại, viện chạm đầy đủ anh cũng yên tâm. Sau đấy một vài ngày anh sẽ quay về Hà Nội, sẽ tìm cơ hội bằng mọi giá cứu được con mình an toàn trở về. Anh với thằng Hoành chơi với nhau từ thủa nhỏ, lúc còn để chỏm đến giờ, khả năng trong lúc nhất thời nhẹ dạ nên nó mới đối xử tệ bạc với mình như thế. Chứ anh vẫn tin chắc là nó sẽ hồi tâm chuyển ý, sẽ thay đổi em ạ.
- Thôi đi.. anh ngây thơ quá đấy! Lão ấy vì tiền vì danh lợi mà sẵn lòng bán rẻ lương tâm, có khi bảo giết bố giết mẹ lão ấy cũng dám làm chứ nói gì tới một thằng bạn thân nối khố. Em là em không đồng ý để anh mạo hiểm như thế đâu, đợi một vài ngày theo dõi thêm tình trạng bệnh tình của mẹ cái đã, nếu không ổn thì theo phương án anh nói, đưa mẹ về Bắc Kạn cũng được.
Tiếp tục trở lại với đoàn người các bạn trẻ đang hăm hở vào núi..
Thời tiết sáng nay vô cùng thuận lợi, lại rất chiều lòng người. Trời không nắng không mưa chỉ có mây mù bao phủ giăng giăng trắng khắp núi đồi khiến mọi người vực lại tinh thần càng thêm hăng hái phấn khích hơn hẳn.
Để vào được núi cấm thì quãng đường di chuyển cũng khá xa, mà toàn là vùng núi hoang rừng thẳm cả năm chả thấy bóng người, xe cộ chẳng may hỏng hóc thì chỉ có nước vứt lại. Cả đoàn lên kế hoạch vẫn là dự định sẽ vào thăm thú động "Ngườm Ngao" là điểm đầu tiên, nhưng sau xét theo địa hình thuộc hai hướng đi khác nhau. Thế nên liền quyết định lại, sẽ thẳng đường tiến vào núi "Mắt Thần", may mắn mà tìm được cửa vào Động Quỷ thì khả năng cao sẽ trộm được "Mộc Quệ Huyền Linh Tiên Quả".
Theo các vị cao niên nơi này kể lại, tiên quả bên trong núi cấm là một trong năm loại quả trường sinh, luôn luôn được chúa Quỷ đêm ngày canh giữ. Nhưng mà những câu chuyện này cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, giới trẻ ngày nay ai mà còn tin vào điều ấy.
Buổi chiều về tiếp tục của cuộc hành trình, nếu còn thời gian sẽ chạy sang hướng Thác Bản Giốc, sẽ vào trải nghiệm động đá thiên nhiên tuyệt mỹ, động Ngườm Ngao.
Quả nhiên trên suốt chặng đường, cả đoàn thuận lợi di chuyển vào núi không xảy đến bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn. Phải mãi gần trưa mới vào tới đầu con suối cạn, là điểm mốc đánh dấu ranh giới núi cấm với thế giới bên ngoài. Lúc này cả đoàn liền quyết định dừng chân, nghỉ ngơi ăn uống cho lại sức.
Cũng giống như hôm qua trong lúc các bạn là Bích Hà, Cẩm Tú, Nhật Lan đang tranh thủ từng giây từng phút selfie chụp choẹt bung lụa. Riêng Lệ Hằng thì không, cô ngồi một mình trên thân cây khô cách đấy không xa, tự cảm nhận có nỗi buồn chán gì đó thật khó hiểu. Một hồi đang lúc định đứng lên ra xe lấy thêm chút nước, bỗng nhiên đầu váng mắt hoa, trời đất quay cuồng cứ thế tối sầm lại không biết gì nữa. Thật may là mọi người lúc này đang đứng gần đó, vừa thấy Lệ Hằng toàn thân vô lực mềm oặt rồi từ từ gục xuống. Cả đám thấy vậy thì sợ quá, liền vội vàng hùa nhau lao tới đỡ cô dậy lại xức dầu xoa bóp bấm huyệt mãi, cũng phải mất một lúc khá lâu thì Lệ Hằng mới dần tỉnh lại.
Nhưng có một điều rất lạ, mặc dù vừa rồi cô nàng đã ngã ra ngất lịm là vậy, thế mà ngay sau khi hồi tỉnh lại giống như đang tự giả đò vậy, khoẻ re tỉnh táo hẳn bất ngờ. Bích Hà thấy vậy thì ngạc nhiên vội hỏi:
- Lệ Hằng!.. mày bị làm sao vậy? Làm cả bọn sợ quá đấy.. Nếu cảm thấy trong người mệt mỏi thì cứ nghỉ tạm lại đây, chiều về bọn tao sẽ đón.
- Không.. tao không sao đâu.. tao theo được bọn mày mà.
- Có thật không đấy? Tao thấy mày xanh sao da dẻ có vẻ mai mái như gà cắt tiết ấy. Bị cảm rồi đúng không? Thôi quyết định là cứ nghỉ lại ở đây đi, yên tâm là chiều về bọn tao sẽ đón cùng về bản Cọn.
- Ô hay! Cái con bé này.. đã bảo là tao không sao mà lại, mày không thấy tao đang khỏe hơn trâu đây à. Mà chắc do hôm qua tao khó ngủ nên thức mãi đến ba bốn giờ sáng đấy, thành ra vừa rồi chỉ là ngủ gật tí thôi.
- Gớm nữa! Cha nhà mày chứ.. ngủ gật mà cái kiểu như mày thì chắc có ngày bọn tao đến vỡ tim ra mà chết.
- Thôi được rồi.. thế thì chúng ta lên đường thôi, lần này phải bám cho thật chắc con Nhật Lan đấy nhé, cứ mà ngủ gật như nãy rồi ngã xuống đường thì bọn tao không chịu trách nhiệm đâu đấy.
Cả bọn lại được một phen cười đùa đến vỡ cả bụng, sau đấy cũng nhanh chóng hò nhau khởi hành lên đường. Từ nơi này vào núi cũng không còn xa nữa, dựa theo bản đồ địa hình thì cả đoàn đã di chuyển được hơn hai phần ba quãng đường, nếu chạy nhanh thì cũng phải hơn một giờ đồng hồ nữa sẽ vào tới chân núi mắt thần. Quả thực đúng như những gì dự kiến, đoàn người chạy thêm một giờ đồng hồ nữa thì cũng vào được tới gần chân núi. Tuy nhìn bằng mắt thường đã rất gần là vậy nhưng để vào được tận nơi thì hãy còn xa lắm, mà lúc này cả đội chỉ có nước bỏ xe lại rồi lếch thếch tự cuốc bộ thôi. Đường đi đã vô cùng nhỏ hẹp, toàn cây gai cây bụi chi chít giăng ngang dọc khắp chốn, thậm chí có đoạn còn không nhận biết ra lối. Mọi người phải dùng tới dao quắm phát cây thì mới di chuyển lên được, ai không cẩn thận còn bị cào cho rách tướp tay chân mặt mũi, máu chảy luể loại khắp người. Cả bọn cứ vậy đã phải băng rừng vượt suối đi cũng khá lâu, người nào người nấy đã bắt đầu mệt nhoài uể oải, thậm chí còn có người đang muốn bỏ cuộc. Cũng may mới đi thêm được một đoạn nữa thì bỗng Bích Hà bỗng phấn khích reo lên:
- Ôi!.. trời ạ! Đúng là trời giúp chúng ta rồi. Đấy, đấy nhé.. Sắp đến nơi rồi mọi người ơi, mọi người có nghe thấy tiếng thác nước đang đổ xuống ì ầm phải không. Nghe người dân bản địa nói rằng, một khi thấy được thác nước sẽ chắc chắn tìm ra lối vào động quỷ..
Thấy Bích Hà quả quyết nói vậy thì mọi người cũng đã yên tâm và vui vẻ phấn khích lắm, đi cả nửa ngày đường rồi cuối cùng cũng gần đến đích.
- Nào.. thôi nhanh nhanh cái chân lên mọi người ơi, sắp mười hai giờ trưa rồi đấy, không nhanh lên thì chiều nay làm sao mà về bản "Cọn" cho kịp, khéo phải ngủ đường mất.
Sau đấy cả đoàn lại tiếp tục phát cây mở lối, cứ thế hăm hở tiến lên phía trước, lần theo hướng có tiếng thác nước đang đổ ì ầm xa xa sau núi. Nghe rõ và gần lắm rồi, vậy mà cũng phải mất đến hơn một giờ đồng hồ mới vào tới. Đây rồi.. cách chỗ mọi người đứng không xa, một thác nước tự nhiên vô cùng hùng vĩ đang đêm ngày không ngừng đổ xuống, nó chả khác chi một bức rèm ngọc thiên nhiên được tạo hóa ban tặng.
Người bản địa vẫn thường truyền tai rồi kể cho nhau nghe về những chuyện ly kỳ trên miền núi cấm, họ tin rằng vùng đất ấy là chốn thần tiên, phải được sự chấp thuận của thần mới có thể tiến vào được. Từ xa xưa số người được thần tiên cho phép dẫn vào núi là vô cùng ít ỏi, còn những kẻ cố ý tìm kiếm truy cầu mang dã tâm riêng sẽ có những kết cục không hề tốt đẹp, thậm chí phải bỏ lại cái mạng nơi rừng hoang núi thẳm cũng không chừng. Đường vào núi cấm rất khó tìm, hầu hết những kẻ đi vào thường sẽ bị ma bịt mắt khiến họ lòng vòng mãi không sao thoát ra được mắc kẹt lại trong núi rồi chết đói chết khát. Còn những kẻ cứng bóng vía hơn nếu may mắn đúng lúc thần rừng ngủ quên liền sẽ an toàn vào được trong núi. Lúc này sẽ có cơ hội tìm ra cánh cổng mở được động quỷ, đi hết động quỷ sẽ tới được thung lũng thiên thần. Lúc này hứa hẹn bên trong ấy là vô số những loại kỳ trân dị bảo chốn tiên giới, đặc biệt phải kể đến chính là "Mộc Quệ Huyền Linh Tiên Quả".
Ngay lúc này đây bốn cô gái đam mê cái đẹp đã không còn kiềm chế được nữa, chưa nói gì tới thung lũng tiên, cứ là tại chỗ khe suối mát này chơi đùa thoải mái cái đã. Nước suối trong xanh đến mức khiến mỗi người không tự kiềm chế được, liền tự múc nước suối ấy lên lòng bàn tay rồi uống cho thỏa thích.
Ôi chao!.. đây quả thực đúng là vùng tiên cảnh.. Chưa khi nào họ lại được thưởng thức cảnh sắc thiên nhiên kỳ thú tuyệt đẹp đến thế. Đối với Vinh Thông thì không nói làm gì, nhưng Thiện Dũng lại khác, ngay lúc này anh đã quên hết sự đời, quên luôn bản thân mình còn đang bị thương nặng ở mặt. Anh ta cứ thế lao thẳng xuống khe suối, hai tay vốc lấy nước suối mà táp đầy lên mặt.
- Chao ôi!.. Cẩm Tú lại một phen phải thốt lên trầm trồ cảm thán, ánh mắt cô mơ màng nhìn rừng thông trước mặt với màn sương chiều đang không ngừng giăng phủ bay lãng đãng, kéo dài tới gần cuối chân con thác. Cảnh đẹp chốn này có khác chi một bức tranh thuỷ mạc nên thơ, khiến tâm hồn con người trở nên bay bổng phiêu bồng hơn bao giờ hết. Bức tranh ấy thực không hề đơn điệu, dưới làn sương mỏng là muôn vàn các loài hoa đua nhau khoe sắc, lại hài hòa kết hợp với mảng rừng tùng cổ thụ vươn cao chọc thẳng lên trời, cũng đủ thấy được bức tranh ấy diễm lệ tuyệt sắc đến nhường nào. Bên cạnh đó là những nhánh lan rừng xanh mướt vẫn không ngừng vươn mình bò ra, trải rộng trên nền đá núi chạy dài xuống mãi tận khe sâu.
Từ lúc đến được nơi này Bích Hà vẫn không ngừng tạo dáng, cô quyết không thể bỏ phí một phút một giây. Chỉ tội nhất cho anh chàng Thiện Dũng, máy ảnh kỹ thuật số trong tay chụp choẹt liên tục, khả năng tùy thời bất cứ lúc nào cũng có thể bốc khói bùng cháy lên được.
Trong bốn cô bạn thân thì Lệ Hằng vẫn là người kiệm lời nhất, nhưng lại cực kỳ tinh tế. Từ đầu tới giờ vẫn ham vui cùng chúng bạn, nhưng đột nhiên lại quay qua Bích Hà hỏi lớn:
- Này.. mày cho tao hỏi một câu được không? Liệu rằng đây có phải lần cuối cùng bọn mình được đi chơi cùng nhau không nhỉ?
Vậy mà câu hỏi ấy của cô vừa ra khỏi miệng liền ngay lập tức bị phản bác kịch liệt. Đầu tiên là Cẩm Tú, cô bạn đồng bóng nhất hội. Vừa nghe được vậy liền nổi đóa quát lớn:
- Ơ hay.. cái con bé này lạ thật đấy. Thế làm sao mà chúng ta lại không thể tham gia đi chơi cùng nhau nữa? Thế mày định rằng chuyển khẩu hẳn sang Hollywood định cư đấy hả?
Tiếp tục lại đến Bích Hà, cô xì ra một tiếng rõ dài chế giễu:
- Gớm thật đấy!.. thế ra bạn mình đã trở thành minh tinh màn bạc từ lúc nào ấy nhỉ? Thôi đi.. đừng mơ tưởng hão huyền nữa nhé.. Sau này cho dù mỗi chúng ta có xây dựng gia đình đi nữa, có bận bịu đến thế nào thì cũng vẫn phải sắp xếp thời gian tham gia cùng mọi người đầy đủ.
- Thôi nào.. nhân lúc trời hãy còn sớm, tranh thủ tìm đường vào thung lũng tiên thôi.
Thế nhưng không hiểu làm sao cả đoàn đã di chuyển một khoảng thời gian khá lâu rồi mà đến giờ vẫn cứ loanh quanh mãi nơi thác nước. Cả bọn đã thực sự hoang mang, chả nhẽ đúng là có hiện tượng ma dựng tưởng như dân gian vẫn thường nhắc đến. Sau đấy lại quay qua hỏi lại Bích Hà:
- Bích Hà à!.. Cậu xem có nhầm lẫn gì không đấy? Chúng ta đi cả buổi rồi, mất nhiều thời gian như vậy mà cuối cùng lại về điểm cũ, có thấy cái hang hốc hay động điếc nào đâu.
Cho tới lúc này thì Bích Hà cũng đã cuống quýt cả lên rồi, đang chưa biết xử trí trả lời mọi người ra làm sao thì bỗng Lệ Hằng liền chỉ tay về một hướng rồi reo lên mừng rỡ như đã bắt được vàng:
- Kìa, kia kìa.. mọi người nhìn thấy gì không, chỗ vách đá nơi gần thác nước ấy.. thì ra là một con người bằng xương bằng thịt. Người này từ đầu tới giờ vẫn ngồi im bất động, lại luôn khoác lên mình bộ áo tơi đi mưa đã chuyển màu đục sỉn. Bởi vậy mà ở khoảng cách rất gần như thế mà đám bạn trẻ mãi mới có thể nhận ra. Ngạc nhiên hơn nữa là trong khi trời màu hè nóng nực là thế, vậy mà lão già vẫn đội sùm sụp một cái mũ trùm đầu kín mít khiến không ai có thể nhìn rõ được khuôn mặt mình.
Mà trong lúc nước sôi lửa bỏng như này thì có mấy ai buồn quan tâm tới một lão già ăn mặc kỳ lạ lẩm cẩm như thế cơ chứ, chỉ cần có người để hỏi đường đã là may mắn lắm rồi. Lệ Hằng thì ngày thường vẫn vô cùng kiệm lời, vậy mà không hiểu sao hôm nay lại sốt sắng đến thế, liền chạy tới bên cạnh lão già nọ rồi lễ phép chào hỏi:
- Dạ.. cháu xin chào ông ạ. Ông làm ơn cho chúng cháu hỏi đường có được không ạ?
Lão già nọ tuy nghe có người hỏi mình nhưng vẫn mặc kệ coi như điếc, lão cũng không thèm ngoái đầu lại, miệng cứ liên tục lẩm bẩm một câu gì đó. Lệ Hằng lúc này đang đứng gần lão già nhất, nhưng vẫn không nghe rõ lão lẩm bẩm điều gì, liền gặng hỏi lại:
- Dạ thưa.. cháu không nghe rõ ông nói gì, ông có thể nói lớn hơn được không ạ?
Thế nhưng đột nhiên lão già lại gằn giọng gầm lên giận giữ:
- Về ngay đi! Các người không thuộc nơi này đâu.
- Dạ thưa.. ông nói vậy là sao, ông nói gì thế ạ?
Lệ Hằng không thể tin mình vừa nhận được câu trả lời như vậy từ một ông già. Thế nhưng không dừng lại ở đấy, vẫn với cái giọng giận giữ ông ta quát tiếp:
- Các người mau mau quay lại đi, hãy còn kịp đấy..
Cả bọn nghe vậy đều tái mặt, tự hít sâu một hơi trấn tĩnh, vẻ nao núng đã hiện rõ trên từng gương mặt mọi người. Quái lạ.. ông ta đang nói gì thế nhỉ?
Lệ Hằng vẫn chưa chịu thua, cô tiếp tục chất vấn ông lão:
- Dạ.. nhưng thực sự thì ông vẫn chưa biết là chúng cháu hỏi đường đi đâu mà? Sao câu nào cũng muốn đuổi bọn cháu quay về thế ạ?
Cho tới lúc này thì ông lão đã không còn gằn giọng lên nữa, quay ngoắt hẳn một trăm tám mươi độ luôn, chậm rãi thốt:
- Hừ!.. Các người không nói thì ta đây vẫn biết, thứ khiến các người quan tâm nhất lúc này chả phải là động quỷ và thung lũng tiên hay sao?
Lão sống ở đây cả đời rồi, bị người ta hỏi nhiều nhất cũng chính là câu lối vào thung lũng tiên đấy. Ta thiết nghĩ, chắc các người cũng không phải ngoại lệ đúng không?
Cả bọn nghe ông lão nói trúng tâm điểm thì cũng bất ngờ ngẩn hết cả ra, duy chỉ Lệ Hằng vẫn chưa chịu thua, còn tiếp tục hỏi:
- Dạ thưa.. thế ông ơi.. Vậy động quỷ và thung lũng tiên có thực sự tồn tại không ạ? Mà sao lại có nhiều người đi tìm nó thế ạ?
- Có đấy.. nó thực sự có tồn tại! Nhưng đó cũng chính là thông lộ, là cánh cửa dẫn xuống địa ngục, đi rồi sẽ không thể trở về được đâu. Số người tìm được nó cũng không nhiều lắm đâu, năm nay các người đến đây cũng chỉ là tốp người thứ hai thôi đấy. Có lẽ tốp người trước đó cũng không còn ai giữ được cái mạng nữa rồi.
Cả bọn thấy lão già nãy giờ nói toàn những lời huyễn hoặc vô cùng khó hiểu, liền tám chín phần khẳng định, lão già này thực đã điên khùng dở dại cũng nên.
Bích Hà đang định kéo Lệ Hằng rời đi thì lại nghe Lệ Hằng thắc mắc hỏi tiếp:
- Thưa ông.. thung lũng tiên tươi đẹp là vậy, tại sao mọi người lại ít ghé thăm thế ạ? Vì sao những người đã từng vào đó lại không quảng bá một địa điểm tuyệt đẹp nên thơ như vậy ạ?
- Vì sao ư? Vì rất ít người biết đến thung lũng tiên, còn những kẻ hiếu kỳ dám tiến vào nơi ấy thì chắc chắn giờ này đã chết cả rồi. Có sống mà quay về được thì cũng không ra hồn nữa. Những lời ấy lão già nói hết sức bình thản, cứ như đang thuật lại một sự thật hết sức bình thường vậy.
Ngay lúc này người nào người nấy vừa nghe được những lời như vậy liền hết sức kinh hãi, không rét mà run tự lạnh hết sống lưng. Từng cơn gió núi thổi tới người nào người nấy ai cũng thấy lạnh cả sống lưng. Đến cuối cùng thì vẫn là Lệ Hằng lên tiếng hỏi lại:
- Dạ thưa.. vậy ông cho cháu hỏi thêm ạ? Ông là ai thế ạ? Xin lỗi vì cháu phải hỏi câu này, cháu thấy ông nói tiếng kinh rất chuẩn ạ! Không giống với ngữ âm của người địa phương nơi này..
Nghe Lệ Hằng hỏi ra được một câu hỏi như thế thì cả bọn ai cũng thầm khen, quả thực cô nàng thực sự sắc sảo, rất biết quan sát và suy nghĩ thấu đáo.
- Khá lắm!.. thôi được rồi, vậy thì để lão đây kể lại cho các người được biết.
* * *
Từ nhỏ ta đã lớn lên ở đây, cho tới khi trưởng thành liền rời quê nhà ra thành phố kiếm sống, lúc về già ta mới trở về đây. Muốn có được những tháng an nhàn vui vẻ, vì thế mà ngày ngày lang thang vui thú sông hồ khắp các miền rừng núi. Cho nên có thứ gì lại có thể lọt qua tầm mắt của ta cơ chứ.. Tất cả những người đã từng đi vào động quỷ không sớm thì muộn rồi cũng sẽ chết cả mà thôi. Có thể ta nói ra như vậy thì các người cũng sẽ không tin, nhưng không nhất thiết ta phải dối gạt các người làm gì đâu, còn dọa cho các người sợ thì ta cũng chả hơi đâu làm vậy. Trong bản làng nơi ta sinh sống từ xa xưa các cụ bô lão đã kháo nhau như thế, bản thân ta cũng đã chứng kiến những người quen sau khi vào động quỷ, khi trở ra đã chết tức tưởi không rõ nguyên nhân như thế nào.
- Dạ.. thế người ấy đã chết thế nào ạ?
- À.. những người ấy trước khi chết đều rất đau khổ, cơ thể quằn quại mãi rồi mới chết được, mắt trợn trừng kinh hãi rồi tự thốt ra một câu: "Quỷ.. Quỷ.. Kẻ dẫn hồn của quỷ"!
Ngày đó ta hãy còn bé lắm nhưng vẫn ý thức được mức độ nghiêm trọng, từng nỗi sợ hãi tột cùng luôn gieo rắc phủ chụp xuống bao con người bé nhỏ trong thôn làng. Trong bản có gia đình ông Tư Báo từ nơi khác mới về đây sinh sống, theo diện cắt cử đi làm kinh tế mới do nhà nước vận động kêu gọi. Vì không tin vào chuyện ma quái, còn nghe được người khác nói rằng trong động quỷ, nơi thung lũng tiên có rất nhiều vàng bạc châu báu. Thế là khăn gói lên đường tìm vào động quỷ, nhưng cuối cùng cũng không sao thoát khỏi số nạn, thân thể cứ vậy khô kiệt dần rồi chết. Trước lúc chết mắt ông ta cứ mở trừng miệng đầy sợ hãi, không ngừng thốt "Quỷ.. Quỷ.. Kẻ dẫn hồn của quỷ".
Đấy.. đấy là chuyện của mấy mươi năm về trước rồi, còn bây giờ thì khác. Trong những năm gần đây cũng đã thay đổi hết cả, con dân nơi này đều trở nên tham lam ích kỷ, họ không còn thuần phác bình dị như trước nữa. Vì mưu cầu tư lợi đã gạt bỏ ngoài tai hết thảy những lời răn dạy cảnh báo của thần, lũ lượt tự chui đầu vào động quỷ, dâng tặng linh hồn bản thân trở thành miếng mồi thơm ngon béo bổ tuyệt trần cho chúa quỷ nhấm nháp.
Vừa dứt lời bỗng ông lão liền đứng phắt dậy rồi quay hẳn người lại, ông ta gầm lên tức tối đầy hăm dọa:
- Nói tóm lại thì các người có chịu rời khỏi nơi này hay không?
Thật phí lời.. các người thì chắc cũng giống đoàn người tới trước mà thôi. Thế hệ trẻ các người đâu còn biết thế nào gọi là lễ giáo. Cho dù có hỏi thêm nữa thì lão đây cũng quyết không chỉ đường cho các người đâu nhé. Nếu nhất định muốn xông vào đó thì tốt nhất nên dặn dò người thân chuẩn bị lo hậu sự dần đi là vừa. Nói xong câu ấy, ông lão liền dứt khoát xách giỏ cùng cần câu lững thững đi luôn xuống núi.
Cả bọn thấy thế thì tần ngần đứng đó chỉ biết nhìn nhau mãi, Lệ Hằng nhanh trí cầm theo gói thạch rồi vội vàng đuổi theo ông lão, cô nàng tiếp tục gọi lớn:
- Ông ơi.. ông đợi cháu chút đã ạ! Chúng cháu có gói kẹo xin được biếu ông đây ạ.
Ông lão nghe vậy thì dừng lại nhưng vẫn không quay đầu, vẫn trầm tĩnh nói:
- Cô gái! Không phải vì gói kẹo trên tay cô mà lão đây động lòng trắc ẩn đâu nhé. Thế nhưng lão đây vẫn nói cho cô biết, khí sắc cô quá tệ, sợ khó sống qua nổi đêm mai đâu. Tuyệt đối không nên chui vào hang ấy và cũng không được đi qua cái sạn đạo ngầm bên dưới thác nước.
Lệ Hằng nghe ông già nói thế thì toàn thân run bắn, sợ quá bất giác đánh rơi luôn gói thạch xuống đất, miệng lắp bắp:
- Dạ.. dạ thưa ông, sao ông lại nói thế với cháu ạ? Thôi.. thế cháu chào ông, cháu đi đây ông nhé.
Phải đợi cho ông lão đi khỏi khuất hẳn sau rặng cây thì Lệ Hằng mới dần trấn tĩnh, lại thở dài một hơi tự an ủi mình rồi mới quay trở lại chỗ các bạn. Bỗng Nhật Lan từ đầu tới giờ vẫn không nói gì liền vội vàng lên tiếng:
- Thôi.. thôi các cậu ơi, bọn mình mau mau quay lại trở về thôi, tớ không muốn đi vào chỗ chết đâu. Ông già ấy vừa bảo là nếu cố tình chui qua cái hang ấy thì chết chắc..
Nghe vậy thì bỗng Bích Hà bức xúc liền đứng ra rõng rạc nói:
- Nhật Lan.. thế hóa ra cái bằng đại học của cậu quyết ý lót đít nồi hết rồi hay sao mà lại đi tin vào mấy lời nói huyễn hoặc của lão già ấy thế? Tớ thì tớ không tin đâu nhé, mà cứ hỏi thử hai lão nam nhân quân tử của chúng ta xem, liệu rằng họ có tin hay không. Nếu hai lão ấy tin vào điều đó thì cứ chặt luôn cái đầu của tớ xuống, sau đấy cứ mang đầu tớ mà trở về.
Cho tới lúc này thì Cẩm Tú mới chen vào:
- Thôi nào các cậu.. mất trật tự quá đấy. Với tớ thì có đi hay không cũng không quan trọng, vả lại chúng ta quanh quẩn cả buổi rồi mà có tìm được cái động điếc nào đâu. Mà thực sự có tìm ra được thì trời cũng sắp tối rồi, đêm tối mịt mùng rồi mò mẫm mà về thì khó khăn khổ sở lắm đấy. Giờ này thì tớ chỉ ao ước là đang ngồi quây quần bên bếp lửa nhà sàn, được thưởng thức một nồi phá lấu lòng bò chính hiệu.
Lại tới lượt Bích Hà.. cô nàng đã không khách khí gì nữa liền hừ lên một tiếng rồi nói:
- Thôi đi.. đừng có mà mơ mộng. Cậu cứ nói thẳng ra là cậu sợ rồi chứ gì? Thế nào Lệ Hằng.. còn cậu thì sao, cậu cho thêm ý kiến đi chứ. Liệu rằng có nên rút quân cho thật êm thấm không đấy?
Thật trái với những gì mà mọi người đang nghĩ, tưởng rằng Lệ Hằng sẽ chốt ra một câu trở về, nào ngờ cô ấy lại nói:
- Đằng nào thì chúng ta cũng đến được tận đây, thôi thì trước lúc trời tối chúng ta cứ cố kiên nhẫn tìm thêm một lượt, nếu vẫn không thấy thì chúng ta quay trở về cũng chưa muộn. Nghe ông lão dọa vậy, lúc đầu thì mình cũng sợ, thế nhưng sau đấy lại càng thấy hứng thú. Còn hai anh thì sao, các anh có sợ hãi gì không ạ?
Vinh Thông lúc này chỉ còn biết cười xòa, lại nhìn qua mọi người khắp lượt mong tìm ra đáp án hài hòa nhất. Còn Thiện Dũng tay vẫn bưng cái mặt sưng lên to như cái thớt, giọng thì đã méo xệch đi, anh ta nói:
- Anh thì anh cũng không tin vào mấy chuyện nhảm nhí ấy đâu, chúng ta đã đi được tới đây rồi, lẽ nào không thể cố thử thêm một chút vận may lần nữa. Nếu quả thực là thung lũng tiên ấy từng tồn tại trên chốn nhân gian, thì anh cũng muốn thu lấy "Mộc Quệ Huyền Linh Tiên Quả", thưởng thức cái cảm giác trường sinh bất tử nó thế nào.
Thôi thì cứ quyết định như vậy đi nhé, chúng ta sẽ tìm kiếm thêm một lần nữa, để xem có bắt được con ma con quỷ hay là một kẻ dẫn hồn dẫn phách nào không, chứ cứ để mấy lão già nhà quê họ hù dọa cho cũng nhục.
Bỗng Lệ Hằng hét toáng lên, tay cứ trỏ vào làn nước đang đổ xuống ầm ầm từ vách đá:
- Ối trời đất quỷ thần ơi!.. Mọi người nhìn kìa. Kia kìa.. có.. có phải là thần chết đang đứng ở đó quan sát chúng ta hay không?
- Cái gì mà thần chết cơ chứ? Cậu xem nhiều phim kinh dị quá rồi đúng không? Hay là mắc chứng hoang tưởng nặng rồi đấy?
Thế nhưng bỗng Bích Hà cũng lại kêu toáng lên sung sướng, đúng là ngay sau mành nước đang không ngừng xổ bọt trắng xóa mà khi nãy Lệ Hằng vừa trỏ tay, phải nhìn thật kỹ liền phát hiện lờ mờ cửa vào một động đá. Nhìn đồng hồ lúc này mới là bốn giờ ba mươi phút chiều, trời hãy còn nắng sáng đẹp. Sau một hồi thương lượng, cuối cùng cả bọn cũng đã quyết định sẽ tiến nhập khám phá động đá, xem thung lũng tiên có thực sự tồn tại.