Kẻ Giết Người

Chương 22



Dịch: Bánh

"Được rồi......" Doãn Tưu đưa tay che lại đôi môi đang dán trên môi mình của Lục Kính, hứa với hắn, "Tôi sẽ nghe lời anh."

Bởi vì Nguyễn Trường Lĩnh cũng muốn phái người đi theo Lục Kính ra biên giới, thế nên chuyến đi của hắn bị hoãn lại hai ngày, Nguyễn Trường Lĩnh lại không báo sớm, thế nên hắn đã thả Doãn Tưu đi mất, Lục Kính nhìn căn phòng trống rỗng, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác cô đơn.

Lúc Lục Chiếu còn sống, Lục Kính chỉ cảm thấy quá ồn ào, muốn bọn họ câm miệng, chỉ muốn bọn họ nằm yên không động đậy. Một thời gian dài sau khi hai cha con kia chết, hắn cảm thấy vô cùng tự do, mãi cho đến khi Doãn Tưu xuất hiện, người kia đã khiến hắn cảm thấy một căn phòng lớn như vậy nên có hai người ở, giường lớn như vậy, cũng nên có hai người ngủ, hắn cùng Doãn Tưu, nên hôn môi làm tình, cả ngày đều dính ở bên nhau.

Thật sự quá rảnh rồi rồi, Lục Kính liền đến khu dân nghèo tìm Lục Ngọc Tô, Lục Ngọc Tô đã ra ngoài đi làm, chỉ có mình Lâm Tố Âm ở nhà, Lục Kính vẫn chưa có cơ hội trò chuyện riêng với Lâm Tố Âm, sẵn dịp hôm nay, hỏi han thêm một chút chuyện về lúc mà mẹ mình gặp được người này khi hắn vẫn chưa tìm ra bà.

Khí sắc của Lâm Tố Âm đã tốt hơn rất nhiều so với lúc hắn gặp bà lần đầu, nhưng do sự lạnh lùng vốn của của Lục Kính khiến Lâm Tố Âm vẫn còn khá rụt rè, cách nói chuyện cũng rất cẩn thận, bà vẫn luôn có cái nhìn không tốt về Alpha, thậm chí còn có suy nghĩ gửi gắm Tiểu Tân cho một Beta bình thường, ngàn vạn lần đừng dính dáng gì tới Alpha là được.

Lục Kính vẫn nhìn thấy một hình bóng quen thuộc từ nét già nua trên gương mặt Lâm Tố Âm, nhưng trên thế giới này nhiều người đến như vậy, không việc gì phải rối rắm cả.

Lâm Tố Âm nhìn thời gian, nói: "Chắc chị Tô đi làm sắp về rồi, để dì đi nấu cơm xào rau, con cũng ở lại ăn đã rồi hãy đi. Lần trước con đi vội như vậy, chị Tô buồn mất một hồi lâu đấy."

Lục Kính gật đầu, hắn nhìn Lâm Tố Âm đứng lên, đặt tay lên tạp dề, một đóa hoa màu trắng rớt ra khỏi túi áo của bà, Lục Kính đã quá quen thuộc với mùi hương này, đêm đó, trên người Doãn Tưu chính là hương thơm này, Lục Kính thấy mình như đang ôm một bó hoa lan trắng, hắn thích chà đạp cái đẹp, thế nên phải hủy diệt bó hoa đó, khiến những bông hoa kia biến thành một bộ dáng hoàn toàn khác, và thuộc về riêng một mình hắn.

"Đây là......?" Lục Kính nhặt bông hoa lên, nhìn Lâm Tố Âm đang nở nụ cười.

Lâm Tố Âm vội vàng nhận lấy, cẩn thận bỏ lại vào trong túi áo, tiếp tục cười: "Đây là con trai Tiểu Tần của dì đưa, nó đến Cảng Hải chơi, thấy loại hoa này đẹp nên mua cho dì."

"Tiểu Tân?" Lục Kính nhìn Lâm Tố Âm, trái tim hắn thắt lại, thử thăm dò, "Chu Tân à dì? Có một người chị là Chu Yên?"

Lâm Tố Âm vô cùng kinh ngạc, hỏi lại: "Sao con biết được? Chị Tô kể cho con biết sao?"

"Đúng vậy......" Lục Kính sững sờ, hắn nhìn Lâm Tố Âm, tựa như đang nhìn thấy Doãn Tưu vậy, bỗng hắn dừng lại rồi lắc đầu phủ nhận, "Không, không phải. Dì à, không phải."

Từ lúc nhìn thấy Lục Kính, Lâm Tố Âm đã có cảm giác đây là một người bình tĩnh lại chín chắn, sao giờ lại nói năng lộn xộn mất rồi?

"A Kính...... Có chuyện gì sao con?" Lâm Tố Âm thấy Lục Kính nhìn mình tới mức ngẩn người, đi qua đó xoa đầu hắn, hỏi bằng giọng điệu đầy lo lắng.

Lục Kính bắt lấy tay Lâm Tố Âm, đột nhiên kích động nói: "Dì, con có thể gặp con trai Chu Tân của dì không?"

"Nó...... Nó có việc riêng, mới vừa đi lúc sáng, cũng không báo cho dì biết là nó muốn đi đâu, chỉ nói là sẽ đến gặp lại dì sau."

"Đừng lo lắng, hôm nay không gặp được cũng không sao cả," Lục Kính vui mừng ra mặt, hắn nhìn Lâm Tố Âm, nói, "Dì cùng con trai của dì, đều là ân nhân cứu mạng của con và cả mẹ con, dì à, con sẽ báo đáp cho dì, cũng sẽ đối xử thật tốt với con trai của dì."

Lớp sương mù trong lòng Lục Kính đã được xóa tan, vì hắn đã đồng ý với Doãn Tưu rằng sẽ không theo dõi cậu nữa, thế nên người kia đi làm gì, hắn hoàn toàn không biết.

Lục Kính lo Doãn Tưu sẽ xảy ra chuyện, rồi lại cảm thấy lo lắng của mình thật dư thừa, năng lực của cậu là rõ như ban ngày, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Người bên Nguyễn Trường Lĩnh đã tới, Lục Kính cũng bắt đầu xuất quân. Doãn Tưu đứng lẫn trong đám người, nhìn chiếc xe đang chở Lục Kính chạy ngang qua đó.

Trong bộ quân trang, gương mặt góc cạnh của người đàn ông lại càng được phác họa thêm rõ nét, chiếc xe lao đi, giống như một thước phim về cảnh ly biệt cùng nam chính đầy khí chất, quá mơ hồ khiến Doãn Tưu thấy mình như đang nằm mơ, khi cậu hoàn hồn, phóng viên cùng dòng người trên phố đã biến đi đâu mất.

Cậu tỉnh táo trở lại, kéo cổ áo lên, những dấu hôn trên đó đã chuyển thành màu tím, khiến người khác vừa nhìn là đã biết sinh hoạt của cậu dâm loạn đến mức nào.

Doãn Tưu ho một cái, nhanh chóng xoay người đi rồi biến mất ngay ngã rẽ.

Lúc nãy mình vừa nghĩ về gì vậy nhỉ?

Doãn Tưu cố gắng nhớ lại, nghĩ đến góc nghiêng của Lục Kính. Trời cao đúng là không công bằng, vốn dĩ đã tạo ra sự phân chia giai cấp, lại còn cho những kẻ ở trên cao vẻ ngoài nổi bật đến thế, vậy cũng được sao?

Tin tức dạp gần đây, ngoại trừ tin Tổng tư lệnh Lục Kính đích thân ra biên giới chinh chiến, dẹp yên phái bạo động, vẫn còn một mẩu tin khác khiến dân tình phải khiếp sợ -- một gia tộc phái tư bản có lịch sử hàng trăm năm như nhà họ Lục, tổng cộng có 23 người đều chết thảm chỉ trong một đêm, nam nữ già trẻ không còn một ai sống sót. Mà người còn sót lại duy nhất chính là Lục Kính đang đi bảo vệ biên giới.

Giới quý tộc đều công khai lên án con quỷ giết người kia, bọn họ nhìn vào cái kết của nhà họ Lục, tựa như nhìn thấy số phận của mình về sau vậy, vì ai ai cũng biết, suốt mấy chục năm qua, nhà họ Lục đều làm xằng làm bậy, giẫm đạp dân thường.

Nhưng giới quý tộc bọn họ, ai lại không làm thế, ai lại không có tư tưởng như vậy chứ?

Nếu không bắt được tên tội phạm kia, bọn họ sẽ sống không yên, ngủ không ngon.

Doãn Tưu đem công cụ gây án ra vùng ngoại ô, đốt cháy để tiêu hủy bằng chứng. Trăng vùng ngoại ô vừa to lại vừa tròn, giống như chốn biên cương không một bóng người.

"Lục Kính." Doãn Tưu ngồi trên tảng đá, cậu ngửa đầu, chống cằm ngắm trăng, vừa tiếc hận cũng là vừa vui sướng, "Chỉ còn sót lại một mình anh."

Lục Kính nhận lấy điếu thuốc mà Thẩm Quân đưa tới, rít một hơi thật râu rồi lại nhả ra một luồng khói, ánh trăng mờ ảo, thật giống như nét đẹp của Doãn Tưu, khiến người ta phải say đắm. Hắn gục đầu xuống, ánh trăng phản chiếu trên mặt nước, sóng nước vờn quanh như đang gẩy đàn.

"Tưu Tưu."

Lục Kính đưa tay khuấy nước sông, vầng trăng liền run rẩy. Hắn khẽ cười, ngây ngẩn nhìn mặt nước đang gợn sóng.

Em có nhớ tôi không?

Không có rồi nhỉ.

Nhưng tôi lại nhớ em rất nhiều. Dù tôi không nói ra, cũng không có nghĩa là tôi không nhớ đến em.

"Tổng tư lệnh! Bọn chúng đã nổ súng bắn chết người của chúng ta!"

"Được lắm," Lục Kính ném điếu thuốc vẫn còn chưa hút xong vào trong sông, nhìn về phía bờ tối tăm bên kia sông, "Đánh thôi, mở rộng biên giới ra năm trăm dặm thôi nhỉ."

Núi rừng hoang vắng, đi lại rất khó khăn, Doãn Tưu đã phải đánh chết thật nhiều muỗi cùng vắt rừng, lệnh truy nã cậu đã bay đầy trời, cậu không sợ bất cứ điều gì, chỉ sợ mẹ mình nhìn thấy những thứ đó sẽ thấy khổ sở mà thôi.

Giới thượng lưu quyết tâm bắt cho được hung thủ giết người, thám tử tư và đủ thể loại sát thủ đã hành động, Doãn Tưu đã có chút cùng đường.

Lý Dương Lưu đã phải trải qua trăm cay ngàn đắng mới tìm được cậu, kể về chuyện một sĩ quan trong nhóm Alpha đến biên giới chiến đấu lần này có lịch sử đen, gã ta đã nuôi nhốt một đám Omega, để bọn họ dâm loạn cùng nhau, rồi lại cho thả rắn cùng bọ cạp vào giết chết nhóm người đó. Doãn Tưu vốn đã không còn chỗ trốn, nếu đi một chuyến đến biên giới, vừa có thể tránh được sự truy sát, lại còn có thể diệt trừ tên "Vua Bọ Cạp" đầy tai tiếng kia.

Doãn Tưu nhìn Lý Dương Lưu đang theo sát mình, nói: "Anh không cần phải theo em đâu, em tự giải quyết được."

Lý Dương Lưu phủi con côn trùng từ trên người Doãn Tưu xuống, nhất quyết phải đi theo cậu: "Anh phải bảo vệ em." .

||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||

"Chị của em đã bị em liên lụy rồi," Doãn Tưu nhặt một cành cây khô lên, ngăn Lý Dương Lưu lại, "Em không muốn anh cũng phải lâm vào tình trạng nguy hiểm."

"Tiểu Tân, xin em đừng từ chối anh hết lần này đến lần khác có được không?" Vẻ mặt của Lý Dương Lưu lộ vẻ đau thương, "Tình cảm không được đáp lại, anh cũng biết buồn."

"......"

Doãn Tưu không chịu nổi, cậu quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước, qua ngọn núi này, bọn họ sẽ đến biên giới, trong bộ đồng phục đặc vụ mà cậu trộm được, ẩn thân vào trong bóng đêm, rất dễ để hoạt động.

Năng lực của Lục Kính chắc chắn không phải chỉ là mấy lời ba hoa xáo rỗng, hắn là một người tỉ mỉ, giỏi phân tích, những lợi thế về mặt địa hình cũng như tình hình bên địch đều được hắn nắm rõ trong lòng bàn tay, bọn họ cứ thế mà chiếm lấy thế thượng phong.

Tiếng gầm của đạn đại bác chính là bản giao hưởng trên chiến trường, giết người sẽ gây nghiện, bầu trời xám xịt, con sông dài vô tận, pháo lửa liên miên, cảnh tượng thê thảm lại bi hùng ở sau lưng Lục Kính không khác gì cảnh địa ngục nơi trần gian.

Lục Kính muốn tiếp tục tấn công, tài nguyên đạn dược và vũ khí của bọn họ đều rất dồi dào, hắn không muốn chậm trễ dù chỉ một giây, chỉ muốn đánh giặc xong sớm rồi trở về, thế là có thể nhìn thấy Doãn Tưu rồi, người ta nói tư quân sốt ruột là có ý gì, hắn coi như đã có thể cảm nhận được rồi.

*Tư quân sốt ruột: theo tiếng bản ngữ thì có nghĩa là tôi nhớ em đến lòng nao núng.

Thế nhưng có một sĩ quan cấp dưới lại đưa ra kháng nghị, bọn họ đã đánh ngày đêm không nghỉ suốt cả một đêm rồi, binh lính cũng đã mệt mỏi, cần phải được nghỉ ngơi.

Tên sĩ quan kia, Lục Kính cũng biết, y tên là Tôn Nhã Thượng, còn có tên gọi là "Vua Bọ Cạp", thường thích chơi những trò biến thái ghê tởm, những kẻ như thế này làm sao sẽ biết suy nghĩ cho người khác thế chứ? Nhưng những lời này vừa được nói ra, những quan quân khác đã nếm được mùi ngon ngọt của chiến thắng, cùng một số binh lính lười biếng khác liền lên tiếng phụ họa, xin xỏ Lục Kính.

Lục Kính biết, vào những lúc như thế này, không gì quan trọng hơn sự đoàn kết đồng lòng, dù hắn có đưa ra bất cứ quyết định nào đều có thể tạo thành những phản ứng dữ dội.

Hắn rất muốn bắn chết tên sĩ quan kia, nhưng trong giới quân sự này, mọi thứ đều quá phức tạp, quan hệ lại hỗn loạn, nếu Lục Kính làm ra chuyện gì với y, không biết sau này sẽ gặp phải bao nhiêu rắc rối.

Thế là Lục Kính đành phải nhượng bộ, cho bọn họ nghỉ một tiếng vào buổi tối rồi phải quay về trạng thái chiến đấu ngay. Đám người kia miễn cưỡng đáp ứng, lúc sau lại bắt đầu thu xếp chuẩn bị mở tiệc, giống như mọi thứ đã được dự tính từ trước rồi vậy.

Bữa tiệc được tổ chức bên trong lều, nơi vốn đã nhỏ hẹp giờ lại càng chật chội hơn, Lục Kính lạnh lùng nhìn đám người vừa đạt được một chút thành tựu đã điên cuồng ăn mừng, chỉ cảm thấy quá ngu xuẩn.

Nhưng điều khiến người khác kinh ngạc nhất là, tên sĩ quan họ Tôn kia vậy mà còn đem theo 5 sủng vật là Omega của mình đến, bọn họ ai cũng trần truồng, diễn một màn đông cung sống ngay trước mặt mọi người.

Không khí trong bữa tiệc liền bắt đầu nhuốm màu dâm dục, có người bắt đầu sờ soạng, hôn môi cùng nhau, thậm chí còn có người đã chui vào trong một góc, đè lên nhau, bắt đầu cởi quần áo.

Lục Kính không uống rượu, các mùi pheromone khác nhau tràn ngập trong căn lều, hắn đứng dậy, muốn đi ra ngoài, ngay lúc đó, có một người đeo khăn che mặt, mặc một bộ váy hở rốn màu đỏ vén màn lên rồi bước vào, còn có thể nhìn thấy một bên chân trắng như ngọc sứ khiến người ta phải chú ý bên dưới chiếc váy xẻ tà. Trên mặt người nọ là một cái mặt nạ mạ vàng, dáng người rất quyến rũ, ngay cả đôi mắt dưới lớp mặt nạ cũng hấp dẫn vô cùng.

Người kia vươn đầu ngón tay ra, khẽ nhấn vào trong lồng ngực Lục Kính, giọng điệu thật mềm mại: "Tổng tư lệnh, ngài muốn đi đâu vậy?"

Đôi mắt kia thật giống Doãn Tưu.

Nhưng sao Doãn Tưu có thể đến đây chứ? Huống hồ gì, vẻ ma mị trong đôi mắt người này là do được huấn luyện mà thành, còn trong mắt của Doãn Tưu, chính là ánh nhìn khiến người khác cảm thấy lạnh đến thấu xương.

Lục Kính hất ngón tay kia ra, rồi lại đẩy người nọ ra một bên, lạnh lùng nói: "Tránh xa tôi ra một chút, ghê tởm."

"Không sao chứ?" Lý Dương Lưu cải trang thành binh lính kéo Doãn Tưu lại hỏi.

Doãn Tưu xoa tay, nhìn tấm rèm đang lắc lư do bị gió thổi, đáp: "Không sao, việc chính quan trọng hơn."

Lục Kính ra ngoài bờ sông, không khí ngoài này thoải mái hơn nhiều, nhưng vừa nhìn thấy mặt trăng, hắn lại phải nhớ đến ai đó.

Lục Kính nhàm chán mà đi đi lại lại, không biết đi tới lần thứ mấy rồi, hắn bỗng nghe được tiếng súng cùng tiếng thét chói tai vang lên từ bên trong lều.

Hắn lập tức cảm thấy có chuyện không hay rồi, vội chạy nhanh như bay về lại trong lều, nhưng người bên trong đã không còn hơi thở, quần áo xộc xệch, trần truồng, khóc có, cười có, hoảng sợ cũng có, tất cả đều bị giết chết.

"Tổng tư lệnh! Lục tổng tư lệnh! Có kẻ địch trà trộn! Còn có cả một vài tên lạ mặt lẻn vào đây, phải làm sao đây ạ?"

"Nhanh chóng điều động nhân lực, vây bắt quân địch, còn những kẻ lạ mặt kia, thả cảnh khuyển ra truy sát!"

"Rõ!"

- ---------

"Là người bên nước láng giềng sao?" Doãn Tưu vội chạy trốn, váy lụa thật sự quá vướng víu, cậu chỉ đành dùng một tay ôm váy, vừa hỏi Lý Dương Lưu.

Lý Dương Lưu gật đầu, nhân cơ hội đưa tay ôm lấy bả vai cậu, nói: "Ai mà biết quân địch cũng trà trộn vào trong doanh trại của bọn họ chứ, thế nhưng giờ bọ họ có giết bao nhiêu người cũng không liên quan đến chúng ta nữa, giết Tôn Nhã Thượng xong là đủ rồi. Tiểu Tân, em vẫn tàn nhẫn như vậy."

Lý Dương Lưu thật sự thích khí thế cao cao tại thượng cùng vẻ uy nghiêm như một vị thẩm phán quyết định vận mệnh của người toát ra trên người Doãn Tưu lúc cậu giết người.

Y nghĩ mình ắt hẳn cũng là một kẻ biến thái, thích xem Doãn Tưu giết người, cùng vẻ kiều diễm lúc bị máu tươi vấy bẩn của cậu.

"Không sao, hoàn thành nhiệm vụ là được. Nhưng không đúng, không có tiếng người....."

Doãn Tưu vừa dứt lời, một đám cảnh khuyển liền xông về phía bọn họ, bọn chúng vừa nhe răng trợn mắt vừa nhanh chóng bao vây cả hai, sủa điên cuồng.

Một con chó nhảy dựng lên cắn vào bả vai Doãn Tưu, Doãn Tưu bị đau, đá con vật kia ngã lăn ra đất, con chó kia kêu lên một tiếng, thế là những con còn lại liền áp sát vào cả hai thật chặt.

Có thể thấy, Doãn Tưu đã chọc giận chúng nó.