"Tiểu Tân!" Lý Dương Lưu chĩa súng về con chó kia, một viên đạn ghim vào bụng nó, y quay đầu nhìn Doãn Tưu, nôn nóng hỏi, "Em ổn không?"
Doãn Tưu sờ vết máu, cười cười: "Vẫn ổn."
"Lăng...... Lăng Phong?" Doãn Tưu bỗng nhìn thấy một con cảnh khuyển cũng đang sủa như điên, không tự chủ được mà gọi một tiếng.
Lăng Phong nghe thấy giọng nói quen thuộc liền đi vòng đến bên chân Doãn Tưu khẽ ngửi, xác nhận đây là người quen xong, nó liền xoay người, sủa ngược trước đám chó kia, cảnh cáo chúng không được làm bậy.
Đám cảnh khuyển im bặt, Doãn Tưu vui vẻ, khom lưng dụi vào cổ Lăng Phong, nói: "Giỏi quá."
Lăng Phong được khen, bổ nhào vào trong lòng Doãn Tưu, kéo mặt nạ kia xuống rồi liếm mặt cậu, hưng phấn sủa vài tiếng gâu gâu.
"Tiểu Tân, xử lý miệng vết thương trước rồi nhanh chóng đi thôi."
"Được, giúp em lau sạch vết máu đi, tránh để lại tung tích."
Lý Dương Lưu lấy thuốc cầm máu ra khỏi túi quần, nhưng lúc nhìn thấy bả vai trắng nõn đang chảy đầy máu tươi của Doãn Tưu, y ngẩn người.
Nơi đó tựa như một đóa hoa sen đỏ.
Thật xinh đẹp.
Lý Dương Lưu chậm rãi tiến lại gần, hôn vào bả vai của Doãn Tưu.
Tất nhiên là Doãn Tưu bị hành động của người kia dọa sợ, vừa giãy giụa đã bị y ôm lấy, Lý Dương Lưu hôn lên tuyến thể sau gáy cậu, nói: "Tiểu Tân, em thật đẹp. Có thể lấy gì để hình dung em đây... không gì có thể lột tả hết vẻ đẹp của em được."
Một viên đạn xuyên qua màn đêm, Lý Dương Lưu tay mắt lanh lẹ, ôm Doãn Tưu trốn qua một bên, một người chậm rãi đi ra từ trong đêm tối, tiếng giày da phát ra âm thanh nặng nề.
Vẻ mặt u ám của Lục Kính làm Doãn Tưu không khỏi co rụt lại một chút.
"Tưu Tưu."
"Em đang làm cái gì?"
"Các người đang làm cái gì?"
Lục Kính thay đạn một cách thuần thục, chĩa súng vào Lý Dương Lưu thêm một lần nữa, những con chó lại ngẩng lên, sủa liên hồi.
"Doãn Tưu, em là của ai? Nói cho tôi biết."
Doãn Tưu không lên tiếng.
Váy lụa hờ hững đỏ rực như ngọn lửa, làn da trắng như tuyết nổi bật giữa đêm đen, nhưng trên gương mặt quyến rũ kia vẫn luôn là vẻ lạnh lùng.
"Vậy thì để cậu ta...... đi chết đi."
Ngón tay của Lục Kính đã đặt trên cò súng, ngón tay thon dài xinh đẹp giống như một lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng một đường từ mắt cho đến tim của Doãn Tưu.
"Anh......! Anh, tôi là của anh!"
Doãn Tưu dùng sức kéo Lý Dương Lưu qua một bên, nhưng viên đạn không có mắt, vẫn chui vào trong thân thể y.
"Tiểu Tân...... Không cần......"
Lý Dương Lưu kêu rên một tiếng, che miệng vết thương đang đổ máu rồi lùi về sau một bước. Y đưa tay vào trong ngực áo, muốn rút súng ra. Doãn Tưu lại ngăn người kia lại, ý bảo đừng làm thế.
Dân thường mang theo súng là trọng tội, nếu bị phát hiện sẽ bị xử chết, không thể mạo hiểm.
"Dừng tay!" Doãn Tưu hét về phía Lục Kính.
"Tiểu Tân......"
Súng của Lục Kính vẫn chĩa về phía Lý Dương Lưu, hắn nhìn Doãn Tưu, ra lệnh cho cậu: "Qua đây."
"Giờ anh đừng nói gì cả, nghe em đi." Doãn Tưu nói nhỏ bên tai Lý Dương Lưu, "Chúng ta phải cùng nhau sống sót trở về."
"Tôi bảo em qua đây!"
Lục Kính nhịn không nổi, lại nã thêm một phát súng, nhưng Doãn Tưu phản xạ rất nhanh, lôi Lý Dương Lưu hướng qua một bên, nhưng viên đạn vẫn xẹt ngang bả vai của người kia.
"Tôi sẽ qua!" Doãn Tưu căm tức nhìn Lục Kính, "Đồng ý với tôi, thả anh ấy đi!"
"Tôi chỉ cần em, Tưu Tưu, tôi chỉ cần em." Lục Kính buông súng, vươn tay, "Qua đây."
Doãn Tưu khẽ nhìn về phía Lý Dương Lưu, ôm bả vai còn đang chảy máu, dùng chân trần đạp lên lớp cỏ cháy khô, đi qua đó.
Ánh trăng sáng vằng vặc, treo sau lưng Lục Kính, Doãn Tưu không muốn nhìn Lục Kính, thế là cậu nhìn mặt trăng phía sau lưng hắn, nghĩ thầm, mình chỉ là đang tới gần vầng trăng, một vầng trăng lạnh lùng vô cảm mà thôi.
Lúc cả hai chỉ còn cách nhau một sải tay, Lục kính đã mở rộng vòng tay, kéo Doãn Tưu vào trong lòng mình.
Hắn cảm thấy chắc là mình đang mơ, hoặc là đồ ăn trong bữa tiệc lúc nãy có chứa chất gây ảo giác, nếu không làm sao Doãn Tưu có thể xuất hiện tại đây chứ.
"Buông tôi ra." Doãn Tưu thật sự không muốn bị xấu hổ ngay trước mặt Lý Dương Lưu, nhưng cái ôm của Lục Kính lại quá chặt, như thể đang muốn nhét cậu vào trong thân thể của hắn vậy.
Lục Kính tỉnh lại, âm thanh chân thật của Doãn Tưu đang ở ngay bên tai, người kia đang thật sự ở đây, không phải do hắn tưởng tượng.
Người đàn ông nhìn Lý Dương Lưu đang bị cảnh khuyển bao vây vẫn cố chấp nhìn về phía Doãn Tưu, mỉa mai: "Một Alpha cấp thấp mà cũng dám tranh giành với tôi sao? Cậu thì có là cái thá gì? Lý Dương Lưu, cái mạng đêm nay là do tôi thưởng cho cậu, cút nhanh!"
Hắn không có dự định sẽ buông tha cho Lý Dương Lưu. Nhưng nếu xuống tay ngay lúc này, Doãn Tưu sẽ không vui. Ngay lúc này, hắn chỉ cần Doãn Tưu, vận động quyền bình đẳng, Alpha quý tộc, chiến tranh cái chó gì chứ, đi chết hết đi.
Lục Kính ôm đủ rồi lại hôn môi Doãn Tưu, váy đỏ xẻ tà đúng là rất hợp với cậu, hắn vói tay vào, không ngừng vuốt ve đùi cậu.
Doãn Tưu biết Lục Kính đang rất tức giận, thế nên cậu không phản kháng, nếu như vậy có thể cứu được Lý Dương Lưu, cậu tình nguyện.
"Lục Kính...... Đủ rồi." Doãn Tưu bắt lấy bàn tay càng lúc càng lấn tới của Lục Kính, ngăn hắn lại.
Lục Kính sờ mặt Doãn Tưu, khom lưng bế cậu lên, đi về phía hoang mạc mênh mông.
Hắn thấy mình như một lữ khách lạc đường nơi sa mạc, vừa đói lại vừa khát. Một con dã thú tham lam đã sinh trưởng nơi trái tim hắn, chiếm cứ thân thể hắn.
Doãn Tưu chính là giọt nước cuối cùng trong bình nước mà hắn mang theo, cực kỳ, cực kỳ quý giá.
Nhưng mà chuyến hành trình còn rất dài.
Vô dụng thôi.
Lữ khách sắp chết khát cùng dã thú đang động dục cùng nhau ra tay, cắn nuốt giọt nước cuối cùng kia như thể đang cắn xé con mồi, tuyên bố chủ quyền, nhờ vào nó mà sống lại từ trong cõi chết.
Doãn Tưu bị ném vào trong một chiếc xe màu xanh nhạt đầy lỗ đạn, thắt đai an toàn xong, Lục Kính giẫm chân ga, chiếc xe tiến vào màn đêm vô tận.
"Đi đến thiên đường," Khuôn mặt lạnh lùng của Lục Kính ẩn hiện trong đêm đen, giọng điệu của hắn rất nghiêm túc, "Đến thiên đường làm tình."
Gió đêm không xua tan nổi cái nóng, Lục Kính càng lúc càng thấy nóng, dục vọng thiêu đốt đang phá tan gông cùm của lý trí, nhanh chóng bắt hắn làm con tin.
Doãn Tưu cho rằng sẽ đến nơi rất nhanh, nhưng đến lúc cậu thiếp đi vì mệt, hai người vẫn chưa đến được nơi cần đến. Mãi cho tới khi cậu ngồi thẳng người lại với cái đầu đang đau nhói, ánh nắng ban mai xuyên qua những chạc cây, cậu đưa tay ra che mắt, nhưng rất nhanh sau đó, càng lúc càng có nhiều tia nắng chiếu vào, nhuộm bên trong xe bằng ánh vàng rực rỡ.
Lục Kính đạp chân ga thật mạnh, đưa Doãn Tưu vào vùng sáng, ánh sáng ập đến đột ngột khiên Doãn Tưu nhắm chặt hai mắt, hình như xe đã tông vào thứ gì đó, lực quán tính khiến cả người cậu đổ rạp về phía trước, còn chưa kịp nhìn rõ, con đường đầy hiểm trở đã khiến cả người cậu xóc nảy liên hồi.
Doãn Tưu mở mắt ra, trước mắt là một màu xanh ẩm ướt.
Vô số chim chóc chạy trốn tán loạn trên bầu trời, những cánh bướm xinh đẹp còn đang tụ tập cũng bị đánh cho tan tác, chúng bay loạn xạ trước đầu xe, che khuất tầm nhìn của Doãn Tưu
Lục Kính cứ như một kẻ điên mà đi thẳng về phía trước, nhánh cây yếu ớt bị đâm gãy, đổ rạp trên mui xe, cho đến khi chiếc xe đâm sầm vào một thân cây to, hắn mới dừng lại, cành cây xanh phủ kín thân xe, sương sớm dính trên cửa sổ, chảy thành một dòng suối nhỏ, cố dập tắt lửa dục của người bên trong.
Vô dụng.
Xe tắt máy, chim bay đi rồi, bươm bướm cũng bỏ trốn, dục vọng bị bao vây bởi máu xanh của lá cây, Doãn Tưu bị chúng giam giữ, không trốn thoát được.
Lục Kính hạ ghế phụ xuống, chui từ ghế lái qua ghế phụ, banh hai chân Doãn Tưu ra, lúc vừa mới sờ tới liền cảm thấy có gì đó là lạ, người kia thế mà đang mặc quần lót ren có nơ bướm.
Thật sự quá khó để trà trộn vào đám người của Tôn Nhã Thượng, Doãn Tưu đã hỏi thăm thật kỹ, chuẩn bị thật chu đáo, bọn họ kiểm tra còn muốn kiểm tra cả quần lót.
Lục Kính nhìn Doãn Tưu, đưa tay sờ vào nơ bướm, liếm đôi môi đã khô khốc, nói: "Tưu Tưu, em gợi cảm quá."
Doãn Tưu dùng đầu gối kẹp tay Lục Kính lại, nói: "Đồng ý với tôi, đừng giết anh ấy, tôi có thể đáp ứng mọi yêu cầu của anh."
"Ồ, lại là cậu ta." Lục Kính đã bị sắc đẹp của Doãn Tưu làm cho mê mẩn, quên luôn cả chuyện Lý Dương Lưu dám hôn Tưu Tưu của hắn. Người đàn ông đưa tay lau nơi bị Lý Dương Lưu hôn qua, ngón tay dùng sức rất mạnh rồi lại cúi đầu cắn vào nơi đó: "Cậu ta thích em, điều này em cũng biết mà."
"Ư......" Bả vai Doãn Tưu vẫn còn chảy máu, bị Lục Kính cắn thêm một miếng lại càng đau đớn hơn, cậu đưa tay che mồm hắn lại, đáp: "Tôi không thích anh ấy."
Ánh mắt Lục Kính sáng rực lên vài phần, ghé qua hôn lên cổ Doãn Tưu: "Vậy em nói đi, em thích tôi, em là của tôi, là của Lục Kính."
"Không phải lời thật lòng mà anh cũng muốn nghe sao?"
"......" Lục Kính lẳng lặng nhìn Doãn Tưu trong chốc lát, sau đó chậm rãi tách hai chân cậu ra, đẩy váy lụa lên trên bụng cậu rồi tiến gần đến giữa hai chân người kia, "Không nghe nữa, tôi muốn em chủ động nói ra điều đó."
Hơi thở nóng cháy làm Doãn Tưu nhanh chóng trở nên khẩn trương, cậu túm tóc Lục Kính muốn đẩy hắn ra, nhưng tất cả đều vô dụng, người đàn ông cắn cái nơ bướm màu đỏ nhạt, cách một lớp quần lót, hắn dùng đầu lưỡi rê dọc theo hình dáng của dương v*t dưới thân Doãn Tưu, tạo ra một mảng ướt đầm đìa.
Nơi nào của Doãn Tưu cũng thơm, Lục kính say mê nghĩ.
"Anh đừng có......" Doãn Tưu vẫn còn túm tóc Lục Kính, hắn ngẩng đầu, khóe miệng vẫn còn dính chút nước bọt.
"Muốn liếm," Lục Kính gạt tay Doãn Tưu ra, ôm đùi cậu, ngậm lấy quy đầu đã rỉ nước dưới lớp quần lót, "Muốn em dính đầy mùi của tôi, muốn kẻ khác biết được rằng —— em đã là người trong lòng tôi, là thứ trong tay tôi."
Không thể che giấu nổi nữa.
Doãn Tưu nhìn dương v*t của mình bị liếm đến lệch ra khỏi quần lót, quy đầu đỏ ửng còn dính nước miếng sáng bừng, từng giọt từng giọt dính vào mép quần lót.
Chiếc quần lót gợi cảm đã bị nước miếng của Lục Kính làm ướt sũng một mảng, người đàn ông không có dự định cởi quần lót của cậu ra, quần nhỏ của phái nữ không thể bao bọc hoàn toàn được dương v*t của phái nam, hai quả trứng mượt mà lộ ra ngoài, đỏ hồng đầy hấp dẫn. Lục Kính xoa xoa, nắm lấy cậu nhỏ của Doãn Tưu, há hồm ngậm lấy phần đỉnh, dùng lưỡi chọt vào cái lỗ ở trên, đầu Doãn Tưu cúi xuống càng thấp, đưa tay ôm đầu Lục Kính, ngón tay trắng nõn nà luồn vào sợi tóc đen nhánh, cậu cuộn tròn người, không trốn thoát nổi.
Cơn hứng tình khiến cơ thể xinh đẹp dưới chiếc váy lụa phải run rẩy, Doãn Tưu khẽ nhìn về phía Lục Kính, nhìn người đàn ông đang vươn đầu lưỡi đỏ tươi hầu hạ dương v*t của mình, tâm cậu run lên, khẽ gọi: "Lục Kính......"
Alpha chỉ xem Omega như món đồ chơi, đặc biệt là những Alpha ở tầng lớp thượng lưu, bọn họ có thể ở bên một Omega cả đời, nhưng cũng có thể hủy hoại Omega đó một cách tùy thích.
Nhưng dù có là Omega cao quý hay thấp hèn thì cũng chỉ là một công cụ tình dục mà thôi! Tại sao cứ là Alpha thì mới là cao quý? Tại sao cứ là Omega thì lại phải chịu cảnh bị chà đạp? Chúng tôi muốn kháng nghị! Chúng tôi muốn phản kháng! Chúng tôi yêu cầu công bằng, yêu cầu quyền bình đẳng!
Những lời này đã luôn khắc sâu vào trong thâm tâm của mỗi nhà vận động bình đẳng vì Omega, mỗi một chữ, mỗi một dấu ngắt câu, bọn họ đều nhớ rõ rành mạch.
Cậu vẫn còn nhớ rõ bộ dáng vênh váo tự đắc của Lục Kính lúc cả hai mới gặp nhau, kiêu ngạo ương ngạnh không khác gì những đám quý tộc kia, thế nhưng, vẫn có một Lục Kính gọi cậu là Tưu Tưu, một Lục Kính đi xin lỗi cậu, một Lục Kính trả thù thay cho cậu, một Lục Kính cũng biết ghen, rõ ràng là người kia đã không còn như trước.
Vì sao lại thành như thế?
Doãn Tưu nghĩ, chắc có lẽ là do thứ mang tên "tình yêu" trong miệng hắn đi.
Hắn thật sự yêu cậu, chứ không phải yêu thân thể này, yêu sự vui sướng lúc làm tình sao?
"Ha...... A!" Bụng nhỏ của Doãn Tưu nhanh chóng co rút lại, đầu tóc Lục Kính cũng bị vò rối, Doãn Tưu tựa vào lưng ghế, đầu gối đã bị người đàn ông siết đến đỏ bừng.
Lục Kính há miệng, tinh dịch mà Doãn Tưu bắn vào miệng hắn không ngừng chảy ra bên ngoài.
Doãn Tưu nhìn mà thấy ngượng, cậu quay đầu qua chỗ khác, há mồm thở dốc, một nửa chiếc váy đã tụt xuống dưới ngực, đầu v* hồng nhạt khẽ phập phồng theo từng nhịp thở, hấp dẫn Lục Kính phải đổi mục tiêu.
"Tưu Tưu......" Lục Kính lấy dương v*t vừa mới bắn tinh của Doãn Tưu ra khỏi quần lót, vuốt ve lên xuống, một bàn tay khác nhéo đầu v* cậu, hắn vùi đầu liếm mút, "Em mặc váy đẹp quá.... Tưu Tưu của tôi thật xinh đẹp."