Trình Hữu Thanh nhìn thấy Lâm Ngạn Tử thì trong lòng có chút thắc mắc. Chẳng phải cô ấy nói là muốn trốn tránh gi đình vì không muốn bị ép gả sao? Bây giờ lại đường hoàn xuất hiện ở đây chẳng lẽ lại bị bắt về rồi! Nghĩ thế anh định bước về phía cô xem tình hình thế nào, còn chưa kịp đi thì Lý Thiên Kỳ đã trở lại.
“Anh Hữu Thanh, anh cũng đến tham dự bữa tiệc này à?”
Vừa nói Lý Thiên Kỳ vừa bước đến ôm lấy cánh tay Lục Cảnh Thần nở nụ cười tươi, Lục Cảnh Thần ánh mắt nghiêm nghị nhìn Lý Thiên Kỳ trầm giọng.
“Lại giở thói trẻ con, bỏ cái tay cháu ra ngay.”
“Cậu khó ở quá đấy!”
Vừa nói Thiên Kỳ vừa bỏ tay Cảnh Thần ra với gương mặt bí xị. Trình Hữu Thanh thấy thế thì cười nói.
“Em thừa biết cậu út của em là tảng băng mấy vạn năm không tan chảy còn gì. Mặc kệ cậu ta.”
“Chả biết đến bao giờ mới chịu thay tính đổi nết cho con cháu nhờ. Cứ khó ở thế này cả đời cũng chả lấy được vợ.”
“Nói nhảm gì đấy?”
“Cháu… cháu có nói gì đâu.”
Nhìn thái độ của hai cậu cháu làm Trình Hữu Thanh không khỏi buồn cười, nhưng anh vẫn không quên chú ý đến cô gái nào đó đang đứng trò chuyện vui vẻ với chàng trai kia.
“Nói gì mà vui thế nhỉ!”
Lâm Ngạn Tử bên kia không hề biết đến sự có mặt của Trình Hữu Thanh. Cô vui vẻ trò chuyện cùng Tống Mặc Vũ vì biết anh và Tử Yên từng là đồng nghiệp, nghe Tử Yên hết lời nói tốt về anh làm Ngạn Tử cũng cởi mở nói chuyện với anh hơn. Như hiểu ý của cậu mình, Tử Yên nói chuyện một lúc thì viện lý do muốn vào nhà vệ sinh nên rời khỏi để dành không gian riêng cho hai người. Lục Cảnh Thần bên này vừa thấy cô rời đi cũng nhanh chóng bước ra ngoài. Đến khi Lý Thiên Kỳ chú ý thì anh đã biến mất từ lúc nào.
Lạc Tử Yên bước vào nhà vệ sinh đứng trước gương, nét mặt lộ rõ nỗi buồn ẩn sâu nơi đáy mắt. Hình ảnh anh tay trong tay bước vào cùng một cô gái khác khiến lòng cô nhói lên từng cơn đau, rốt cuộc anh đang muốn chọc tức cô hay thật sự đối với cô chỉ đơn giản là trò đùa.
Đưa bàn tay chạm vào phần bụng dưới của mình khóe mắt cô hoe đỏ. Nếu như anh biết sự tồn tại của một sinh linh bé nhỏ này anh sẽ phản ứng thế nào đây! Gạt đi nước mắt cô điều chỉnh tâm trạng quay trở lại bữa tiệc. Vừa kéo cửa bước ra đã thấy Lục Cảnh Thần đứng ngay trước cửa nhà vệ sinh, cô có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy anh ở đây. Còn chưa kịp lên tiếng anh đã nắm lấy tay cô kéo ngược vào nhà vệ sinh, chốt cửa lại ép cô vào tường đặt lên môi cô một nụ hôn đầy cuồng bạo.
Lạc Tử Yên chống tay lên ngực đẩy anh ra, bắt lấy đôi tay cô cố định lên đỉnh đầu anh lại tiếp tục cúi xuống hôn cô. Cô càng phản kháng anh lại càng hôn sâu hơn. Bàn tay anh luồng qua eo cô định mở khóa váy, Lạc Tử Yên hoảng hốt vùng vẫy mãnh liệt hơn. Rời khỏi môi cô anh kề vào tai cô vừa thở mạnh vừa nói.
“Thế nào, không muốn cho tôi động vào vì sợ người đàn ông của em ngoài kia phát hiện sao? Lạc Tử Yên tôi đã quá xem thường em rồi, em lợi dụng tôi để trả thù Dương Lạc Hy, lại muốn dây dưa không rõ với một người đàn ông khác. Em muốn một chân đạp hai thuyền đúng không?”
“Cảnh Thần anh nghe em giải thích đã, anh hiểu lầm em rồi. Em…”
“Hiểu lầm? Chính tai tôi nghe chính mắt tôi thấy em còn muốn giải thích sao? Lạc Tử Yên tôi sẽ không để em toại nguyện đâu, cả đời này em đừng hòng thoát khỏi tôi, cũng đừng mong có được cuộc sống yên bình bên người đàn ông khác.”
Nói dứt lời anh đẩy cô ra mở cửa rời khỏi nhà vệ sinh. Lạc Tử Yên bị những lời nói của anh làm cho đau lòng đến không đứng vững được mà khụy gối xuống sàn ngồi khóc nức nở. Anh không tin cô, một câu giải thích anh cũng không muốn nghe. Tại sao chứ!
Lâm Ngạn Tử thấy Lạc Tử Yên đi quá lâu vẫn chưa thấy trở lại, cô lo lắng vội vã đi tìm. Trên đường đến nhà vệ sinh cô chạm mặt Lục Cảnh Thần, anh lướt qua cô với một gương mặt lạnh băng làm Ngạn Tử có dự cảm không lành. Vội vã bước về phía trước, nhìn thấy Lạc Tử Yên đang khụy gối dưới sàn khóc nức nở làm cô hốt hoảng chạy đến.
“Tử Yên, cậu làm sao thế? Tại sao lại khóc? Ai ức hiếp cậu?”
Lạc Tử Yên không nói được gì chỉ biết dựa vào lòng Ngạn Tử mà khóc. Nhìn thấy cô như thế Lâm Ngạn Tử không chịu được kéo cô ra khỏi lòng mình hỏi.
“Nói cho mình biết, có phải tên Lục Cảnh Thần đó vừa từ chỗ cậu đi ra không? Anh ta đã làm gì cậu?”
Không nhận được câu trả lời nào từ Tử Yên, Lâm Ngạn Tử không dằng được cơn nóng giận, ánh mắt đầy lửa giận cô buông Lạc Tử Yên ra vừa đi vừa nói.
“Tên tra nam xấu xa này, hôm nay mình không dạy anh ta một bài học anh ta sẽ không biết làm người như thế nào là đúng đâu.”