Lâm Ngạn Tử trở lại bữa tiệc đưa mắt tìm kiếm xung quanh, vừa nhìn thấy Lục Cảnh Thần đang đứng uống rượu bên cạnh Lý Thiên Kỳ máu giận trong lòng cô lại càng sụt sôi hơn.
“Tên tra nam xấu xa này, hôm nay tôi không cho anh một bài học tôi không phải là Lâm Ngạn Tử.”
Nói dứt lời cô với tay cầm lấy một ly rượu trên bàn bước thẳng về phía Lục Cảnh Thần lớn tiếng gọi.
“Lục Cảnh Thần!”
Đúng lúc Lục Cảnh Thần quay mặt nhìn, Lâm Ngạn Tử liền hất thẳng ly rượu trên tay vào mặt anh không trượt phát nào trước sự ngạc nhiên đến há hốc mồm của những người xung quanh. Chẳng những thế, cô còn với tay lấy chai rượu kế đó đập vỡ toang. Cầm một nửa chai rượu vỡ trên tay cô chỉ về phía Lục Cảnh Thần mắng.
“Lục Cảnh Thần tên tra nam xấu xa nhà anh, anh lấy quyền gì mà dám làm tổn thương Tử Yên nhà tôi như vậy hả? Thân là nam nhi anh đã không mang lại hạnh phúc và bảo vệ cho người mình yêu thì thôi, đằng này còn dùng lời lẽ cay độc tổn thương cậu ấy. Anh như thế có đáng mặt đàn ông, có xứng đáng với một cương vị của một người sắp làm cha không?”
Trình Hữu Thanh không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi thấy Lâm Ngạn Tử dí mảnh chai vỡ về phía Lục Cảnh Thần thì vội bước đến ôm lấy cô ngăn lại. Lý Thiên Kỳ cũng vội lấy khăn lau đi rượu trên mặt anh. Lục Cảnh Thần thì lại không có thái độ phản kháng gì, ánh mắt hoang mang anh nhìn về phía Lâm Ngạn Tử một cách khó hiểu. Một người sắp được làm cha, cô ta nói thế là có ý gì?
“Chuyện giữa tôi và cô ấy không liên quan đến cô, không cần cô xen vào.”
“Không cần tôi xen vào sao? Anh làm cậu ấy to bụng rồi quất ngựa truy phong bảo tôi đừng xen vào, anh có còn là đàn ông không?”
Lần này anh không còn nghi ngờ nữa, câu nói rất rõ ràng từng câu từng chữ khiến Lục Cảnh Thần vội cùng ngạc nhiên. Cô ấy mang thai rồi sao? Nhưng rõ ràng hai người chỉ vừa quan hệ mấy ngày nay thôi làm sao có thể… Chẳng lẽ lần đó…
Trình Hữu Thanh vừa đoạt lại được chai rượu trên tay Lâm Ngạn Tử vừa nghe được thông tin giật gân thì kinh ngạc nhìn Lục Cảnh Thần. Làm con người ta tổ bụng rồi sao? Cậu thật ghê gớm đấy anh bạn.
Thiên Kỳ cũng giống như toàn thể khách quan hôm nay vô cùng kinh ngạc đến há hốc mồm trước thông tin này. Cậu út lúc nào cũng bày ra vẻ mặt cấm dục không gần nữ sắc lại làm con người ta to bụng rồi sao? Ông ngoại mà biết được thông tin này sẽ thế nào nhỉ! Nhưng chị Tử Yên mà chị gái này nhắc đến là ai?
Lục Cảnh Thần vô cùng hoang mang trước những giá mình vừa nghe thấy. Anh cứ như pho tượng gỗ mặc cho Lâm Ngạn Tử mắng chửi chỉ biết đứng yên với những suy nghĩ ngổn ngang. Cô ấy có thai với mình, mình sắp làm cha, vậy mà lúc nãy mình đã nói những lời làm tổn thương cô ấy. Tử Yên, mình phải đi tìm cô ấy để hỏi rõ chuyện này.
Lâm Ngạn Tử thấy Lục Cảnh Thần vội vã chạy đi cứ ngỡ anh muốn chạy trốn, hất tay Trình Hữu Thanh ra cô lại cầm lấy ly rượu ném về phía anh, trùng hợp Lý Thiên Kỳ cũng bước theo. Nhìn thấy ly rượu được ném về phía mình, Lý Thiên Kỳ hoảng hốt không biết làm gì chỉ biết đưa tay ra che mặt chờ đợi ly rượu ấy rơi vào mình. Bất ngờ một thân hình to lớn bước đến che chắn khiến ly rượu kia không chạm vào cô. Lúc cô lấy tay ra đã thấy một người thanh niên cao lớn với gương mặt điển trai đang đứng trước mặt mình cùng một dòng máu đỏ đang chảy ra từ sau gáy chảy dài xuống cổ. Lý Thiên Kỳ giờ đây mới biết người này vừa đỡ ly rượu kia cho mình. Nhìn máu chảy cô hoảng hốt.
“Anh…anh chảy máu rồi.”
“Tôi không sao. Cô không bị sao đấy chứ?”
“Tôi làm sao có gì được khi anh đỡ cho tôi chứ! Để tôi đưa anh đến bệnh viện.”
Lâm Ngạn Tổ nhìn thấy một màn này thì phát hoảng vội bước đến mắng con gái.
“Ngạn Tử con xem con đã gây họa gì rồi? Mặc Vũ cháu không sao chứ?”
“Anh Mặc Vũ em xin lỗi, em không cố ý…”
“Anh không sao, vết thương nhỏ thôi.”
“Để tôi đưa anh đến bệnh viện xử lý vết thương, máu chảy nhiều không tốt đâu.”
Nhận được cái gật đầu của Tống Mặc Vũ, Lý Thiên Kỳ vội đưa anh đến bệnh viện xử lý vết thương. Lâm Ngạn Tổ tức giận đưa ánh mắt đầy lửa giận nhìn về phía Ngạn Tử, biết mình đã quá đáng trong chuyện vừa rồi, lại thấy ánh mắt tức giận của ba mình cô thụt lùi về sau nép vào lưng Trình Hữu Thanh trốn tránh. Ông tức giận quát.
“Con xem chuyện tốt con làm đi, hỏi ba làm sao ăn nói với gia đình bác Tống và cả Lục gia đây?”
“Con… Con xin lỗi. Tại con tức giận quá nên…”
“Tức giận??? Vậy bây giờ con nói xem nên giải quyết chuyện này thế nào hả?”
“Con…”
Trình Hữu Thanh giờ mới biết cô là thiên kim của Lâm gia, nhìn cô gái sau lưng mình cũng đã biết lỗi, anh nhìn về phía Lâm Ngạn Tổ nói.
“Lâm tổng, có thể nể mặt tôi bỏ qua cho cô ấy lần này không?”
Nhìn người thanh niên trước mặt có chút quen mặt nhưng tạm thời lại không nhớ ra anh là ai. Lâm Ngạn Tổ thái độ vẫn như thế nói.