Tần Ngọc Nhi giật mình khi thấy Lục Cảnh Thần trước mặt mình. Mọi người cũng chú ý đến cô ta sau câu nói của Lục Cảnh Thần, Đông Phương Nhạc liền lạnh giọng nói.
“Muốn trốn sao? Mau bắt giữ cô ta lại cho tôi!”
Vệ sĩ bên ngoài nhanh chóng bước vào tóm lấy cô ta, Tần Ngọc Nhi vẫn cố vùng vẫy la hét nói.
“Các người bỏ tôi ra! Tôi có tội gì mà các người bắt tôi chứ!”
“Cô còn hỏi mình có tội gì sao? Dám mạo nhận là người của Đông Phương gia chúng tôi, chủ mưu bắt cóc hãm hại cháu gái tôi. Bấy nhiêu tội đó đủ để cho cô ngồi tù mọt gông rồi.”
“Các người chỉ vu khống cho tôi, các người không có bằng chứng thì không có quyền bắt tôi.”
“Bằng chứng sao? Đưa ông ta và những người kia vào.”
Nghe lệnh Trần Nhật Nam, Vệ sĩ bên ngoài đưa Lạc Quân Minh và đồng bọn của ông ta vào. Tần Ngọc Nhi vô cùng kinh ngạc khi thấy toàn bộ đều đã bị bắt, chẳng lẽ cô thua thật rồi sao? Lạc Quân Minh nhìn về phía Tần Ngọc Nhi bằng ánh mắt khốn khổ nói.
“Ngọc Nhi, cứu ba với. Ba không muốn ngồi tù đâu. Chẳng phải con nói con có cách sao? Con làm gì đó đi chứ!”
Trần Nhật Nam đến trước bọn người kia nhìn thẳng vào một tên lên tiếng hỏi.
“Nói, là ai sai khiến các người bắt cóc Tử Yên?”
“Là… là cô ta, cô ta bảo chúng tôi bắt cóc Lạc Tử Yên. Cô ta còn bảo chúng tôi cải trang thành bác sĩ để thuận tiện đưa Lạc Tử Yên lên máy bay, nói Tử Yên là bệnh nhân cần chuyển sang nước ngoài điều trị. Khi sang đây sẽ có người tiếp ứng.”
“Còn các người, đến sân bay làm gì?”
“Cô ta bảo chúng tôi đón Tử Yên tại sân bay và đưa đến địa điểm, sau khi phẫu thuật bỏ thai thì sẽ giết chết Tử Yên. Nhưng không ngờ đã bị người của Trần tổng ra tay trước nên…”
Nghe đến những câu này, Lạc Tử Yên không kiềm được cơn giận bước đến tát thẳng vào mặt Tần Ngọc Nhi một cái thật mạnh khiến cô ta ngã nhào. Lạc Tử Yên gằn giọng hỏi.
“Lúc ở bệnh viện trong cơn tức giận mẹ cô đã nói sẽ làm như thế với tôi, nhưng tôi không ngờ đó là chủ ý của cô. Tôi chưa từng làm gì có lỗi với cô, vì sao cô lại hại tôi hết lần này đến lần khác, thậm chí đứa con trong bụng của tôi còn chưa chào đời cô cũng không tha. Tại sao cô lại độc ác như vậy chứ?”
“Bởi vì tôi ghét cô! Ghét những thứ tốt đẹp thuộc về cô. Cô có gì hơn tôi, tại sao những thứ tốt đẹp đều thuộc về cô chứ? Những người đàn ông mà tôi nhắm đến đều thích cô, ngay cả anh ấy cũng bị cô cướp mất, cô có gì hơn tôi? Cô có gì hơn tôi chứ!”
Tần Ngọc Nhi phát điên hét lên trong cơn tức giận, ánh mắt nổi lên những tơ máu vô cùng đáng sợ. Trái lại với sự hùng hổ ghê gớm của cô ta, Lạc Tử Yên lại bình thản nói.
“Tôi không muốn so sánh tôi hơn cô hay thua cô những gì, bởi vì tôi bằng lòng với cuộc sống thực tại của mình. Tôi luôn nỗ lực vì tương lai. Còn cô, cô luôn so đo ganh tị thậm chí chỉ muốn dành giật những thứ của người khác mà bản thân lại chẳng muốn cố gắng. Mãi mãi cô cũng sẽ không bao giờ so sánh được với bất kỳ ai chứ đừng nói là tôi.”
“Cô không có gì để có thể so sánh với cô ấy cả. Bởi vì cô ấy có một trái tim nhân hậu và luôn dùng sự chân thành để đối xử với tất cả mọi người. Còn cô, cô luôn dùng sự toan tính và vụ lợi để chiếm lấy những thứ không thuộc về cô. Cô lấy gì để so sánh với cô ấy?”
Nghe những lời so sánh của Lục Cảnh Thần, Tần Ngọc Nhi dở khóc dở cười khi nghe những lời nói đạo lý kia.Cô ta cười khinh nhìn Lục Cảnh Thần nói.
“Dùng sự chân thành sao? Chân thành có biến thành cơm ăn được không? Chân thành có biến ra quần áo đẹp, chân thành có biến ra tiền tài danh vọng và địa vị xã hội không? Các người chỉ giỏi triết lý bằng lời, thực tế ai mà chẳng cần tiền, cần địa vị và cần một gia thế tốt để ngước mắt nhìn đời chứ? Chân thành sao? Dù cô có đẹp như tiên mà cô không có thân phận hay gia thế thì anh ta sẽ chấp nhận lấy cô sao? Cô nghĩ anh ta thật sự đến với cô bằng tình yêu sao? Tôi khinh, chẳng qua cũng vì thân phận Đông Phương gia tộc của cô mà thôi.”
“Cô đừng đem những suy nghĩ của mình để nghĩ ai cũng xấu xa giống như cô.”
“Bản thân đã sai mà vẫn cố tình tìm lý do để biện hộ, tôi thấy cô hết thuốc chữa rồi. Mang tất cả bọn họ giao cho cảnh sát xử lý, tôi sẽ cho bọn họ biết mùi vị sống trong tù nữa đời còn lại đau khổ như thế nào.”
“Đừng mà Đông Phương tổng, xin ông hãy tha cho tôi. Tôi chỉ là nhất thời nông nổi nên mới làm chuyện này, xin cho tôi một cơ hội sửa chữa lỗi lầm, tôi hứa sẽ không tái phạm nữa. Đông Phương tổng, xin ông tha cho tôi đi mà.”
Lạc Quân Minh vùng vẫy thoát khỏi tay vệ sĩ khụy gối bò đến trước mặt Đông Phương Nhạc hết lời vang xin. Giờ này ông ta không cần mặt mũi cũng không cần gì cả. Ông ta chỉ cần cái mạng của mình và mong được tự do mà thôi. Thiết nghĩ vang xin Đông Phương Nhạc chưa đủ, ông ta lại bò đến ôm lấy chân Tử Yên vang xin rối rít.
“Tử Yên, dù gì ba cũng có công nuôi dưỡng con bao nhiêu năm qua, con có thể niệm tình mà tha cho ba con đường sống được không?”
“Từ lúc ông xuống tay giết chết mẹ tôi chúng ta đã chẳng còn tình nghĩa nữa rồi. Ông nhớ lại xem những năm tháng đó ông đã đối xử với tôi thế nào? Bây giờ ông lại mong tôi niệm tình, giữa tôi và ông có tình nghĩa để nghĩ đến hay sao?”
“Ba sai rồi, ba sai rồi. Con muốn mắng ba thế nào cũng được, chỉ cần con cho ba con đường sống con muốn mắng muốn chửi bao nhiêu cũng được cả. Ba không trách con.”
“Muộn rồi, tôi không đủ nhân từ để tha thứ cho người đã giết chết mẹ tôi đâu.”
Câu nói của Lạc Tử Yên đã làm cho niềm hy vọng cuối cùng của ông ta vụt tắt. Vệ sĩ bước đến kéo ông ta đi, Tần Ngọc Nhi vẫn không có gì gọi là hối cải. Lòng tham đã khiến cô ta hoàn toàn mất lý trí, cô ta giống như hóa điên vậy, liên tục mắng chửi cho hả cơn tức giận vì vẫn chưa đạt được những gì mình mong muốn.
“Các người bỏ tôi ra! Các người có biết tôi là ai không? Các người dám động đến tôi thì các người không yên được đâu…”