Sau bao nhiêu chuyện, Lạc Tử Yên cuối cùng cũng được yên ổn bên cạnh người thân. Vì đang mang thai lại vừa trải qua chuyện vừa rồi, sức khỏe của Lạc Tử Yên và đứa bé trong bụng cũng bị ảnh hưởng. Trần Nhật Nam đích thân ở lại Đông Phương gia để kiểm tra theo dõi sức khỏe cho con gái. Sau khi mọi chuyện đã xong ông bước ra cửa thấy Lục Cảnh Thần vẫn đứng đó, ông khẽ nhíu mày hỏi.
“Cậu đứng đây làm gì?”
“Tôi… cháu muốn xem Tử Yên thế nào rồi?”
“Đó không phải việc của cậu. Con gái tôi, tôi tự biết chăm sóc. Tôi là bác sĩ hàng đầu ở đây đấy!”
“Thật ra cháu và Tử Yên…”
“Cậu định nói con bé đang mang thai con của cậu sao? Tôi cũng sẵn sàng nói cho cậu biết tôi chưa đồng ý gả con gái đi đâu. Trần Nhật Nam tôi đủ sức nuôi cháu ngoại, cậu không cần phải lo.”
“Nhưng mà cháu…”
“Không có gì để thương lượng nữa, con gái tôi mệt rồi. Phiền cậu ra về để con gái tôi nghỉ ngơi.”
Trần Nhật Nam thẳng thừng đuổi khách, công khai không gả con khiến Lục Cảnh Thần vô cùng lo lắng. Bao nhiêu sóng gió vừa qua đi nay lại gặp phải ông bố vợ khó ở này, đúng là số anh quá đen mà.
Không còn cách nào khác Lục Cảnh Thần đành gượng ép cúi đầu chào rồi lặng lẽ rời khỏi Đông Phương gia. Nhìn dáng vẻ đáng thương của Lục Cảnh Thần, Đông Phương Nhạc bước đến vỗ vai Trần Nhật Nam hỏi.
“Có chuyện gì mà trong mặt em khó coi vậy? Cậu ta vừa làm gì em không vui sao?”
“Đúng là không vui. Em vừa tìm được con gái, chưa được thỏa lòng mong nhớ cậu ta lại muốn công khai cướp con gái em đi. Anh nói xem có tức giận không?”
Đông Phương Nhạc nghe Trần Nhật Nam nói thì phá lên cười, nhưng khi nhận thấy ánh mắt khó chịu Trần Nhật Nam ông cũng cố nhịn cười nhìn Trần Nhật Nam nói.
“Này em rể anh nói cậu nghe, cậu và tôi nay đã già hết rồi. Con cái lớn đương nhiên phải dựng vợ gả chồng, cậu không gả, chẳng lẽ cậu muốn Tử Yên và Cảnh Thần lỡ làng như cậu và Nhạc Lam hay sao?”
“Đương nhiên là không muốn, nhưng ít nhất em phải kiểm tra cậu ta chứ! Biết đâu cậu ta không thật lòng với con bé thì sao?”
“Cái này tôi có thể đảm bảo với cậu, Lục Cảnh Thần là một người đàn ông tốt, cực kỳ tốt. Người con rể này tính tình cực kỳ giống cậu trước đây, cậu không lầm khi gả con gái cho cậu ta đâu.”
“Thật vậy sao? Anh không bị thằng nhóc đó mua chuộc đấy chứ?”
“Tử Yên cũng là cháu gái anh, chẳng lẽ anh lại đi hại cháu gái mình sao? Vã lại chúng nó cũng đã có con với nhau rồi, cậu không gả chẳng lẽ định nuôi cháu ngoại cả đời sao? Được rồi không nói nữa. Hôm nay mệt rồi mau đi nghỉ ngơi đi.”
Đông Phương Nhạc nói xong quay lưng đi, Trần Nhật Nam sắc mặt không vui vừa đi về phòng vừa nói.
“Mình dư sức nuôi chục đứa cháu ngoại.”
…****************…
Lục Cảnh Thần trở về khách sạn với vẻ mặt ảo não. Sóng gió qua đi nhưng anh lại chưa qua được ải của ba vợ, trong lòng anh cảm thấy vô cùng khó hiểu. Anh vừa đẹp trai lại tài giỏi, sao ông ấy có thể không hài lòng vậy? Thái độ khó chịu như thế xem ra lần này không dễ dàng qua ải rồi.
Nhận được điện thoại của Lục lão gia, anh vội bắt máy để ông khỏi lo lắng.
“Con nghe đây ba.”
“Thế nào rồi, mọi chuyện hôm nay tốt chứ? Sao chẳng thấy con gọi điện báo tin cho ba gì cả.”
“Tất cả đều tốt ạ, cả nhà ba người Lạc Quân Minh và đồng bọn đều đã bị bắt. Không còn gì đáng ngại nữa.”
“Như thế là tốt rồi. Tử Yên là một cô gái tốt nên ông trời đã thương mà cho nó đoàn tụ với gia đình. Sóng gió đã qua hai đứa cũng có thể yên tâm lo chuyện kết hôn được rồi.”
Sau câu nói của Lục lão gia, Lục Cảnh Thần lại khẽ thở dài, không hiểu trong tiếng thở dài của con mình là ý gì, Lục lão gia lên tiếng hỏi.
“Sao lại thở dài? Chẳng phải con nói mọi chuyện đều đã được giải quyết rồi sao?”
“Ba, trước đây ông ngoại có từng làm khó ba khi ba muốn cưới mẹ không?”
Nghe câu hỏi của Lục Cảnh Thần, Lục lão gia cũng đủ hiểu lý do anh thở dài là gì rồi. Nói như vậy là ông thông gia không hài lòng về con trai mình sao? Thành bé ưu tú lại tài giỏi như thế, thành phố này đã đứng bật nhất rồi, sao vẫn không đạt yêu cầu thế nhỉ!
“Ba, ba còn đó không?”
“Ba đây, ba thấy thắc mắc thật đấy. Lục Cảnh Thần của chúng ta từ trước đến nay trên thương trường chưa có gì có thể làm khó, nay lại bó tay trước ba vợ tương lai sao? Thật là mất mặt thật đấy!”
“Ba, giờ phút nào rồi còn có tâm tình trêu con. Con đang lo lắm đây, ba có cách nào giúp con không?”
“Con đừng nôn nóng quá! Ông thông gia chưa chấp nhận con, thứ nhất là vì chưa tin tưởng con. Thứ hai là vì không muốn mất con gái thôi. Con nghĩ xem vừa nhận lại đứa con thất lạc chưa lâu, thì lại phải tiễn con theo chồng cách xa gần nữa vòng trái đất. Tâm trạng này khi nào con làm cha sẽ hiểu thôi.”
“Vậy bây giờ con phải làm sao? Chẳng lẽ con phải vì những lý do đó mà cách xa Tử Yên sao?”
“Con đừng quá lo lắng, chuyện này ba sẽ đích thân đến gặp ông thông gia. Mọi chuyện rồi sẽ đâu vào đấy thôi.”