“Vẫn còn người, vẫn còn người, chờ chút! Này, chờ chút! Dừng xe!” Tề Tiểu Tô đeo túi da màu nâu, tay ôm một thùng các tông, mặc áo sơ mi trắng, váy âu phục xanh lam, đi đôi giày cao 8cm, chạy theo xe bus đến bảy tám mươi mét, mà tên tài xế mắt mù kia vẫn ngơ ra không thèm dừng xe, ống pô xe bus phun ra làn khói thải nóng rực rồi đi mất.
Rắc. Chân phải Tề Tiểu Tô trẹo mạnh một cái, không khống chế được mà ngã nhào xuống đường. Mấy thứ trong thùng các tông như chậu cây xương rồng nhỏ chống phóng xạ, khung ảnh phong cảnh thủy tinh, bình hoa nhỏ, sổ ghi chép công việc v.v… đều rơi tung tóe ra đất. Mấy thứ này không quan trọng, quan trọng nhất là, cô phát hiện ra, gót giày phải của cô bị gẫy rồi, làm hại chân phải của cô bị thương luôn! Quả nhiên, của rẻ là của ôi, đôi giày này cô mua ở chợ đêm, giày cao gót, quảng cáo hoa mỹ là hàng xuất khẩu tồn kho, hết size nên thanh lý, chỉ 48 tệ một đôi.