Sau khi Hứa Nhược Phi nghĩ thông rồi mới đưa mắt nhìn Lệ Đình Nam, cảm xúc của cô lại phức tạp thêm một chút.
Dường như Lệ Đình Nam cũng cảm nhận được ánh mắt của Hứa Nhược Phi, mày anh cau lại liếc về phía người phụ nữ đang đứng trước mặt hắn.
Khuôn mặt người phụ nữ vừa mới đỏ hồng, bây giờ đã trở lại dáng vẻ thông minh như lúc đầu.
Một đôi con ngươi tròn xoe lóe sáng, cô nhìn im lặng nhìn anh một lúc mới gật đầu khẽ.
Dường như cô đang nói..., cô đã hiểu rồi.
Lệ Đình Nam lắc nhẹ đầu, mỉm cười.
Cô gái này cũng không quá ngốc, anh thích rồi đấy.
Suy nghĩ cả buổi, cuối cùng cũng chịu tiếp nhận và hiểu ý của anh rồi.
"Đình Nam!" Hứa Nhược Mộng không biết Hứa Nhược Phi và Lệ Đình Nam đã âm thầm giao ước với nhau, nên khi cô ta thấy họ trao đổi ánh mắt thì tức giận lập tức lại phun trào.
Cái cô Anna này đang có ý xấu xa gì đấy? Hứa Nhược Mộng lại đoán mò.
Cô ta lại gọi tên của người đàn ông kia, rồi vội vàng lắp bắp thúc giục anh: "Anh bảo cô ấy xin lỗi em, hay là bảo cô ấy tạm thởi rời khỏi vị trí làm việc của mình!"
Ánh mắt sắc bén của Lệ Đình Nam đảo qua Hứa Nhược Mộng, không kiên nhẫn chau mày lại.
Hứa Nhược Mộng vô thức nuốt xuống một ngụm nước bọt.
"Đình Nam, em không cố ý nói giỡn chuyện này đâu..." Giọng Hứa Nhược Mộng lắp bắp nói, cô ta cố ý để lộ ra sự oan ức của bản thân.
Dường như cô ta muốn người phụ nữ đang đứng bên cạnh anh phải xin lỗi mình.
Nếu cô không xin lỗi vậy thì rời khỏi Lệ Thị đi, cách Lệ Đình Nam càng xa càng tốt.
Cô ta tình nguyện không nhận lời xin lỗi từ người phụ nữ này, mà chỉ muốn đuổi Anna ra khỏi công ty này thôi.
Anna ở bên cạnh Lệ Đình Nam bên người, làm Hứa Nhược Mộng không thể yên tâm được.
Mới vừa rồi, cô ta thấy ánh mắt của Lệ Đình Nam nhìn Anna làm cho Hứa Nhược Mộng càng chắc chắn trực giác của mình là đúng.
Ánh mắt của anh không chỉ đơn giản là ánh mắt của sự tán thưởng.
Mà là ánh mắt của người đàn ông nhìn một người phụ nữ.
Hứa Nhược Mộng lập tức siết chặt nắm đầm của mình lại, móng tay của cô ta đâm vào lòng bàn tay đau đớn.
"Đình Nam...!Em chỉ cần Anna nói tiếng xin lỗi thôi mà, chuyện này không khó khăn mà nhỉ?" Hứa Nhược Mộng cố ý nói như thế.
Dù sao cái cô Anna này chắc chắn sẽ không xin lỗi mình đâu!
"Chuyện này đúng là không khó thật." Hứa Nhược Phi mỉm cười, cô nhìn thoáng qua Lệ Đình Nam rồi lập tức chuyển ánh mắt về phía Hứa Nhược Mộng.
Hứa Nhược Mộng lại nói: "Cái gì cơ?"
Cô ta không kịp phản ứng, ngạc nhiên nhìn đến thái độ thay đổi của Hứa Nhược Phi.
Hứa Nhược Phi chớp mắt mấy cái rồi chân thành nhìn về phía Hứa Nhược Mộng.
Một lúc sau, cô xoay người một chút, rồi cúi đầu với Hứa Nhược Mộng một cái.
Hứa Nhược Mộng mở to mắt.
Thế thì kế hoạch của cô ta làm sao thực hiện đây?
Nếu cô Anna như ngày thường sống chết không xin lỗi cô ta, thì cô ta sẽ mượn cơ hội này để đuổi Anna ra khỏi Lệ Thị!
Hứa Nhược Phi thu hết biểu cảm thay đổi của Hứa Nhược Mộng vào đáy mắt mình, khóe môi cô cong càng sâu.
Quả nhiên, Hứa Nhược Mộng không phải muốn cô xin lỗi cô ta, mà muốn đuổi cô ra khỏi Lệ Thị.
Vừa rồi cô tức giận kháng cự lại mà không suy nghĩ cẩn thận, thiếu chút nữa đã rơi vào trong cạm bẫy của Hứa Nhược Mộng rồi.
Nếu không phải trong lời nói của Hứa Nhược Mộng có lỗ hổng thì lúc này cô chắc chắn đã bị đuổi khỏi tập đoàn Lệ Thị!
"Cô Hứa, tôi xin lỗi cô.
Với tư cách là trợ lý tổng giám đốc Lệ, hôm nay tôi đã có thái độ không tốt với cô, mong cô có thể cảm thông và bỏ qua cho tôi." Nói xong, Hứa Nhược Phi còn không quên mỉm cười chân thành nhìn Hứa Nhược Mộng.
Não của Hứa Nhược Mộng bị trì độn.
Cô ta trăm tính vạn tính cũng không tính được Hứa Nhược Phi đã nhìn ra quỷ kế của mình chỉ trong vài phút, hơn nữa còn âm thầm hoàn thành giao dịch với Lệ Đình Nam.
Môi Hứa Nhược Mộng run rẩy, cả buổi cũng không thốt ra được lời nào.
"Cô Hứa này, hôm nay tôi ra tay với cô là không đúng rồi.
Tuy nhiên cô sỉ nhục tôi, nói rằng tôi bò lên giường của đàn ông để đổi địa vị là sai, nhưng tôi cũng không nên ra tay đánh cô.
Nếu như cô quá tức giận thì cô có thể đánh trả lại tôi, cô xem có được không?"
Trong câu nói của Hứa Nhược Phi có gai, cô đứng trước mặt Lệ Đình Nam lặp lại lời nói của Hứa Nhược Mộng đã nói với mình..