"Cô phát hiện từ lúc nào vậy?" Lệ Đình Nam hỏi.
Hứa Nhược Phi giữ nụ cười trên mặt đã lâu, nhanh chóng cô cảm giác được mặt mình bị tê cứng và nhức mỏi.
Lập tức cô tước vũ khí đầu hàng, khôi phục vẻ mặt thường ngày của mình.
Cô "a" một tiếng, trong thoáng chốc cô đã hiểu được dụng ý của Lệ Đình Nam, cô nở nụ cười tươi và nói: "Tất cả đều nhờ mấy câu của vị hôn thê của tổng giám đốc Lệ, nên tôi mới có thể biết được một số chuyện."
Nói đến đây, đáy lòng của Hứa Nhược Phi tràn ra một loại cảm giác ấm áp.
Lệ Đình Nam không biết cô là người cứu anh sáu năm trước.
Suy cho cùng thì trong mắt Lệ Đình Nam, cô cùng lắm chỉ là một người điều chế nước hoa cho tập đoàn Lệ Thị mà thôi.
Thế mà anh vẫn tự nguyện bảo vệ cô trong phạm vi an toàn của mình.
"Tôi cảm ơn anh tổng giám đốc Lệ." Hứa Nhược Phi thành thật nói.
Lệ Đình Nam hơi chọn mi, rồi hỏi: "Cô cảm ơn cái gì cơ?"
Vẻ mặt Hứa Nhược Phi cứng đơ ra, cô nhướng mày rồi giọng nói nhẹ nhàng: "Anh nhất định phải nói rõ như vậy sao tổng giám đốc Lệ? Anh làm như vậy sẽ khiến tôi hiểu lầm anh đang có ý với tôi đấy..." Hứa Nhược Phi dừng lại chậc lưỡi, rồi nói tiếp: "Lỡ như cô Hứa thêm mắm thêm muối nói chuyện hôm nay anh giúp đỡ tôi cho Hứa phu nhân hay là mẹ của tổng giám đốc Lệ biết.
Dù tổng giám đốc Lệ có trăm cái miệng cũng không thể nào bảo vệ cho tôi được, họ chỉ cần chờ anh lơ đãng một chút thì sẽ ra tay ngay, cứ như thế thì tôi chắc sẽ không có cách nào trở tay kịp đâu."
Hứa Nhược Phi nói xong, tự cảm giác một trận sợ hãi.
Chuyện này quá nguy hiểm rồi.
Buổi sáng cô đã tính toán trước khi đến nhà họ Hứa rồi, nhưng cô lại quên mất Lệ phu nhân và Hứa Nhược Mộng cũng đang ở bên đó.
Lệ Đình Nam khẽ nhấp môi nói: "Cô nghĩ nhiều như thế thì sao sáng hôm nay còn làm chuyện điên khùng này."
Hứa Nhược Phi không lên tiếng.
Cô im lặng một lúc lâu rồi mới nói: "Sáng hôm nay do tôi quá xúc động nên không để ý, tôi đã kéo phiền phức đến cho anh rồi tổng giám đốc Lệ."
Hứa Nhược Phi hiểu vì sao Lệ Đình Nam tức giận.
Hứa Nhược Mộng lấy danh nghĩa là vị hôn thê của anh.
Chỉ vì Lệ Đình Nam hiểu nhầm chuyện sáu năm trước nên anh cho rằng Hứa Nhược Mộng là ân nhân cứu mạng của mình.
Chỉ với cái ân tình này thì trừ khi Hứa Nhược Mộng làm chuyện quá đáng khiến Lệ Đình Nam khó chịu, nếu không anh luôn luôn bảo vệ cô ta chặt chẽ.
Hứa Nhược Phi nghĩ đến đây, trong lòng đột nhiên cảm thấy chua xót.
Bản thân cô cũng không biết, biểu cảm thất lạc trên gương mặt của cô cực kỳ giống với một cô bé bị người ta bỏ rơi.
Lệ Đình Nam nhức đầu vươn tay xoa mi tâm của mình, rồi bình tĩnh nói: "Chuyện này không có lần sau đâu đấy."
Hứa Nhược Phi gật đầu.
"Chuyện này thật sự rất phiền phức." Lệ Đình Nam nói tiếp, làm trong nháy mắt khiến Hứa Nhược Phi hít thở cũng ngừng lại.
Cô nâng mắt lên chớp vài cái vô tội, rồi hỏi: "Chẳng lẽ tổng giám đốc Lệ muốn trị tội tôi sao?"
Đôi mắt Lệ Đình Nam lóe lên ánh sáng nguy hiểm, anh quét mắt nhìn Hứa Nhược Phi từ trên xuống dưới.
Nửa giây sau, khóe môi anh lại cong lên một đường, cười khẽ nói.
"Vậy cô có thứ gì để đền đáp không?"
Hứa Nhược Phi nghĩ nghĩ, rồi thành thật nói: "Anh đừng nhìn tôi nữa, tổng giám đốc Lệ.
Tôi chỉ là một người điều chế nước hoa thôi, nên tôi có chút tiền tích góp được." Hứa Nhược Phi nói xong, cô vừa xòe từng ngón tay ra vừa trả lời: "Bất động sản, xe thể thao, tiền tiết kiệm gửi ngân hàng, cổ phiếu..."
Lệ Đình Nam im lặng.
Nhìn anh giống người đang thiếu tiền à?
Lệ Đình Nam cắt ngang câu nói đang tính tài sản tư nhân của Hứa Nhược Phi, môi nhấp nháy phát ra giọng nói chậm rãi.
"Lần này cứ tính nợ đi.
Sau này lại tính tiếp."
...
Tô Vân Nhi nghe Lệ Đình Nam gọi Hứa Nhược Phi vào công ty để cô xin lỗi Hứa Nhược Mộng, lập tức cô ấy tức giận thiếu chút nữa đã bóp nát điện thoại trong tay mình rồi.