Các bậc thầy điều chế nước hoa đều rất chú ý đến cách ăn mặc trang điểm của mình.
Cho nên Hứa Nhược Phi cố ý chọn lựa một bộ quần áo tây màu sắc đậm, bình thường, không nổi bật.
Chỉ có như vậy, ánh mắt của mọi người mới có thể dừng lại ở trên người Phạm Thiên Thanh.
Phạm Thiên Thanh uống một ngụm nước bạc hà, làm giảm cảm giác buồn nôn do tốc độ xe quá nhanh mang đến cho cô ấy, cười cảm kích với Hứa Nhược Phi.
“Anna, cảm ơn chị.
”
Trong lòng Phạm Thiên Thanh hiểu rất rõ, nếu Hứa Nhược Phi trang điểm ăn mặc giống như bình thường thì ánh mắt của mọi người đều sẽ tập trung ở trên người cô ấy.
Hai người sau khi đi vào hội trường, có người ngay ánh mắt đầu tiên đã nhận ra Phạm Thiên Thanh.
Phạm Thiên Thanh tuy rằng không nổi tiếng bằng thầy của mình, nhưng cũng đã tham gia rất nhiều cuộc thi điều chế nước hoa.
“Lệ Thị nghĩ như thế nào, dám phái Phạm Thiên Thanh với trình độ này tới tham gia cuộc thi điều chế nước hoa? Thầy của cô ấy còn không giỏi hơn Hứa Nhược Mộng! ”
“Còn không bằng trực tiếp bỏ thi luôn đi, đây không phải là làm cho Lệ Đình Nam mất mặt sao.
”
“Tôi nhớ rõ lần trước Phạm Thiên Thanh còn không lọt được top 10 nữa?”
Âm thanh chế giễu vang bên tai Phạm Thiên Thanh.
Ánh mắt của Hứa Nhược Phi thoáng nhìn sắc mặt của cấp dưới của mình, nhẹ nhàng nói: “Đừng nghe bọn họ nói lung tung, chị biết rõ sự nỗ lực trong một tháng qua của em.
”
Nói rồi, Hứa Nhược Phi vỗ vỗ vai Phạm Thiên Thanh.
Chờ đến khi Phạm Thiên Thanh đi vào phòng chuẩn bị, Hứa Nhược Phi rời khỏi phòng, đi đến trước mặt mấy người ban nãy nói bóng nói gió.
Những người đó vừa thấy Hứa Nhược Phi, đôi mắt liền ngây ra.
Hứa Nhược Phi tuy rằng ăn mặc một một bộ tây trang rất bình thường, thế nhưng khó có thể che giấu được vẻ đẹp của cô.
“Cô gái này thoạt nhìn có chút lạ mắt nhỉ, xin hỏi cô là bậc thầy điều chế nước hoa do bên nào đưa đến?” Trong đó có một người chủ động từ túi áo móc ra danh thiếp, chuẩn bị đưa cho Hứa Nhược Phi.
Ánh mắt của anh ta dừng lại ở trên người Hứa Nhược Phi cực kì tham lam.
Trong lòng Hứa Nhược Phi yên lặng trợn trắng mắt.
“Lệ Thị.
”
Đôi môi màu hồng nhạt của Hứa Nhược Phi nói ra một câu nói mang theo ý cười cười.
“Lệ thị? Cô là người phụ nữ vừa mới đi theo bên cạnh Phạm Thiên Thanh kia sao?”
Hứa Nhược Phi gật gật đầu, lông mi cong cong, đáy mắt lại không có ý cười.
Cô bênh vực người của mình.
Không vì do Phạm Thiên Thanh đã từng có mâu thuẫn với cô, nhưng chỉ cần Phạm Thiên Thanh trở thành cấp dưới của cô, cô đương nhiên phải ra mặt giúp rồi!
“Tôi vừa rồi nghe thấy các người đang cười nhạo bậc thầy điều chế nước hoa của Lệ Thị à?” Hứa Nhược Phi ra vẻ kinh ngạc, trợn to đôi mắt.
Giọng nói của cô vốn dĩ đã mềm mại, mang theo một chút phong tình, rất hấp dẫn người khác.
Hứa Nhược Phi nhìn những người đứng trước mặt dại cả ra, đôi môi lúc đóng lúc mở: “Các người sẽ không sợ có người đem việc này nói cho tổng giám đốc Lệ sao? Nếu tổng giám đốc Lệ biết, các người cảm thấy sẽ thế nào?”
Đám kia người sợ tới mức sắc mặt rất khó coi.
“Cô không nói, còn có ai đi nói! Huống chi cô chỉ là một đứa tùy tùng đi theo bên cạnh Phạm Thiên Thanh, còn muốn nói cho lệ Đình Nam? Cô có thể gặp được anh ấy sao?”
Người chuẩn bị đưa danh thiếp tức muốn hộc máu nói.
Ngón tay thon dài của Hứa Nhược Phi, nhẹ nhàng để ở trên môi mình.
Trong mắt mang theo một tia trêu đùa.
“Chuyện này khó mà nói được.
”
Hứa Nhược Phi nhẹ nhàng nói xong, sau khi thưởng thức sắc mặt đặc sắc của mấy người đàn ông này xong, xoay giày cao gót rời khỏi đó.
Cô đi đến trong góc phòng, gửi một tin nhắn zalo cho lệ Đình Nam.
“Tổng giám đốc Lệ! Tôi báo cáo với anh! Trong cuộc thi điều chế nước hoa, có quản lý cao cấp của hai doanh nghiệp khác đang cười nhạo thực lực của công ty chúng ta!”
Ai nói cô sẽ không mách lẻo?
Cô không chỉ có bênh vực người của mình, cô còn là người có thù tất báo.
Có thể mượn tay người khác tiến hành trừng phạt, cô không muốn làm tay mình dính bẩn.
Sau khi gửi đi xong, Hứa Nhược Phi mới vừa định cất điện thoại đi, điện thoại trong rung lên một chút, rồi lại im lặng.
.