Kẻ Khôi Phục Lịch Sử

Chương 7: Sự kiện lịch sử 2



- Hệ thống ngươi nhìn xem 10 tia nhân quả, tại sao nhân sinh của ta tại kiếp sau không hề thay đổi.

- Tinh, hệ thống đã xem xét yêu cầu của túc chủ. Sau khi kiểm tra hệ thống phát hiện túc chủ phản ánh sai lầm. Hệ thống yêu cầu túc chủ kiểm tra lại nhân sinh của mình. Hệ thống tuyệt đối đã thay đổi.

Nghe hệ thống trả lời, Trần Văn Tú lúc này mặc dù khó chịu. Nhưng hắn vẫn cố gắng xem lại nhân sinh của mình.

Khi hắn xem đi xem lại, đến lần thứ hai, hắn lúc này mới phát hiện nhân sinh của mình có một chút thay đổi.

Hắn thay vì chịu muôn ngàn đau khổ do thử thuốc rồi mới c·hết. Thì lúc này hắn phát hiện bản thân hắn sau khi b·ị b·ắt chịu đau khổ thử thuốc, rồi nghẻo luôn.

Nghĩ đến những điều này, hắn nhìn về phía hệ thống lên tiếng nói rằng:

- Hệ thống thế nào mà ta c·hết càng nhanh hơn rồi. Đây rốt cuộc là ngươi đang giúp ta cải biến nhân sinh, hay muốn ta c·hết sớm tại kiếp sau đây.

- Tinh, túc chủ mời xem xét lại. Nhân sinh của một người không phải quy định vào hắn sống bao lâu, mà là cuộc sống của hắn tại đó có hạnh phúc hay không.

- Hệ thống sử dụng 10 tia nhân quả, giúp cho túc chủ sống tốt hơn tại thế giới đó.

- Nhưng quỹ tích thay đổi cũng không nhiều, túc chủ vẫn bị lão độc y kia bắt được. Vậy nên việc túc chủ thay vì chịu muôn ngàn đau khổ thử thuốc mới c·hết. Hệ thống giúp thúc chủ c·hết ngay lập tức, trong lần thử thuốc đầu tiên.

- Đây chẳng phải đã cải biến nhân sinh của túc chủ, khiến túc chủ không phải chịu đau đớn dằn vặt, trong thời gian dài hay sao.



Nghe hệ thống nói vậy, Trần Văn Tú lúc này cũng không biết nên phản bác thế nào. Hắn đành chỉ ngậm đắng nuốt cay rằng mình vừa mất đi 10 tia nhân quả. Mà hắn chỉ có cuộc sống ngắn ngủi của một con rắn, sau đó bị người ta g·iết do trúng độc, nghĩ đến cũng thảm thương thay.

Có điều rất nhanh hắn lại lấy lại tinh thần, bắt đầu dựa vào điểm của hệ thống tìm các dữ kiện lịch sử, phù hợp với số điểm hắn đang có. Để bố trí một khung cảnh lịch sử mới, kiếm thêm tia nhân quả, sửa đổi nhân sinh của hắn tại kiếp sau.

Thời gian cứ vậy lại nhẹ nhàng trôi đi, hai ngày sau Trần Văn Tú lúc này rốt cuộc tính toán chi li về khung cảnh lịch sử, cũng như điểm số hắn có, đã hoàn thành nên sự kiện lịch sử thứ hai.

Hắn lúc này bắt đầu liên hệ với hệ thống, để xác nhận sự kiện này. Dù sao đây là một câu chuyện thần thoại, mang đậm chất sử thi, hắn rất khó phân biệt được nó có tồn tại hay không.

- Tinh, hệ thống xác nhận dữ kiện lịch sử có thật, phù hợp với các yêu cầu của hệ thống ban ra.

- Hai ngày sau tại đèo Mộ Dạ, tỉnh Nghệ An Việt Nam. Lúc 14:00 chiều, sự kiện lịch sử An Dương Vương Thục Phán chém đầu con gái Mị Châu tại diễn thế gian.

Âm thanh của hệ thống vừa kết thúc, Trần Văn Tú lúc này cũng thở ra một hơi. Đây đã là lần thứ hai hắn biên diễn sự kiện lịch sử. Đồng thời hắn cũng hiểu rằng nếu như hắn biên diễn lịch sử mà không đúng sự thật. Hệ thống cũng không trừ điểm của hắn, mà sẽ xóa bỏ đi toàn bộ những dữ kiện hắn đã tạo ra trước đó, bắt hắn tạo lại.

Nhưng cũng may mắn lần này sự kiện của hắn lại thành công. Nó là một sự thật tồn tại, đối với việc này, hắn đã tra tìm rất nhiều dữ kiện lịch sử, trong rất nhiều các sách cổ đều ghi lại, về truyền thuyết này nhưng hết sức mơ hồ.

Đối với việc này Trần Văn Tú thông qua sự hiểu biết của mình, có thể phán đoán rằng vào thời kỳ Âu Lạc. An Dương Vương Thục Phán dưới trướng có vị tướng quân Cao Lỗ, đã chế tạo ra một loại liên nỏ, có thể bắn 10 mũi tên cùng lúc.

Với loại v·ũ k·hí tầm xa lại có thể bắn số lượng lớn mũi tên, nó là sự uy h·iếp cực kỳ mạnh mẽ với bất kỳ đội quân nào công thành.



Cùng lúc này Triệu Đà cử quân xâm lấn. Sau một lần thất bại nặng nề, hắn ta đã cảm nhận được nguy cơ và sức mạnh đáng sợ của loại nỏ mà quốc gia Âu Lạc đang sở hữu.

Vậy là hắn ta cử con trai đi thông hôn với ngươi Âu Lạc, nhằm đánh cắp bí mật sản xuất loại v·ũ k·hí này, phá hủy đi lợi thế của người Âu Lạc, để giành chiến thắng trong cuộc xâm lược tiếp theo.

Nghĩ đến những điều này, Trần Văn Tú lúc này thở ra một hơi. Lần này hắn kể về một câu chuyện tình yêu, nhưng tràn đầy bi kịch.

Nhưng hắn không còn những cảm xúc tiêu cực, như lần đầu tiên biên diễn lịch sử nữa. Bởi vì lúc này hắn dùng một ánh mắt khách quan, muốn kể các câu chuyện lịch sử cho người các dân tộc đều biết.

Không phải để tăng thù hận, mà là giúp họ có thể nhìn nhận thấy một quá trình lịch sử đã bị c·hôn v·ùi qua thời gian. Giờ đây nó chỉ còn lại một số ký ức, thông qua những bộ sách sử còn sót lại.

Nghĩ đến đây hắn lúc này thở dài, sau đó chờ đợi xem sự kiện An Dương Vương Thục Phán chém đầu Mị Châu khi xuất hiện, sẽ khiến cho dư luận thế giới nghĩ gì về việc này.

Thời gian cứ vậy lại trôi đi, thoáng chốc hai ngày đã kết thúc, lúc này tại khu vực miếu thờ Mị Châu tại Nghệ An. Người dân lúc này đang đi dạo xung quanh đây rất náo nhiệt, họ thắp hương cầu khấn nàng công chúa xấu số, bị âm mưu chính trị, dẫn đến một bi kịch tình yêu đáng sợ, hủy hoại đi một quốc gia, ô danh cả đời.

Mà trong đám người lúc này, Trần Văn Vũ mặc một bộ quần áo theo phong cách phượt thủ, đeo một chiếc kính râm, đang ung dung nhìn ngắm nơi này.

Được một lúc thì thứ hắn chờ đợi rốt cuộc đã xuất hiện, cũng giống như lần trước, bầu trời trở nên xám xịt, sấm chớp dền vàng, không gian lại đang từ từ biến ảo.

Thấy cảnh này người dân đầu tiên sợ hãi bắt đầu chạy trốn. Có điều khung cảnh trong bán kính 10 km, đã bị hệ thống bao toả, người dân chạy làm sao có thể thoát khỏi nơi này được cơ chứ.



Nhìn thấy tình cảnh này Trần Văn Tú đứng đó, chờ đợi xem khung cảnh lịch sử mà mình tạo ra sẽ như thế nào.

- Giết đừng để bọn chúng chạy.

- Bệ hạ chạy đi, người hãy mang theo công chúa rời đi trước. Chúng tiểu nhân sẽ quay lại cản đường bọn chúng.

- Các ngươi nhất định phải cẩn thận, hãy cố gắng sống sót.

- Bệ hạ xin yên tâm, chúng ta cho dù có làm ma, cũng sẽ làm tướng lĩnh của ngài.

Tại cách đèo Mộ Dạ hơn 2 km, lúc này một đoàn người ngựa đang hớt hải chạy trốn. Một người đàn ông trung niên tầm 50 tuổi, đang cưỡi một con chiến mã hì hục phóng về phía biển.

Ngồi phía sau ông ta là một cô gái vô cùng xinh đẹp, khoác trên mình một chiếc áo lông ngỗng. Vừa đi cô ta vừa vặt những chiếc lông ngỗng thả xuống.

Mà ở phía sau họ là hàng trăm kỵ binh, mặc trang phục chiến sĩ người Tần, đang ráo riết đuổi theo.

Trước thế công mạnh mẽ của binh sĩ phía bắc, các chiến sĩ Âu Lạc ở lại cản đường nhanh chóng bị g·iết hết.

Có điều lúc này đám binh sĩ phía bắc kia cũng bị mất phương hướng, thấy cảnh này một người thanh niên trẻ tuổi dẫn đầu đám binh lính ở đây đi lên phía trước. Hắn nhìn ngó một chút, sau đó hắn nở một nụ cười giễu cợt, rồi nhặt một chiếc lông ngỗng ở dưới mặt đất lên nói rằng:

- Tất cả theo ta, chú ý quan sát lông ngỗng ở phía dưới. Chạy theo nó, tuyệt đối không được để cho An Dương Vương chạy thoát.

- Tuân lệnh thế tử.