“Khi mọi người không nhìn thấy con nữa, hi vọng có thể thấy được đoạn video này. Minh chứng cho việc con tự vẫn là vì mong muốn cá nhân, con nhớ ba mẹ nên muốn đi tìm họ. Cái chết của con không liên quan đến nhà Mộ Từ An hay bất kỳ ai xung quanh con. Vậy nên nếu họ có bị cảnh sát nghi ngờ hay bắt giữ, xin hãy giúp con nói với cảnh sát rằng họ không có tội, xin đừng làm phiền họ nữa.”
Khi ý định ra đi được nung nấu lên trong tiềm thức, khát khao từ bỏ cuộc sống dâng cao lên, Châu Thanh vẫn nhớ đến người khác và không muốn sự lựa chọn của cô làm phiền đến họ.
Sao em gái anh có thể hiểu chuyện đến mức đáng thương như thế?
Giờ phút này, Tạ Chính Khanh không thể khống chế được cảm xúc nữa, nước mắt tự do tuôn trào như một cơn mưa rào.
Video đầu tiên của Châu Thanh năm 18 tuổi.
“Rất lâu rồi ba mẹ mới gặp con phải không? Con xin lỗi vì dạo này không thể quay video thường xuyên được, nhưng con có lý do chính đáng.”
Châu Thanh ngượng ngùng cười: “Thật ra, hôm đó con đi tìm ba mẹ, nhưng Mộ Từ An phát hiện nên kéo con vào bờ, cậu ấy mắng con dữ lắm. Sau đó… con không biết vì sao bác Mộ đưa con đi tìm bác sĩ… là bác sĩ tâm lý, họ Vũ.”
“Con chẳng thấy mình có vấn đề gì cả, nhưng bác Vũ nói con bị nhiều bệnh lắm, nhưng con chỉ nhớ được là trầm cảm và tâm thần.”
“Bác Vũ kê cho con rất nhiều thuốc, con không muốn uống, con sợ đắng. Nhưng con phải uống, vì đó là tiền của bác Mộ bỏ ra, con không được lãng phí tiền của bác ấy.”
“Con nghĩ bác Vũ không phải người tốt, vì bác ấy bịa chuyện con có bệnh, còn lôi kéo bác Mộ tiêu rất nhiều tiền thuốc cho con.”
“Sau đó… con biết con có bệnh rồi, nhưng con không muốn trị. Con nói với Mộ Từ An như thế, cậu ấy đánh một cái vào má con rồi mắng: “Cậu muốn mình phải chịu nỗi đau mất cậu như cậu mất đi người thân sao?” Con hỏi lại, con với cậu ấy chỉ là bạn, làm sao so được với người một nhà…”
Ngụy Yên nghe thấy động tĩnh nên bị tỉnh giấc. Cô chầm chậm đến bên cạnh chồng, nắm tay trấn an anh, ra hiệu anh im lặng để không bỏ lỡ giây phút nào của đoạn video.
“Mộ Từ An xem con như người nhà, nên con có mệnh hệ gì, cậu ấy sẽ rất đau lòng.”
“Ban đầu con còn rất thắc mắc, cậu ấy vốn chẳng phải ruột thịt với con, tại sao lại lấy đau?”
Châu Thanh sờ vào sau gáy mình, cười nhạt: “Nhưng con chợt nghĩ, con với ba mẹ chẳng phải ruột thịt, nhưng con vẫn buồn khi ba mẹ đi đấy thôi.”
Châu Thanh lấy trong ba lô một tờ giấy A4, nói: “Đây là kết quả thi đại học của con.”
“Con muốn làm cảnh sát đấy ba mẹ biết không?”
“Con muốn bảo vệ những người không có ai bên cạnh giống như con.”
“Hơn nữa… làm cảnh sát sẽ thuận tiện tìm lại ba mẹ ruột và anh hai con hơn.”
Video thứ hai của năm 18 tuổi, cũng là video cuối cùng.
“Con nhận được giấy báo trúng tuyển của trường rồi. Ba tuần nữa sẽ nhập học, nhưng mà ngày mai con sẽ lên thành phố luôn, vì đằng nào ở đây cũng không có ai để con ở lại.”
Nét mặt Châu Thanh không đúng với cảm xúc của một người khi biết tin mình đậu đại học, nhưng ít nhất tâm trạng đã khá hơn những video trước rất nhiều.
“Trở thành cảnh sát rồi, con sẽ sớm tìm được ba mẹ và anh hai con thôi. Nhưng con sẽ không nhận họ đâu, con sẽ cố gắng tránh xa họ nhất có thể.”
Tim Tạ Chính Khanh gần như chết đứng.
“Không phải vì con ghét họ đâu, mà tại vì con sợ họ không muốn nhìn thấy con. Với lại làm cảnh sát chắc chắn sẽ gây thù chuốc oán với nhiều người, người ta có thể sẽ tìm đến họ để trả thù con,” Châu Thanh lắc đầu, “Con không muốn gia đình họ đang yên đang lành vì con mà bị quấy rối đâu.”
Tất cả đoạn video đều kết thúc, Tạ Chính Khanh ngã gục vào lòng Nguy Yên khóc nức nở.
“Suýt chút nữa… suýt chút nữa thôi… anh không được gặp lại con bé nữa rồi…”
“Tại sao anh có thể vui vẻ… ăn no mặc ấm… trong khi em của anh ở ngoài chịu nhiều uất ức như thế chứ?”
“Tất cả là lỗi của anh… tại anh làm lạc mất em ấy… người phải khổ sở là anh mới đúng chứ… tại sao lại là em của anh?”
Ngụy Yên trước giờ chỉ nghe qua Tạ Chính Khanh nhắc đến em gái anh vài lần, bởi vì khi nhắc đến anh đều không vui nên cô không đề cập đến vấn đề đó.
Thông qua cách đối xử với con, Ngụy Yên biết Tạ Chính Khanh là một người anh tốt, chỉ vì sơ suất nên mới xảy ra cớ sự ấy.
Ngụy Yên vỗ về Tạ Chính Khanh đang khóc trong lòng mình, nghe anh khóc đau thương đến mấy cũng không mở lời bào chữa như anh.
Thay vào đó, cô nói: “Nếu anh biết tội của mình gây ra quá lớn, vậy thì bù đắp đi.”
“Hãy cho Thanh thấy em ấy là út cưng của nhà mình, không ai có quyền được bắt nạt em ấy, em ấy cũng không được thua thiệt bất kỳ ai.”
Ngụy Yên vuốt ve mái tóc của Tạ Chính Khanh, trầm giọng xuống: “Thanh thương anh lắm, em ấy hiểu chuyện nên không ghét bỏ anh đâu, anh cũng đừng tự trách mình nữa. Nhiệm vụ của anh bây giờ là phải bảo vệ em ấy, không được để Thanh tủi thân nữa, anh hiểu chưa?”