Trưa hắn không về nhà mà đi luôn qua nhà Hằng, mấy anh em chuẩn bị một mâm cơm, hắn thì giả vờ chạy về nhà một lúc thì mang theo chai rượu nho lấy được ở trên tàu ma ra.
“ Ăn trộm đâu chai rượu xịn thế thằng kia!”
Anh Việt vừa nhìn thấy trai rượu mắt cũng sáng lên, hắn vênh mặt nói.
“ Chuyện em quan hệ rộng mà, răm ba chai rượu có là gì.”
Anh Việt thì bĩu môi, rồi cả nhà ngồi ăn cơm, bố Hằng thì không về, hắn đoán chắc lại đi hú hí với bồ trẻ đẹp rồi, anh Việt gọi thêm anh Khoa nhà gần đó sang, vậy là 3 anh em vừa ăn vừa uống.
Hai ông kia vừa uống chén rượu đầu tiên hai mắt sáng lên.
“ Lần đầu tao uống cái rượu này á mày, ngon đó.”
Anh Khoa nói, anh Việt cũng gật đầu sau đó hai mắt toả ra ánh sáng nhìn qua Trần Quốc Hưng nói.
“ Ê thằng em, hiếu kính anh vợ mày thêm vài chai nữa xem nào.”
Hắn bĩu môi, một chai này mà đem bán đi cũng phải mấy trăm nghìn usd, vậy mà anh Việt đòi mấy chai, hắn đau lòng liền lắc đầu nói.
“ Anh tưởng rượu này là rác à, em ăn trộm mới được có một chai, quý anh lắm em mới mang ra đấy.”
Anh Việt dùng đôi mắt nghi ngờ nhìn hắn, hắn trưng ra vẻ mặt cây ngay không sợ chết đứng, Hằng đang ăn hồn nhiên nói.
“ Không phải còn mấy…”
Hắn vừa nghe đến đó, mặt tái mét vội vào đưa tay lên bịp miệng Hằng lại, cười hì hì nói.
“ Ăn nem đi.”
Hằng trợn mắt nhìn hắn, hắn nháy nháy mắt, anh Việt thấy thế liền giả vờ ho lên nói.
“ Xem ra em gái anh phải tìm người tử tế mà gả thôi.”
Hắn cười hề hề vỗ vỗ vào ngực rồi nói.
“ Làm gì còn ứng cử viên nào sáng giá bằng em chứ.”
Hằng lườm lườm hắn một cái rồi ăn tiếp, anh Việt đảo đảo mắt nhìn hắn thở dài.
“ Chú mày cái tính ki bo là anh không thích rồi.”
Hắn nghe thế tái cả mặt, cười gượng gạo nói.
“ Anh cứ đùa, em thật sự có đúng một chai này thôi.”
Anh Việt nhìn sang Hằng, Hằng giả vờ không nhìn thấy ánh mắt của anh Việt, cầm đũa gắp cho hắn một miếng thịt gà.
“ Thằng kia, em nó có một chai mang qua đây rồi, mày còn đòi hỏi không biết xấu hổ à!”
Mẹ Hằng trợn mắt nói với anh Việt, hắn cười vui vẻ liếc xéo anh Việt.
“ Nào anh em mình làm cái đồng khởi, chúc mừng anh Việt chở về quê hương.”
Ba anh em lai rai đến 1h chiều mới tan tầm, rượu ngon nhưng lại nặng đô, hai ông kia say quắt cần câu nằm luôn ra chỗ, hắn thì chẳng muốn bức rượu ra khỏi người nên cũng bò lên trên bộ bàn ghế sô pha mà nằm ngủ.
Thấy hai ông kia nằm lăn ở sàn nhà mà co ro ôm nhau vì lạnh, hắn kẹp nách cả hai ông xách lên phòng anh Việt ném hai ông lên giường, hắn còn cố ý sếp hai ông ôm ấp nhau, mặt đối mặt môi kề môi, hài lòng nhìn hai người tình cảm hắn mới gật gù, Hằng đắp chăn cho hai người mà lườm hắn một cái nói.
“ Anh xấu thật.”
Hắn cười cười không nói gì, về phòng Hằng hắn nằm lăn ra giường túm lấy cái chăn đắp lên người, Hằng một lúc sau mới về phòng cũng chui vào trong chăn ôm lấy hắn, hắn ngửi được mùi hương quen thuộc, con lợn trong lòng lại lồng lộn, cái tay không chịu để yên mà luồn vào trong áo của Hằng, Hằng cắn vào vai hắn nói.
“ Cái tay của anh làm gì đấy?”
Hắn cười xấu xa nói.
“ Anh có làm gì đâu.”
Rồi dùng lực mà xoa bóp, Hằng kêu lên một tiếng mặt đỏ ửng.
“ Không được, em đến ngày.”
Hắn nghe vậy liền ỉu dìu xuống, tay vẫn cứ để im hôn lên chán Hằng một cái nói.
“ Ngủ đi.”
…
30 tết, hắn bận bịu cả ngày chuẩn bị lễ cũng tất niên, buổi chiều mẹ hắn lấy một đống lá cây về nấu nước tắm, quan niệm tắm bằng lá cây giúp xua đuổi những uế khí trong năm cũ, giúp sạch sẽ đón những may mắn trong năm mới đã là quan niệm lòng mỗi người Việt ( tác giả không biết chỗ khác sẽ như nào, nhưng chỗ tác giả là như vậy, đừng ai cào phím)
Đến tối thì thì một đống nam thanh nữ tú tập chung ở bờ sông gần nhà hắn, tụ tập nhóm lửa nướng gà, nướng mực…chuẩn bị đón giao thừa.
Thằng Quang hất mặt nói.
“ Ê mà nghe giang hồ đồn mày có pháo.”
Hắn cười nhăn nhở nói.
“ Bậy bạ, tao là người chấp hành pháp luật một cách nghiêm chỉnh.”
Thằng Quang nghi ngờ nhìn hắn, hắn thật ra đã cắm hai hàng pháo hoa dài ở hai bên sông chờ đến giao thừa thì bắn thôi, nhưng vẫn phải dấu diếm bọn khốn nạn này, nhỡ đâu chúng nó báo công an xích cổ hắn lại thì mất tết.
“ Gà chín gà chín rồi.”
Anh Trường mang mấy con gà đã chín thơm phức ra, bầy ra giữa đống lá chuối đã được chuẩn bị, thêm cả vài con mực nướng, hơn chục người liền túm tụm ngồi lại.
Hắn chạy về nhà, xách 3 két bia đã ướp lạnh ra, anh Việt thấy hắn mang bia liền hỏi.
“ Bia ăn thua gì, rượu đâu?”
Hắn cười hắc hắc thò tay ra sau lưng, giả vờ hô biến, lấy ra hai chai rượu nho. Anh Việt vừa nhìn thấy hắn lấy ra hai chai rượu, vẻ mặt như bị táo bón quay qua nói với Hằng.
“ Anh không nhận thằng Hưng làm em rể đâu, mày kiếm thằng khác yêu đi.”
Hắn cười he he nhìn anh Việt nói.
“ Muộn rồi ông anh.”
Anh Việt trợn mắt nhìn hắn, anh Trường túm cổ anh Việt trợn mắt nói.
“ Cái gì? Em dâu này tao nhận rồi, mày định chia cắt tụi nó hả.”
Vậy là hai ông anh mắt lớn trừng mắt nhỏ, sau đó cả đám cầm bia bật nắp rồi cụng mạnh với nhau, hô lên.
“ Chuẩn bị chào đón năm mới nào.”
“ Một hai ba Zô….”
Cả đám vui vẻ vừa ăn uống vừa nói chuyện về cái thời ngày xưa còn mặc quần thủng đít đi tắm sông, bao nhiêu kỉ niệm dữ dội của tuổi thơ lại ùa về, hắn quay sang méo hai cái má của Hằng cười cười.
“ Hồi còn bé em cứ đi theo đít anh thật là phiền.”
Hằng thò tay nhéo cho hắn một cái, trên môi nở nụ cười nói.
“ Còn không phải tại anh, em còn nhớ hồi đó anh toàn kể mấy chuyện bậy bạ cho em nghe, bé tí em đã biết gì đâu, nghe anh kể toàn chuyện mới mẻ như vậy, em lại chả bám lấy.”
Hắn xoa xoa đầu Hằng, rồi nhìn qua thằng Tiến mập đang tranh cướp cái đùi gà cùng thằng Quang rồi nói.
“ Thằng Tiến, mày còn nhớ cái vụ mút đít ong không?”
Thằng Tiếp nghe hắn hỏi, mặt mũi mơ hồ nhìn lại, một lúc mới như nhớ ra nói.
“ Thằng chó nói tao mới nhớ, mẹ nó dám lừa tao là đít con ong mật nó ngọt, làm tao cả buổi chiều rình mới bắt được một con, còn không kịp phân biệt là đực hay cái, đút vào mồm mà mút một cái đánh chụt, ngọt đâu không thấy mà tao bị nó đốt cho sưng vêu cả cái mồm lên mất mất ngày.”
Cả đám cười phá lên vì điệu bộ của thằng Tiến mập, thằng Quang đột nhiên ôm chầm lấy thằng Tiến.
“ Thì ra không chỉ tao bị nó lừa.”
Thằng Tiến mập vỗ vỗ vai an ủi thằng Quang, một lúc thằng Quang oán giận nhìn hắn nói.
Trần Quốc Hưng thì cười hắc hắc hỏi thằng Quang.
“ Mùi vị cứt dê thế nào còn nhớ không?”
Thằng Quang đang được thằng Tiến sờ mó khắp người an ủi, nghe thế thì gào lên.
“ Nó lừa tao là ở bãi cỏ đằng sau trường có kẹo cứt dê, làm tao hí hửng ra tìm, quả nhiên dưới đất mấy cục tròn tròn nho nhỏ, hồi ấy ngây thơ nhặt lấy đút mẹ vào mồm.”
Cả đám cười lăn cười bò khi nghe thằng Quang mếu máo kể lại, Hằng lườm lườm hắn một cái nói.
“ Thật sự em còn không biết anh là người như vậy.”
Hắn gãi gãi mũi nói.
“ Anh tạo cho bọn nó một tuổi thơ đáng nhớ thôi mà.”
Nhìn bầu trời đêm cùng những cơn gió se lạnh thổi qua người, hắn mỉm cười. Thời gian trôi nhanh thật mới đó đã được 13 năm kể từ khi hắn trùng sinh sống lại, số mệnh của những người liên quan đến hắn đều đã thay đổi.
Đám còn lại ho khù khụ, anh Việt nốc một hơi hết sạch lon bia nhìn hắn và Hằng nói.
“ Hai đứa bay làm tao chạnh lòng quá.”
Anh Trường ở bên cũng gật đầu rồi hai người ôm lấy nhau vì cùng cảnh ngộ FA thâm niên, hắn bĩu môi nhìn 2 ông anh diễn trò.
“ Đưa cái mặt anh đây.”
Hằng dơ điện thoại ra chụp ảnh, sau đó cúi đầu bấm bấm điện thoại, một lúc sau thì dơ tay nói.
“Đưa điện thoại anh đây”
Hắn ngoan ngoãn móc điện thoại ra đưa cho Hằng.
Hằng bấm bấm điện thoại một lúc, sau đó chả lại cho hắn, hắn cầm điện thoại xem thì thấy Hằng thay đổi ảnh đại diện facebook của hắn bằng tấm ảnh vừa chụp với dòng start “ Năm Mới Bình An”.
“ Chuẩn bị đến giao thừa rồi.”
Cả đám cùng nhau mở bia chuẩn bị, hắn nhìn những nụ cười vui vẻ cùng tâm trạng háo hức của những người xung quanh, trong lòng bất giác tự thều thào “ mình còn được mấy lần đón năm mới cùng họ đây.”
“ 3…2…1…CHÚC MỪNG NĂM MỚI.”
Khi đồng hồ điểm 12h đêm báo hiệu một năm cũ đã qua một năm mới đã đến cả đám người cùng nâng cốc hô lớn.
“ Piu…piu…piu….bùm…bùm…bùm…”
Những chùm pháo hoa phóng thẳng lên bầu trời trên mặt sông, nở rộ đủ sắc màu sặc sỡ, cả đám người ngạc nhiên nhìn hắn, hắn nhún vai nói.
“ Pháo hoa mua lậu đó.”
Cả đám phá lên mà cười, tất cả đều ngước mắt nhìn lên bầu trời, Hằng nắm chặt tay hắn trên mặt lộ rõ sự hạnh phúc, trong lòng hắn lặng lẽ thở dài, sứ mệnh gắn liền với sự hi sinh.