Sáng mùng một tất cả con cháu trong nhà đều tập chung ở nhà ông bà, cả nhà quây quần bên mâm cỗ đầu năm mới, những lời chúc mừng cùng những bao lì xì đỏ được mọi người trao cho nhau, hắn thì chỉ được có hai bao lì xì một là từ ông ngoại, và của mẹ hắn thôi.
Mấy bác mấy chú chúc nhau bằng những ly rượu đầy, hắn ăn xong liền xin phép, sau đó chui vào phòng thằng Huy, mấy anh em nằm xem hoạt hình.
“ Đi chơi không cu?”
Anh Trường ló đầu vào gọi hắn, hắn bật dậy nói.
“ Ok đi luôn.”
Thế là bốn anh em trèo lên xe máy phóng đi, chúc tết quanh làng quanh xóm một vòng cũng đã tối mịt.
Về đến nhà cũng đã nửa đêm, gọi điện nói chuyện với Hằng cùng Naccy một hồi mới đắp chăn đi ngủ.
Sáng hôm sau hắn qua nhà Hằng chúc tết, anh Việt liền dọn cỗ ra, hai anh em rót những chén rượu đầy chúc nhau những lời tốt đẹp nhất đến khi anh Việt gục luôn tại chỗ mới thôi, hắn cười nhạt một tiếng, ông anh vợ định solo 1/1 với hắn, nhưng làm gì có cửa, hắn bây giờ trình độ đã đạt tới Tiên Tửu rồi.
“ Anh mang anh Việt lên phòng đi, để em dọn dẹp.”
Hằng nhìn anh Việt mà bất đắc dĩ nói với hắn, hắn gật đầu, xách anh Việt lên kẹp vào nách mang lên phòng vứt ổng lên giường rồi hắn đi xuống nhà, thấy Hằng đang rửa bát trong bếp, hắn đi lại phía sau Hằng thò tay ôm Hằng từ phía sau, đầu ghé vào tai Hằng nói.
“ Vợ, chúng ta đi chơi.”
Hằng quay đầu lại hôn lên môi hắn một cái rồi cười nói.
“ Đợi em rửa bát xong đã.”
Hắn cũng sắn tay áo mà phụ một tay với Hằng, hai đứa nhìn nhau mà mỉm cười, hạnh phúc đơn giản chỉ là cùng nhau sẻ chia những việc đơn giản trong cuộc sống.
Xong xuôi, hai đứa mới đi ra ngoài đường, Hằng nắm lấy tay hắn lắc lắc hỏi.
“ Đi đâu vậy anh?”
Hắn cười nói.
“ Đi du xuân.”
Sau đó hắn cúi người xuống, Hằng liền nhảy lên lưng hắn, vòng tay qua cổ hắn ôm chặt.
Rồi hắn nhún chân cả người lướt đi, đạp lướt đi trên những ngọn cây đang đâm ra những chồi non, Hằng bấu chặt lấy cổ hắn thì thầm vào tai.
“ Không sợ người khác thấy tụi mình sao?”
Hắn lắc đầu nói.
“ Yên tâm không ai thấy chúng ta đâu, em đừng có hét toáng lên là được, không người ta lại tưởng là ma đấy.”
Cả hai người bay nhảy trên những ngọn cây, cảm nhận không khí đang tràn ngập sắc xuân, hắn tặc lưỡi một cái, như này mới đúng nghĩa với hai từ
“ Du Xuân.”
Lướt về phía núi đá trắng, ngọn núi cao nhất vùng, đứng trên một ngọn cây cao, đưa mắt nhìn xuống, con sông nhỏ trong xanh chảy yên bình, cả một vùng tràn ngập sắc xanh mơn mởn, Hằng cười vui vẻ nói.
“ Đẹp thật.”
Hắn cũng gật đầu, ý tưởng biến vùng quê nghèo trở thành một khu vực dược liệu, kết hợp cùng du lịch trong đầu hắn càng thêm hoàn thiện hơn, kinh tế kết hợp với du lịch ngắm cảnh thúc đẩy sự phát triển của cả một vùng quê, hắn mỉm cười thều thào.
“ Nơi mà Trần Quốc Hưng này sinh ra, tất nhiên sẽ trở thành một tuyệt cảnh.”
Khi Trần Quốc Hưng rời khỏi địa cầu vài năm sau, vùng quê nghèo ngày nào mà hắn sinh ra và lớn lên đã trở mình thành một vùng kinh tế giàu mạnh, cuộc sống yên bình, nơi gắn liền với một huyền thoại.
“ Anh, có phải một ngày nào đó anh sẽ rời xa nơi này?”
Đột nhiên Hằng xiết chặt lấy cổ hắn mà hỏi, hắn khựng lại, bàn tay cũng ôm chặt lấy Hằng, ánh mắt nhìn về phía bầu trời trong xanh, khẽ gật đầu nói.
“ Anh có sứ mệnh của chính mình.”
Hằng không nói gì thêm, hắn cảm nhận được thân thể của Hằng khẽ run lên, hắn chỉ khẽ thở dài trong lòng.
“ Em muốn chúng mình làm đám cưới, em muốn sinh cho anh một đàn con kháu khỉnh, để khi anh rời đi, em vẫn có con của chúng ta làm bạn.”
Hắn quay đầu về phía mặt hắn, khẽ cười nói.
“ Ngốc ạ, chúng ta còn rất nhiều thời gian.”
Hắn tu vi hiện tại chỉ là Luyện Khí Kỳ tầng 9, chỉ khi tu luyện tới cảnh giới Hoá Thần Đỉnh Phong, nguyên thần phá Hư Không, mà đăng đỉnh phàm giới bước vào giới cao hơn để tiếp tục con đường tiên lộ dài đằng đắng.
Bất quá hắn còn không biết bản thân có thể tu luyện tới Trúc Cơ Cảnh nữa không, vài trăm nghìn năm trước thì không vấn đề nhưng hiện tại linh khí thiên địa khô cạn, linh dược tuyệt diệt việc đột phá còn khó hơn cả việc chọc đít lão thiên già. Gạt đi những nỗi lo lắng trong lòng hắn mỉm cười nói với Hằng.
“ Đến khi đầu bạc răng long anh mới rời đi theo những làn hướng khói.”
Hằng bĩu môi nói.
“ Vậy không phải lúc đó anh cũng ngỏm luôn rồi!”
Hắn gật gù không nói, thân thể lướt đi trong gió, bầu trời đã dần dần bị màn đêm bao phủ, hắn dẫn Hằng lên căn lều trên cây, nơi mà lần đầu tiên hắn tỏ tình với Hằng.
Hằng nhắm mắt, đứng dang rộng tay ra, hắn ôm lấy Hằng từ phía sau, cả hai không nói chỉ im lặng nghe tiếng gió, một lúc lâu sau Hằng mở mắt.
“ Em ước gì thời gian mãi mãi dừng lại.”
Hắn bĩu môi nói.
“ Thời gian không hề dừng lại bởi bất cứ một điều gì!”
Hằng liền quay qua, nhéo cho hắn một cái lớn giọng nói.
“ Anh là đồ đầu đất chẳng lãng mạn tí nào.”
Hắn thì mặt đần thối lại, nhăn nhó xoa xoa chỗ vừa bị méo, trong lòng thì suy tư, con gái đúng thật là khó hiểu. Sau đó hắn cõng Hằng lên rồi phi thân đem Hằng về nhà, dừng lại trước cổng nhà Hằng, hắn nói.
“ Vào ngủ đi.”
Hằng chỉ chỉ lên má, hắn cười nhạt dơ cái mỏ của mình lại thơm lên má Hằng một cái rồi nói.
“ Được chưa?”
Hằng cười híp cả mắt rồi nói.
“ Miệng anh thối thế.”
Hắn nghe xong thì tối xầm cả mặt mũi, Hằng thì cười khanh khách chạy nhanh vào trong nhà, nói vọng ra.
“ Ngủ ngon nhé anh.”
Hắn nhìn theo bóng dáng của Hằng mà lắc đầu vì sự đáng yêu. Rồi quay đầu bước đi, đi được một đoạn, hắn đưa tay lên bịt miệng rồi thở một hơi ra, ngửi ngửi một cái, sau đó hắn liền “ uệ “ lên một tiếng, miệng thì thào.
“ Thối thật.”
Sau đó lắc người một cái thân thể biến mất hoà vào trong bóng đêm.
Sáng hôm sau cả lớp tụ tập lại, đi chơi nhà cô giáo chủ nhiệm, cả bọn tập chung ở cổng trường, hắn thì xách con xe Wave a đi cho đỡ mệt, tết nhất rồi cảnh sát giao thông cũng đi ăn tết cả rồi, nên hắn cũng không sợ bị túm.
Phi xe đến nơi thấy bọn nó đã tụ tập khá đông đủ, thấy hắn thì bọn con gái đã xoè cả hai bàn tay ra, hắn cười nhạt rồi móc ra lì xì phát cho mỗi đứa một cái, tụi con gái mở bao lì xì rút ra một tờ xanh lè lè, thằng Quang mắt cũng sáng lên dính sát lại với hắn, õng ẹo nói.
“ Của em đâu anh?”
Hắn kinh tởm vì điệu bộ 3d của thằng Quang, liền tung chân đạp cho nó một cái nói.
“ Mày thì biến đi.”
Thằng Quang khóc lóc thảm thiết, kêu trời kêu đất, làm mấy thằng xung quanh phải dỗ dành bằng mấy phát vả tới tấp, thằng Quanh mới nín khóc.
Khi đã đông đủ, cả lớp bắt đầu rú ga phóng đi, thằng Thìn lớp trưởng bốc đầu phóng đi dẫn đầu đoàn người. Hắn còn đang chuẩn bị làm pha bốc đầu phóng đi, thì Trang nhảy xuống từ phía sau xe máy điện của con Thương mà chạy lại chỗ hắn.
“ Cho Trang đi với nhé, đi cùng con Thương khéo cái xe không chịu nổi.”
Hắn cười gật đầu nói.
“ Không chê tớ nghèo lên xe tớ đèo.”
Trang cười hì hì liền trèo lên xe, tay ôm lấy eo hắn, hắn nhìn xuống eo mình, trong lòng thở dài, mối tình tương tư kiếp trước xem ra không giống vẻ hồn nhiên bên ngoài, hắn cũng chỉ biết lặng lẽ cảm thán, cuộc sống đôi khi những thứ bên ngoài mà chúng ta thấy không phải là tất cả, thứ ẩn dấu bên trong mới là thứ đáng sợ.
Tặc lưỡi một cái mặc kệ, dù sao cũng là bạn bè, hắn cũng không cần phải quan tâm đến suy nghĩ của họ làm gì, chỉ cần làm bạn là đủ.
Hơn 30 chiếc xe phóng đi trên đường, vừa đi vừa nói chuyện vu vơ, làm cả đoạn đường náo nhiệt. Đi hơn 30 phút mới đến nhà cô giáo, nhà cô giáo là một căn nhà 2 tầng rộng rãi nằm ở gần trung tâm chợ.
Cả lũ vứt xe ở la liệt xung quanh cổng nhà cô giáo, rồi đập cửa gọi cô giáo như đi đòi nợ, hắn ngao ngán lắc đầu nhìn mấy thằng bạn ất ơ có tố chất đòi nợ này. Một lúc cô giáo đi ra mở cửa cả lớp liền đồng thanh nói.
“ Chào cô ạ.”
Cô giáo cười hiền nhìn cả đám rồi nói.
“ Vào nhà đi.”
Hơn 40 đứa đi vào, ánh mắt ngó nghiêng khắp nơi, thằng Dũng thấy con gà đông tảo ở một góc vườn liền nói.
“ Ê chúng mày tí bắt con gà kia làm nổi lầu đi.”
Thằng Dũng vừa dứt lời thì bỉ cả đám nhìn với ánh mắt khinh bỉ, làm thằng Dũng mặt đần thối lại, đi vào trong nhà mỗi đứa ngồi một góc kín cả phòng khách nhà cô giáo.
“ Hương, lấy kẹo bánh ra đây cho mẹ.”
Mấy thằng con trai mắt đều sáng lên khi từ trong nhà, một em gái tầm lớp 7 lớp 8 gì đó mang kẹo bánh ra, mấy thằng ất ơ nước dãi nước mũi chảy ra khắp mồm gào lên nhận cô giáo làm mẹ vợ, trêu đến mức con cô giáo mặt đỏ bừng trốn vào trong phòng không dám thò mặt ra luôn.
Vậy là hắn bị mấy chục con mắt thù hằn nhìn chằm chằm, cô giáo nhìn hắn nói.
“ Chỉ sợ cậu không dám mà thôi.”
Hắn cười cười không nói gì thêm, vui đùa thì cũng nên có điểm dừng nếu không nó mà lại thành thật thì hắn lại đau đầu, sau đó cả lớp trò chuyện, một lúc thì cô giáo cùng đám con gái đi chuẩn bị làm thức ăn, thằng Quang không biết móc từ đâu ra bộ bài, sóc sóc nói.
“ Làm tí nhể anh em.”
Cả lũ mắt cũng sáng lên, vậy là tụ tập lại ngồi giữa nhà chơi liêng, bởi vì tết nhất thằng nào cũng có tí tiền trong người vậy là xuống xác chơi luôn, thằng Quang mấy ván đầu ăn, miệng cười toe toét không ngậm được mồm, sau đó mặt dần dần tái đi đến khi trên người không còn một xu dính túi mới đứng dậy, hắn thì ngồi một bên mà không tham gia, nếu hắn mà chơi, với trình độ của hắn có mà hút sạch của bọn này cũng chỉ trong phút mốt.
“ Còn tiền không cho tao vay ít.”
Thằng Quang đi lại chỗ hắn xum xoe, hắn lắc lắc đầu nói.
“ Tiền đâu mà cho mày cờ bạc.”
Thằng Quang mặt ỉu dìu xuống, thấy vẻ mặt tội nghiệp của thằng bạn, hắn cười nói.
“ Nể mặt chơi từ hồi nối khố, tao gỡ lại cho mày.”
Vậy là hắn nhảy vào xin một chân, thằng Quang thì ở ngay phía sau, bài được chia, hắn bốc bài lên nhìn, thằng Quang ở phía sau bịt mồm hô lên.
“ Liêng.”
Hắn trợn mắt quay lại nhìn thằng Quang, bọn kia nghe vậy liền úp hết bài, hắn cười nhạt lật bài thì cả đám há hốc mồm.
“ Mẹ nó, mù tịt.”
Bài hắn có 1 điểm, mà bọn kia nó úp hết vậy là hắn thắng, thằng Quang ở dưới ánh mắt như muốn giết người của mấy thằng liền đưa tay thu tiền, miệng cười hắc hắc nói.
“ Tao thu hộ.”
Mấy thằng kia cay cú, bài được chia tiếp, hắn mở bài, thằng Quang lần này thì bịp mồm kịp không lên tiếng, bọn kia nhìn qua hắn với ánh mắt dò xét, hắn thì chỉ nhăn nhó, mấy thằng kia thi nhau tố lên tục, hắn cũng theo được 3 vòng thì không thằng nào dám tố nữa, vậy là lật bài, hắn cười hắc hắc lật bài nói.
“ Sorry anh em nhé tao liêng rồi.”
Mấy thằng mặt mũi tái mét lại nhìn thằng Quang cười há cả mồm ra tay thu tiền, hắn thì cười nhạt, cờ bạc bịp đối với hắn chỉ là một chuyện nhỏ.
Mấy ván tiếp theo hắn cũng nhả chứ không ăn liên tục, thằng Dũng ván này có vẻ có bài to nên tố lên tục, hắn nhìn nhìn rồi cũng nhăn mày theo, mấy thằng khác cũng có vẻ tự tin vào bài của mình nên cũng theo không ngừng đến khi cả đám tất tay mới dừng lại lật bài.
Thằng Thìn cười ha ha lật bài.
“ Liêng 789.”
Thằng Thìn đang định dơ tay ôm tiền thì thằng Trường dơ tay cản lại.
“ Ấy từ từ tao 8 9 10.”
Thằng Trường cười hô hố, thằng Dũng cũng phá lên cười rồi lật bài.
“ Hazz tao 10 J Q.”
Bọn xung quanh mặt đực ra, mẹ nó ván này thằng nào cũng thấy liêng mới kinh, hắn thở dài nhìn thằng Dũng đang cười trên chiến thắng.
“ Quá đen cho mày rồi, tao J Q K.”
Thằng Dũng còn đang cười chợt dừng lại ho khù khụ mặt đần lại, bọn xung quanh nhìn ván bài như muốn lồi cả con mắt ra.
“ Con mợ nó.”
Bọn nó gào ầm lên nhìn thằng Quang cười sái cả quai hàm vơ tiền, hết tiền cả đám liền nghỉ chơi, ba thằng kia mặt mũi đau khổ chạy ra nịnh nọt thằng Quanh xin lại tiền, hắn lắc đầu vì độ mặt dày của ba thằng kia.
Dọn cỗ lên cả lớp liền ngồi xuống, vui vẻ ăn uống trò chuyện, hắn mỉm cười, kỉ niệm sẽ đi theo chúng ta đến hết cuộc đời.