Nguyên một ngày ngồi chờ, đến gần trưa hôm sau tiểu nữ hài mới từ từ mở mắt, đập vài mắt Tống Như Ngọc là một khuôn mặt bình thường đang nhìn mình, liền trợn mắt sửng sốt kêu lên.
“ Người xấu.”
“ Tiểu muội muội, ngươi bị bệnh thì chịu khó nằm nghỉ đi.”
Trần Quốc Hưng đặt tay lên chán đối phương cảm nhận một chút không thấy nóng nữa liền thở phào một tiếng, nhấn luôn tiểu nữ hài nằm xuống giường.
“ Ngươi muốn ăn gì không, ca ca ta làm cho muội.”
Tống Như Ngọc con ngươi đảo đảo lộ ra một bộ dạng nghi ngờ nói.
“ Ngươi không có ý xấu gì với ta đó chứ?”
Trần Quốc Hưng dĩ nhiên là lắc đầu rồi, nếu người cướp chỗ ở là nam hắn chả thèm nhìn mặt, nhưng lại là một tiểu nữ có chút đáng yêu, hắn cũng liền không có hành động lỗ mãng, hôm qua đá mông người ta là có chút tức giận vì bị chiếm chỗ ở, hiện tại đoạn tình cảnh đó hoàn toàn không ảnh hưởng tới, hắn còn cảm thấy có chút tội lỗi khi làm đối phương bị cảm lạnh, ai mà ngờ được một tu sĩ Kim Đan lại bị bệnh như vậy cơ chứ.
“ Tiểu muội muội đang bị bệnh tốt nhất là ăn cháo đi, để ta đi nấu.”
Trần Quốc Hưng nói xong liền đi ra bên ngoài để Tống Như Ngọc ở lại một mình, khóe miệng Tống Như Ngọc nở ra một nụ cười ranh ma lẩm bẩm.
“ Hừ nếu ngươi có ý xấu, ta sẽ bảo Tố thúc thúc treo ngươi lên rồi cho Huyết Nghĩ cắn chết ngươi,”
Trần Quốc Hưng đi ra bên ngoài động phủ thành thật lấy củi nhóm lửa rồi nấu một nồi cháo trứng gà, sau đó đem vào.
“ Tiểu muội muội ngươi tên gì nhỉ?”
“ Ta tên Tống Như Ngọc, còn huynh?”
Tống Như Ngọc ngồi dựa lưng lên thành giường nhìn Trần Quốc Hưng, hắn bưng bát cháo nóng đưa cho Tống Như Ngọc.
“ Ta tên Tiêu Hạo, đây là cháo trứng gà, rất bổ cho cơ thể người bị ốm như muội.”
Tống Như Ngọc cũng không có từ chối mà nhận lấy bát cháo trứng, rồi nhìn nhìn Trần Quốc Hưng vẻ mặt ngây thơ hỏi.
“ Tiêu ca ca, huynh không có bỏ độc muội đấy chứ?”
Trần Quốc Hưng nghe xong liền chẳng biết phải nói gì, xưng hô của tiểu muội muội này thích ứng nhanh như vậy nhưng suy nghĩ hình như không có ấn tượng tốt về mình thì phải, Trần Quốc Hưng èm hèm một tiếng, vẻ mặt chính khí lẫm liệt hiện lên rồi nói.
“ Muội muội, ca ca ta là một người tốt đó.”
“ Đây là Ma Môn, ca ca tại sao lại làm người tốt? Không phải Chính Đạo đều nói chúng ta là những kẻ ác độc sao.”
Trần Quốc Hưng thở dài bắt đầu giảng giải nhân sinh cho cái tiểu muội muội có chút không đáng tin này.
“ Muội muội, ca ca ta là thể loại gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, sống trong nơi đen tối nhưng ca ca ta vẫn tỏa sáng, muội hiểu không?”
Tống Như Ngọc bĩu môi một cái.
“ Ta thấy ca ca đây là đang giả tạo.”
Trần Quốc Hưng sít chút nữa ngất xỉu, chán nản không buồn giải thích lòng nhân nghĩa của hắn làm gì nữa, đành xua xua tay lấy ra một cái ghế dựa ngồi xuống vắt chân lên nói.
“ Muội muội ăn đi, ăn xong còn uống thuốc.”
Tống Như Ngọc đả kích được Trần Quốc Hưng tâm trạng liền vui vẻ bắt đầu thổi cháo ăn.
“ Ca ca tay nghề nấu nướng của huynh không tệ.”
Nghe được Tống Như Ngọc khen Trần Quốc Hưng bộ dạng khinh thường, hắn chỉ nào phải không tệ, so sánh tay nghề nấu ăn hắn có thể được vinh danh đầu bếp mười sao ở Địa Cầu chứ chẳng đùa.
“ Ca ca biết bản thân ưu tú, muội muội không cần phải nói toạc ra như vậy, để trong lòng là được rồi.
Tống Như Ngọc vẻ mặt (*0*)
Trần Quốc Hưng lấy ra mấy túi bim bim bóc vỏ ngồi vắt chân lên ăn, sau đó lấy ra một cái loa phát một bài nhạc Việt Mix căng đét, rồi vừa ăn vừa gật gù thưởng thức âm nhạc, thấy khô miệng liền lấy thêm chai côca rồi làm lạnh bật nắp uống một hơi.
“ Ca ca, ngươi có đồ ăn tại sao lại ăn một mình.”
Tống Như Ngọc thấy điệu bộ hưởng thụ của Trần Quốc Hưng ăn uống liền nhảy khỏi giường chạy tới cướp bim bim cùng nước ngọt của hắn.
“ Oa ngon quá.”
Tống Như Ngọc bỏ một miếng bim bim ngô vào miệng sau đó hai mắt phát sáng, lại dốc lon nước côca vào miệng, vẻ mặt hiện lên say mê như kiểu nghiện ma túy thấy thuốc vậy, chỉ một thoáng sau liền hết cả bim bim lẫn nước ngọt Tống Như Ngọc liền mép dính đầy bụi bim bim liếm một cái ánh mắt bất thiện nhìn về Trần Quốc Hưng, rồi nhảy bổ tới.
“ Ca ca!”
Nghe thấy âm thanh nũng nịu cùng cánh tay bị nắm lấy lắc qua lắc lại Trần Quốc Hưng thật muốn phì cười, tiểu nữ này không cẩn thận bị lừa bán như chơi.
“ Cái gì? Để im ca ca ta nghe nhạc cái nào.”
Tống Như Ngọc liền vớ lấy cái loa rồi hí hoáy kì quái một hồi bấm bấm chọc chọc dốt cuộc cũng tắt được, rồi lại nhảy bổ tới Trần Quốc Hưng gương mặt phụng phịu nói.
“ Từ bây giờ Tiêu ca chính là ca ca còn thân hơn cả ruột thịt của muội.”
Trần Quốc Hưng vẻ mặt hiện rõ vẻ không muốn, cười nói.
“ Cái muội muội này thật sự cũng không cần à, ây tự nhiên đau vai thế nhỉ!”
Tống Như Ngọc liền vòng ra sau dùng hai tay của mình bóp vai cho Trần Quốc Hưng, lời nói như rót mật vào tai Trần Quốc Hưng.
“ Để muội bóp vai cho.”
Trần Quốc Hưng nằm dài trên ghế dựa hưởng thụ, qua một lúc Tống Như Ngọc liền mỏi tay lực đạo giảm dần, Trần Quốc Hưng cười nói.
“ Chưa có ăn no sao? Lực gì yếu vậy.”
“ Ta chưa có ăn no, ca ca huynh còn thứ vừa rồi không cho muội muội đi.”
Trần Quốc Hưng cười cười nói.
“ Gọi ta một tiếng ca ca thật lòng đi nào.”
“ Ca ca”
“ Không có tình cảm gì cả.”
“ Caca.”
“ Giọng điệu giống như muốn ăn thịt ta vậy.”
“ Ca ca huynh không thương ta sao?”
“ Rồi rồi, muội muội này ta nhận, đây ăn đi, ăn vừa thôi không tốt đâu.”
Tống Như Ngọc ôm một đống bim bim đủ thể loại nhảy lên giường bỏ mặc Trần Quốc Hưng, hắn nhìn muội muội vừa nhặt được này ánh mắt lóe lên, miệng cười cười, người muội muội này cũng không đơn giản.
Sau đó Trần Quốc Hưng ngoài dụ dỗ bằng đồ ăn, còn lấy ra cả máy chơi game, hai người ngồi trên giường cầm tay cầm chơi game, phía cuối giường đặt một cái màn hình tivi của Soni to, trên màn hình là trò chơi đặt bom.
“ Bùm.”
“ Ca ca huynh chơi bẩn, đã nói là huynh không được đặt bom chỉ muội có thể đặt cơ mà, cắn chết ca ca.”
Trần Quốc Hưng cười không ngoác được mồm đưa tay đẩy cái đầu của Tống Như Ngọc đang cắn tới ra xa.
“ Được rồi được rồi, là ca ca ta sai.”
Trần Quốc Hưng đây là thật sự vui vẻ, lâu lắm rồi hắn mới có những ngày bình yên vui vẻ chơi game như vậy, Tống Như Ngọc bị Trần Quốc Hưng lấy ra những thứ kì lạ liền không tự chủ được mà say mê vào, cũng liền buông lỏng tiểu tâm tư trong lòng mà thể hiện ra tính tính của mình, mỗi khi bị thua liền xị mặt ra hận không thể cắn chết tên ca ca không biết nhường nhịn một cái.
“ Đấm chết huynh, haha muội thắng rồi.”
Tống Như Ngọc nhún nhảy cười không ngậm được mồm khi nhân vật của mình đánh thắng nhân vật của Trần Quốc Hưng, hắn dơ tay mà xoa xoa đầu của tiểu muội muội tiện nghi một cái khích lệ.
“ Giỏi lắm muội muội, nhưng thật sự là ta nhường muội mà thôi.”
“ Ta cắn chết huynh.”
Đang vui vẻ Tống Như Ngọc liền bị Trần Quốc Hưng tạt một gáo nước lạnh liền nhào tới mà hung hăng căn tới Trần Quốc Hưng.
Khi còn đang vui vẻ đùa nghịch thì lệnh bài bên hông cả hai rung lên, một âm thanh nam tử lạnh lẽo vang lên.
“ Toàn bộ đệ tử nội môn, tập chung về nội môn đường ba ngày sau chính thức khảo thí so tài, hai mươi thứ hạng đầu sẽ được tiến vào Hoang Sơn Tổ Miếu tìm kiếm cơ duyên...”
Cả hai người nhìn nhau, Tống Như Ngọc nhảy lên mấy cái trên giường vui vẻ.
“ Oa, ca ca chúng ta mau chuẩn bị, ba ngày sau liền tham gia tông môn khảo thí.”
Trần Quốc Hưng không quan tâm lắm nhưng cái tên Hoang Sơn Cổ Miếu nghe có chút hầm hố hắn liền thử hỏi Tống Như Ngọc.
“ Hoang Sơn Cổ Miếu là địa phương nào? Có thứ gì tốt bên trong sao?”
Tống Như Ngọc liền chắp tay sau lưng bộ dạng hiểu rộng biết nhiều khẽ ho một tiếng, Trần Quốc Hưng liền ngồi khoanh chân ngay ngắn như một học sinh ngoan chờ cô giáo giảng bài.
“ Hoang Sơn Cổ Miếu thực ra là một bí cảnh, nghe nói nơi này là địa bàn của một tông môn cổ xưa, không biết vì nguyên nhân gì mà chỉ sau một đêm tất cả người của Hoang Sơn Cổ Miếu liền biến mất, sau đó có rất nhiều người tiến vào thăm dò cũng không phát hiện ra điều gì quỷ dị, nhưng sau này Hoang Sơn Cổ Miếu liền bị phong bế, lối vào một nghìn lẻ tám năm mới mở ra một lần, chỉ có tu vi dưới Nguyên Anh mới có thể đi qua lớp kết giới, còn Nguyên Anh trở lên liền không thể một bước tiến lên, nếu cố gắng tiến vào thì bị kết giới ăn mòn đến chết, từng có một vị Bán Hư sau này đã tiến vào nhưng chỉ được ba bước liền hóa thành một bãi chất lỏng, chết không thể chết hơn, Nguyên Hồn cũng chẳng chạy nổi, vì thế tất cả mới công nhận từ Nguyên Anh trở lên đều không thể tiến vào.”
Tống Như Ngọc khẽ ho một tiếng, Trần Quốc Hưng liền làm lạnh một lon bò húc bật nắp rồi đưa tới, Tống Như Ngọc cầm lấy nước uống một hơi rồi tiếp tục giảng.
“ Vì thế mỗi khi Hoang Sơn Cổ Miếu mở ra, tất cả các tông môn đều rục rịch tiến vào, nhưng hạn mức người tiến vào chỉ có hạn, vì vậy mỗi một tông môn chỉ có hai mươi người tiến vào, tông môn khảo thí lần nay chính là để chọn ra hai mươi người mạnh nhất đi tranh đoạt tài nguyên bên trong Hoang Sơn Cổ Miếu.”
Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm, xem ra cỗ danh ngạch tiến vào chỉ nằm trong tay tông môn nhất lưu, còn nhị lưu trở xuống thì có mỗi cái nịt, cái này cũng chỉ có thể trách bản thân tông môn không cường đại nên cũng không có quyền tranh đoạt với tông môn cự đầu, hắn dự tính đi xem thử Hoang Sơn Cổ Miếu dốt cuộc có thứ gì hay ho hay không, liền trong tông môn so tài lần này biểu hiện một chút, không được Mvp thì chí ít cũng phải hạng hai.
“ Chuẩn bị một chút, ba ngày sau chúng ta tham gia so tài.”