Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ

Chương 312: Tiểu Nữ Hài




Đi ra khỏi cổng Yêu Lâm nhìn cái đầu yêu tinh được hắn tự tay đục đẽo vẫn còn Trần Quốc Hưng cảm thán, vậy mà chớp mắt đã trôi qua hai năm, hắn khẽ thở dài nhiệm vụ trên người còn chưa có trả đủ lại cõng thêm nhiệm vụ mới quả thực mệt mỏi, Chu Tiến Công hai năm trước cũng đã rời đi chỉ để lại lời nhắn nhủ tương lai hữu duyên liền gặp lại, Trần Quốc Hưng liền có chút tiếc hận, bản thân còn chưa lừa được hoàn toàn Chu Tiến Công làm một tên tiểu đệ thì đã rời đi, chắc chắn là khí linh của Mộc Trượng Thiên bị nhốt ở Yêu Lâm lâu như vậy liền muốn ra bên ngoài nên mới xúi dục Chu Tiến Công rời đi.

“ Trở về động phủ ngủ một giấc cái.”

Cánh Điệp Ma sau lưng xuất hiện liền phất nhẹ Trần Quốc Hưng bay vọt lên trời, cánh Điệp Ma bên trong diệt kiếp đều không có nửa điểm thương tổn, thậm chí còn có chút thay đổi cường đại hơn trước, điều này làm Trần Quốc Hưng cũng chẳng biết nguyên nhân, chờ lúc nào rảnh rỗi thử tìm điểm tịch ghi chép về Điệp Ma tìm hiểu một chút vậy.

Hai ngày sau Trần Quốc Hưng đã trở về Cửu Đầu Giáo, trả nhiệm vụ liền biết thời hạn nhiệm vụ đã hết, bản thân còn cõng thêm sáu cái nhiệm vụ nữa, hắn có giải thích bản thân sảy ra chuyện ngoài ý muốn nhưng chưởng lão chấp sự vẫn là bộ mặt lạnh tanh nói hắn nếu không hoàn thành sáu cái nhiệm vụ tông môn liền đá đít hắn ra khỏi Cửu Đầu Giáo, dưới tình huống bất đắc dĩ Trần Quốc Hưng lại phải bôn ba thêm hơn một tháng thời gian làm nhiệm vụ tông môn, cùng nhận một chút tài nguyên từ nội môn, mang theo tâm trạng mệt mỏi trở về động phủ của mình, khẽ nhăn mặt khi phát hiện có người vậy mà lại chiếm động phủ của mình.

“ Tên mắt mù nào dám chiếm chỗ ở của bổn thiếu gia, ngươi chết chắc rồi.”

Bản thân đi hai năm động phủ liền bỏ trống người khác dọn vào ở là chuyện bình thường, cũng không có ai ngăn cản hay trận pháp ở cửa cản trở, chỉ cần có lệnh bài thân phận liền mở được, dạng này động phủ rất ít người để đồ đạc quý hiếm bên trong, trận pháp đã được kích hoạt hẳn là có người ở bên trong Trần Quốc Hưng ngồi ngay cửa, hắn phải chờ xem tên nào rảnh hơi lại chọn cái chỗ khỉ ho cò gáy thiếu thốn nhất linh khí ở nội môn này, dám cướp chỗ ở của hắn dù là gái hay trai nhất định hắn sẽ đã đít đối phương một cái.

Ngồi im lặng như bức tượng đồng đến khi trời sẩm tối, cửa động từ từ mở ra. ( Truyện được đăng chính thức tại Vtruyen.com mong độc giả đang đọc ở các wep sao chép qua wep chính ủng hộ tác giả, cơm ơn.)

“ Mỏi thật.”

Một thân ảnh vươn vai đi ra, khoác trên mình trang phục nội môn của nữ tử, bất quá có vẻ hơi rộng so với người đang mặc nó, là một nữ tử, không đúng phải nó là một tiểu nữ hài tử, khuôn mặt non choẹt nhìn búng ra cả sữa, hai bím tóc được kết lại với nhau buông ra hai bên nhìn rất dễ thương, đôi mắt như sói của Trần Quốc Hưng nhìn chằm chằm đối phương, nữ hài tử độ mười tuổi ngáp ngáp vài cái sau đó tự nhiên cứng đờ mồm, mắt trợn trắng nhìn một khuôn mặt nam tử đang có vẻ không vui đang nhìn mình, sau đó liền quay người vào bên trong hô lớn.

“ Người xấu, Trưởng Lão trông coi mau cứu đệ tử.”

Trần Quốc Hưng túm lấy vai đối phương nhấc bổng lên quay ra phía sau, bàn chân nâng lên đạp một cái vào mông nữ tử.

“ Cướp chỗ của anh mày, anh đá nát mông đít.”

Một thân ảnh liền dang rộng tứ chi bay vèo lên trời rồi biến mất, Trần Quốc Hưng vỗ vỗ tay cười cười rồi đi vào bên trong động phủ, thấy bài trí của hắn không có chút thay đổi chỉ là có thêm vài thứ khác cũng không để ý liền đi vào phòng tu luyện nhảy lên giường đắp chăn đi ngủ, bất quá chăm đệm vẫn còn lưu lại một mùi hương thơm thoảng thoảng dễ chịu Trần Quốc Hưng hít hít mũi vẻ mặt tràn đầy biến thái lẩm bẩm.

“ Giống hương hoa sữa, ừ dễ chịu.”

Rồi ngáp ngáp vài cái bắt đầu đi ngủ, ở bên ngoài sấm chớp đì đùng vang lên, mưa bắt đầu rơi xuống nặng hạt, trong mưa một thân ảnh nhỏ chạy về hướng động phủ bên này, vừa chạy một tay còn xoa xoa mông, gương mặt dễ thương hiện lên nét tức giận.

“ Tên khốn kiếp dám đã vào mông bản tiểu thư, ta phải nhổ sạch lông của ngươi.”

Tống Như Ngọc trong lòng giận dữ, chưa từng có tên nam nhân nào lại đối sử với nàng như thế cả, vậy mà hôm nay Tống Như Ngọc gặp phải một tên không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, lại không chút lưu tình đá bay bản thân đi, lúc rơi xuống còn là cắm mặt xuống đất, nếu bị kẻ khác nhìn thấy Tống Như Ngọc còn mặt mũi nào tung hoành Cửu Đầu Giáo nữa, trở về động phủ Tống Như Ngọc dùng lệnh bài mở cửa.

Hai cánh cửa đá từ từ mở ra, Trần Quốc Hưng đây là cũng không có kích hoạt trận pháp nên Tống Như Ngọc mới có thể mở ra bên ngoài, xông vào bên trong Tống Như Ngọc hùng hổ chạy tới phòng tu luyện thấy Trần Quốc Hưng đang cuộn tròn trên giường liền nhảy bổ tới.

“ Tên khốn kiếp, ngươi đây là đang đánh cướp động phủ của ta, mau dậy ta đánh với ngươi một trận.”

Trần Quốc Hưng mở mắt dở khóc dở cười, như thế nào ở Cửu Đầu Giáo này lại nhảy ra một nữ hài tử co chút đơn thuần này vậy, cứ như vậy lại chui vào bên trong động phủ không chút sợ hãi, còn đòi đánh nhau công bằng nữa chứ.

“ Đây là động phủ của ta, hai năm ra ngoài có việc, tiểu nữ nhà ngươi lại đến cướp tổ của ta, hazzz đi đi, ca ca không so đo.”

Tiểu nữ hài khí thế lập tức vọt cao, nắm đấm nhỏ vung lên khí tức bộc phát, vậy mà lại là Kim Đan Trung Kỳ, đúng là có tố chất, Trần Quốc Hưng lúc này đang buồn ngủ muốn chết chẳng muốn dây dưa nhiều liền vận chuyển Băng Quyết, hàn khí tràn ra đóng băng cả căn phòng tu luyện, rồi nhanh chóng đóng băng cả tiểu nữ hài thành một tượng băng với hình ảnh đang vung tay xuất quyền.

“ Để im ca ca ngủ.”

Trần Quốc Hưng chóp chép cái miệng rồi bắt đầu ngáy khò khò, hàn khí thu lại nhưng tiểu nữ hài vẫn còn đang đóng băng không chút thay đổi, Tống Như Ngọc không ngờ tới đối phương xuất thủ trong chớp mắt đã đóng băng bản thân liền biết tu vi của đối phương vượt xa mình liền hối hận xanh ruột, bản thân không nên lỗ mãng chui vào đây, sau đó liền dùng đủ mọi cách không phá nổi lớp băng, càng ngày hàn khí sâm nhập vào cơ thể càng nhiều, linh mạch bị đóng băng một phần, Tống Như Ngọc lúc này đã hỏi thăm mười tám đời tổ tông Trần Quốc Hưng , bất quá âm thanh không có thoát ra khỏi lớp băng, Trần Quốc Hưng vẫn ngủ chảy cả nước dãi chìm trong mộng đẹp.

Đến trưa ngày hôm sau Trần Quốc Hưng mới tỉnh dậy, vươn vai một cái ngáp dài thoải mái một tiếng rồi mới rời giường.

“ Ơ...”

Nhìn tượng băng Trần Quốc Hưng liền thu lại hàn băng, sau khi băng tan hết Tống Như Ngọc ngã lăn ra đất, cả người trắng bợt Trần Quốc Hưng sửng sốt thử kiểm tra liền vội vàng dùng hỏa khí hong khô người đối phương, rồi bế lên giường đắp chăn, cả người tiểu nữ hài nóng rực Trần Quốc Hưng cuống lên, vậy mà lại cảm lạnh điều này làm Trần Quốc Hưng chỉ biết câm nín, Kim Đan Kỳ cũng bị mấy cái bệnh thông thường này cơ à? Không ngờ tới tiểu nữ hài này cảm lạnh đến mức hôn mê, làm Trần Quốc Hưng cảm thấy bản thân làm như vậy với đối phương là hơi quá đáng.

Đắp chăn chườm đá, thậm chí hắn lấy cả thuốc tây trị cảm lạnh từ Địa Cầu ra cho tiểu nữ hài uống, sau đó mới kiểm tra thân thể thiếu nữ liền cau mày lại, thân thể này cũng là quá yếu đi, không giống với thân thể một Kim Đan bình thường, đột phá đến bước này chắn hẳn cắn thuốc cũng không ít, cơ thể lại không có khỏe mạnh chắc chắn là do thiên sinh, Trần Quốc Hưng cũng chỉ biết ngồi im đó chờ đợi tiểu nữ hài tỉnh dậy.