Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ

Chương 311: Bị Nhốt




Tu chân giới lại một lần nữa não động về tin tức Yêu Lâm có cường giả yêu tộc đột phá Yêu Hoàng, chủ đề chính trong những quán trà tửu lâu chính là bàn luận về cường giả yêu tộc chống đỡ diệt kiệt như thế nào, mà người thật sự chống đỡ diệt kiếp lúc này đang nằm trong một chiếc quan tài đen, cả người chìm trong sinh mệnh chi thủy, thân thể hoàng kim có những hoa văn lóe lên lưu chuyển giữa những khung xương, thời gian từ từ trôi đi thân thể Trần Quốc Hưng hấp thu sinh mệnh chi thủy bắt đầu mọc lên da thịt từ đỉnh đầu rồi lan ra toàn thân, Cơ Như Uyên đứng lặng người một chỗ nhìn quan tài đen, cơ thể không một chút dị động, vừa bảo hộ Trần Quốc Hưng vừa lo lắng không biết tình hình bên trong quan tài ra sao...

Một năm sau.

Trần Quốc Hưng mở mắt, đập vào mắt hắn là một không gian đen sì, khóe miệng Trần Quốc Hưng khẽ nhếch lên, hắn cảm giác lúc này chính là muốn hét thật lớn một cái giải tỏa năng lượng cơ thể, chưa bao giờ hắn cảm thấy thân thể mình tốt như hiện tại, mỗi một tế bào như chứa đựng hằng hà xa số năng lượng vậy, hắn cảm thấy một quyền của mình bây giờ đánh xuống chính là thiên băng địa liệt, sau đó mới từ từ ý thức bản thân đang ở nơi nào, khẽ chọc chọc một hồi hắn lẩm bẩm.

“ Y không phải tưởng mình chết liền nhét vào quan tài đó chứ?”

Trần Quốc Hưng xụ mặt tay đẩy lên phía trên, vẻ mặt lập tức khó coi vậy mà hắn không mở nổi nắp quan tài, liền bắt đầu vận lực, hai thành rồi năm thành, đến khi dùng cả mười thành sức lực cũng không có mở nổi.

“ CMN dốt cuộc cái quan tài nào trâu bò như vậy!”

Trần Quốc Hưng gào thét trong lòng, tay chân đập loạn xạ tạo ra tiến động chờ người tới cứu, cái cảm giác bị nhốt bên trong quan tài này làm hắn sợ muốn đái cả ra quần, trước kia khi xem phim Trung Quốc thấy mấy nữ nhân bị chôn sống trong quan tài sau đó đều hóa thành lệ quỷ đi báo thù, lúc này hắn thậm chí cũng muốn bản thân hóa thành quỷ chạy ra ngoài bóp cổ tên nào dám nhét hắn vào trong này.

Thời gian từ từ trôi qua không có ai tới cứu Trần Quốc Hưng nằm trong quan tài dần dần chán nản, hắn đã thử đủ mọi cách mà đếch thoát ra nổi, dùng hết sức lực từ hồi bú mẹ cũng không có xê dịch nổi nắp quan tài phía trên, cả người đụng đến mức muốn gãy cả xương quan tài chết tiệt này cũng không có bị ảnh hưởng.

Cửu U Quan năm đó được Hoàng Sâm Tổ Hoàng lấy U Thạch dưới đáy Đông Hải luyện chế mà thành, không phải một tên Kim Đan Kỳ như Trần Quốc Hưng hiện tại có thể phá hủy được, năm đó với tu vi siêu quần Yêu Đế Hoàng Sâm Tổ Hoàng mới miễn cưỡng luyện hóa được U Thạch phải hiểu độ cứng rắn của U Thạch nằm ở mức độ nào.

Trần Quốc Hưng chán nản liền lấy ra linh thạch lấp đầy khoảng chống trong quan tài rồi cắn đan dược bắt đầu tu luyện dù sao cũng chẳng thể làm gì khác ngoài việc chờ đợi hắn liền chỉ biết tu luyện mà thôi.

Lại thêm một năm trôi qua, Cơ Như Uyên có chút không chờ đợi thêm được liền gọi Hoàng Sâm tới mở nắp quan tài ra xem, khi nắp quan tài vừa bật ra một tiếng giống giận vang lên.

“ CMN cuối cùng tao cũng được ra ngoài, kẻ nào dám đem bổn thiếu gia nhốt vào cái quan tài chết tiệt nào ta phải đá nát mông kẻ đó.”

Trần Quốc Hưng đứng tồng ngồng chửi mắng, Hoàng Sâm trong bộ dạng nhân loại khẽ liếc qua tiểu đệ đệ của Trần Quốc Hưng rồi nhìn xuống bên dưới của mình lông mày khẽ nhăn lại, sau đó liền quay qua Cơ Như Uyên cười cười nói.

“ Ta nghĩ ngươi nên nhận tội, ta đi trước.”

Nói xong liền dứt lời rời đi, Cơ Như Uyên nhìn Trần Quốc Hưng khẽ nói.

“ Là ta.”

“ Là nàng.”

Trần Quốc Hưng nhìn Cơ Như Uyên vẻ mặt khó coi, sau đó thân ảnh lóe lên bế thốc Cơ Như Uyên lên khóe miệng cười dã man.

“ Vậy nàng phải chịu vạn đao xuyên thấu.”

Ba ngày sau Trần Quốc Hưng một mặt mộng bức nhìn tên tiểu tử trước mặt, rồi lạnh nhạt nói.

“ Hoàng Sâm ngươi có tên hay không vậy?”

Hoàng Sâm lắc lắc đầu.

“ Vậy gọi ngươi là Củ Cải đi, gọi Hoàng Sâm thật khó nghe.”

“ Cái tên quên mùa, gọi ta là Tiểu Oa đi.”

Trần Quốc Hưng bĩu môi, cái tên Củ Cải oai phong lẫm liệt như vậy lại không thích lại đi lấy một cái tên đậm chất trẻ trâu, thật sự Hoàng Sâm này không có tương lai gì cả.

“ Cầm lấy, đa tạ ngươi.”

Trần Quốc Hưng hơi sững sờ nhìn một nắm trữ vật đang bay tới liền vui vẻ.

“ Như vậy có vẻ hơi ít thì phải.”

Tiểu Oa trợn trắng mắt, ba chỏm tóc trên đầu dựng đứng thở phì phò không nói thêm một lời, Trần Quốc Hưng kiểm tra mấy cái nhẫn trữ vật đếm đếm có tới tận mười chín cái đều đã được phá hủy ấn kí, ngó vào bên trong một lượt nụ cười của Trần Quốc Hưng kéo dài đến tận mang tai, số tài phú này nắm vào trong tay Trần Quốc Hưng hắn liền trở thành phú nhị đại giàu có chẳng phải lo nghĩ, khẽ liếc liếc Tiểu Oa sợ bị đòi lại sau đó Trần Quốc Hưng khẽ ho một tiếng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Tiểu Oa nói.

“ Ngươi đây hẳn là ăn cướp, có dấu đồ tốt đi không đấy?”

Dưới con mắt nghi ngờ của Trần Quốc Hưng Tiểu Oa quay đi chỗ khác không nói năng gì, hai con mắt Tiểu Oa khẽ đảo đảo, Trần Quốc Hưng trong lòng thầm mắng quả nhiên là con mẹ nó tên yêu tộc này gian xảo, đồ tốt thì hốc một mình còn đồ dởm thì ném cho mình, xít chút nữa thì hắn còn cảm động rớt nước mũi khi Tiểu Oa đem số nhẫn trữ vật đưa cho mình.

“ Tiểu Oa ngươi có thấy hổ thẹn không vậy? Ta liều mình chống đỡ diệt kiếp tới mức sắp chết, ngươi thì chẳng tổn thất một sợi lông, vậy mà khi có đồ tốt liền quên đi công lao cùng sự hi sinh vĩ đại của ta, ngươi có lương tâm của một yêu tộc không vậy, ta thật đau lòng...”

Tiểu Oa bị Trần Quốc Hưng sổ một tràng dài liền mắt đảo đảo cuối cùng vẫn là lấy ra hai gộp gỗ ném cho Trần Quốc Hưng nói.

“ Đừng có đòi thêm lấy được ba gốc không tệ liền đưa ngươi hai gốc.”

Trần Quốc Hưng nhận lấy hộp gỗ liền mở ra, là hai gốc linh thảo lục phẩm, trong đó có một gốc Tinh Thần Thảo làm Trần Quốc Hưng vui vẻ, quả nhiên là đồ tốt bảo sao Tiểu Oa lại nổi lên lòng tham mà dấu đi, Tinh Thần Thảo là nguyên liệu luyện chế Tinh Thần Đan, một loại đan dược nâng cao tinh thần lực, bất kì loại linh dược nào liên quan tới tăng cường tinh thần đều được coi là chí bảo, tu vi tăng lên thì tinh thần mới tăng trưởng theo, nếu tinh thần của ngươi có thứ khác phụ trợ tăng lên hơn so với kẻ cùng tu vi thì trong cùng cấp độ ngươi hơn hẳn người ta một cái đầu.

“ Không còn chứ?”

Trần Quốc Hưng cất hai gốc linh thảo đi nhìn Tiểu Oa tiếp tuc tra hỏi.

“ Hết rồi.”

Tiểu Oa biểu lộ ra vẻ mặt chắc chắn là không còn, Trần Quốc Hưng biết thừa là vẫn còn nhưng cũng chẳng thể moi thêm được nữa, nếu muốn lấy chỉ có thể là cướp mà thôi bất quá khả năng thành công là không quá cao, Cơ Như Uyên theo hắn đánh giá nếu đánh nhau có chút không bằng Tiểu Oa dù sao hai bên thời gian tu luyện cách biệt nhau quá lớn, tu vi liền có chút chênh lệch.

“ Ngươi định sau này đi đâu?”

Trần Quốc Hưng nhìn Tiểu Oa hỏi.

“ Ngao du bốn bể nhìn những thứ đẹp đẽ trên đời.”

“ Nhân loại không được giết bừa bãi.”

“ Nếu không nhảy lên đầu ta cũng sẽ không có giết.”

“ Nếu để ta biết ngươi làm loạn, dù ngươi là Yêu Hoàng ta cũng có thể băm ngươi ra nấu canh.”

“ Một Kim Đan Kỳ nhân loại uy hiếp một Yêu Hoàng nghe có chút không đúng, nhưng ngươi thì thật sự có chút quỷ dị thần bí, ta sẽ khắc ghi lời uy hiếp của ngươi.”

“ Hừ, bổn thiếu gia đi trước, tương lai vẫn là cần ngươi giúp sức nếu ta bị người ta đánh.”

“ Lá của bổn Hoàng cầm lấy, khi cần thì gọi, ta nhất định sẽ chạy tới nhanh nhất nhặt xác của tiểu tử nhà ngươi.”

“ Cáo từ.”

Trần Quốc Hưng hừ mũi cùng Cơ Như Uyên xé rách hư không rời đi, Tiểu Oa nhìn theo bóng lưng của Trần Quốc Hưng đôi mắt thâm thúy hiện lên.

“ Muốn phi thăng e là phải bám chắc đùi tên tiểu tử quỷ dị này rồi.”