Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ

Chương 316: Dập Hoa Cao Thủ




Đợi chấp sự tuyên bố chiến thắng xong Trần Quốc Hưng nhảy khỏi lôi đài, Tống Như Ngọc đã chạy tới kéo kéo tay hắn lắc mạnh.

“ Tiêu ca ca thật lợi hại.”

Trần Quốc Hưng mắt ngẩng lên một góc bốn lăm độ tiêu sái nói.

“ Dĩ nhiên là ta lợi hại rồi, vị trí dẫn đầu nhất định sẽ là của ta.”

“ Thổi da trâu.”

Một tiếng nói êm dịu vang lên khi Trần Quốc Hưng đang cảm thấy bản thân quá đẹp trai, làm Trần Quốc Hưng lảo đảo, tên nào lại dám nói chuyện như vậy lát nữa nhớ mặt thì hắn đá đít.

Quay qua nhìn thì là Mị Linh Nhi đang đi tới bên này, Tống Như Ngọc buông tay chạy lại nắm tay Mị Linh Nhi.

“ Mị tỷ tỷ càng ngày càng xinh đẹp.”

“ Nha đầu lại chạy loạn, sao lại đi cùng hắn.”

Mị Linh Nhi nhìn Trần Quốc Hưng trong mắt lộ ra một tia chán ghét, Trần Quốc Hưng nhận ra ánh mắt đó dù sao hắn cũng quen với ánh mắt đó ở kiếp trước rồi, chỉ bĩu môi một cái cũng chẳng có ý định chào hỏi làm quen, loại con gái như này hắn không để vào trong mắt, xinh đẹp phải đi đôi với sự thông minh khéo léo mới tạo nên giá trị, còn chỉ có cái mặt mà đầu chả có óc thì thôi hắn đây cũng không chấp.

“ Mị tỷ tỷ tính xấu của tỷ vẫn không đổi, cứ như vậy chẳng có ma nào thèm đến tỷ cả!”

Mị Linh Nhi khẽ cười nói.

“ Nam nhân xếp hàng vì ta xếp hàng quanh Cửu Đầu Giáo cũng không hết.”

Trần Quốc Hưng nghe tới đây liền không còn gì để nói, chung quy lại sắc đẹp đúng là thứ hấp dẫn người khác, tuy nhiên cũng chỉ là mấy kẻ tầm thường mà thôi, còn thiên tài chân chính lựa chọn cũng không chỉ là túi da bề ngoài mà còn là trí tuệ bên trong.

Mặc kệ hai người kia trò chuyện hắn nói với Tống Như Ngọc một tiếng rồi lẩn đi tìm chỗ an nhàn ngồi xem những trận chiến trên đài cao, còn hơn ở lại nghe Mị Linh Nhi tự mãn. Một ngày nhanh chóng trôi qua, đến tối mọi người tự tìm chỗ ngồi xếp bằng nghỉ ngơi tu luyện, Trần Quốc Hưng cũng là như vậy, Tống Như Ngọc chạy tới ngồi xuống cạnh Trần Quốc Hưng nói nhỏ.

“ Tiêu ca ca, tính tình của Mị tỷ tỷ có phải rất xấu hay không?”

Trần Quốc Hưng lắc đầu nói.

“ Hẳn là không xấu nhưng có lẽ tư tưởng bị ảnh hưởng bởi người lớn trong nhà.”

Trần Quốc Hưng cũng chỉ là suy đoán, Tống Như Ngọc thì trợn đôi mắt đẹp nhìn Trần Quốc Hưng nói.

“ Ca ca huynh thật trâu bò.”

Sau đó Tống Như Ngọc kể chuyện phát sinh trên người mẫu thân của Mị Linh Nhi, theo lời của Tống Như Ngọc thì mẫu thân của Mị Linh Nhi hồi trẻ cũng là một mỹ nữ vạn người mê, nhưng trong hàng vạn người đó chỉ có một người làm mẫu thân MỊ Linh Nhi rung động, hai người ngày qua ngày tiếp xúc rồi dần dần tình cảm nảy sinh, sau đó tình yêu quá lớn mẫu thân liền ABC với người yêu, kết quả thì phình bụng còn tình lang thì quay mông đi kết hôn cùng một người con gái trong tông môn khác, từ đó mẫu thân Mị Linh Nhi sinh hận...

Trần Quốc Hưng cũng chỉ thở dài không tiếp tục quan tâm nữa mà chăm chú khôi phục bản thân đến trạng thái tốt nhất, ngày mai cuộc so tài mới được xem như diễn ra một cách kịch liệt, ngày hôm nay chỉ là loại bỏ một nửa số lượng tu sĩ yêu mà thôi, còn tinh anh sẽ từ từ lộ ra.

Khi ba vầng thái dương ló dạng cũng là lúc cuộc chiến so tài tiếp tục bắt đầu, đánh đến giữa trưa thì Tống Như Ngọc được gọi lên đài, thấy đối thủ của mình là Tống Như Ngọc liền chỉ khẽ thở dài liền nhận thua. Trần Quốc Hưng cũng chỉ biết lắc đầu, không thân không phận chẳng có mấy kẻ dám đối đầu với những người có thế lực hậu thuẫn mạnh mẽ cả, con quan rồi lại làm quan, con thằng ăn mày chỉ đá ống bơ, xã hội hiện đại ở Địa Cầu hay dị thế này thì chung quy lại có một gia thế tốt thì chuyện phát triển chỉ là vấn đề thời gian, còn có thể đi đến đâu thì còn phải xem bản thân mà thôi.

Trần Quốc Hưng cũng không cho rằng bản thân mình thuộc dạng tu sĩ bình thường tự nỗi lực từ phàm nhân một mạch đi lên, hắn có truyền thừa, có Thiên Địa Ấn bí ấn, hắn có bệ phóng thậm chí còn cao hơn rất nhiều những kẻ con ông cháu cha, hắn cũng chỉ tương tự như đám con ông cháu cha mà thôi, hắn không giỏi như những kẻ thật sự đi lên từ hai bàn tay trắng, bản thân hắn không thể so sánh với những người đó, họ không phải kỳ tài vạn năm thì cũng là những người siêu việt so với những người còn lại, nhưng thế giới rộng lớn có mấy kẻ có thể tự mình đi lên từ hai bàn tay trắng, mười hay hai mươi? Trong hàng triệu người thì chỉ có một người, hắn có bệ phóng tốt tại sao lại không nỗ lực tiến lên cơ chứ, hắn còn phải điên cuồng tiến lên hơn những người khác, bởi vì hắn không chỉ có gia đình người thân, hắn còn gánh trên vai sứ mệnh tồn vong của cả một vũ trụ.

Trần Quốc Hưng đến buổi giữa chiều thì cũng có tên, đối thủ của hắn là một thiếu nữ xinh đẹp tu vi thì cũng là Kim Đan Tầng Tám.

“ Liễu Tuệ thỉnh giáo sư huynh.”

“ Tiêu Hạo, sư muội mời.”

Trần Quốc Hưng chắp tay chào hỏi đối thủ, vừa thu tay một thân ảnh nhỏ nhắn đã xuất hiện ngay trước mặt Trần Quốc Hưng, một quyền đấm móc từ dưới lên hướng về cằm của hắn, nêu người khác trúng một quyền này không gãy răng thì cũng lệch quai hàm nhưng Trần Quốc Hưng làm sao mà để đối phương đánh trúng cơ chứ, chân duỗi thẳng đạp một cái.

“ Bịch...hự.”

Liễu Tuệ ăn nguyên một đạp vào ngực liền văng ra sau, ở bên dưới mấy thanh niên tinh trùng xộc lên não liền kêu gào.

( Truyện được đăng chính thức tại Vtruyen.com mong độc giả qua wep chính thức ủng hộ tác giả)

“ Huynh đệ ngươi có biết nhục không vậy, lại đánh vào chỗ đó, phải đánh vào mặt ngươi biết không hả?”

“ Huynh đệ nhẹ tay thôi, hỏng hết rồi.”

“ Đại ca ngươi như vậy làm ta thấy bị tổn thương.”

Trần Quốc Hưng thu chân, trong mắt hắn làm gì có chuyện nam với nữ đâu cớ chứ, đã là tu sĩ mặc kệ gái trai nếu đã là đối thủ thì đều đánh hết, không có nương tay làm gì cả.

“ Lão nương giết ngươi.”

“ Bịch...hự.”

“ Ta Ta giết ngươi.”

“ Bịch...hự.”

Cứ mỗi lần Liễu Tuệ lao lên đều ăn một đạp của Trần Quốc Hưng liền văng ra nhưng sau đó lại lao lên, Trần Quốc Hưng lắc đầu hắn mà dùng lực chắc nữ nhân này vỡ ngực lâu rồi, lần này Liễu Tuệ không có xông lên nữa mà lấy ra linh khí là một cục thiết trùy, làm Trần Quốc Hưng nhớ tới thiếu nữ mặt tròn bị hắn cướp cánh Điệp Ma lần trước, Liễu Tuệ thân ảnh nhanh như gió chớp mắt đã xuất hiện trên đỉnh đầu Trần Quốc Hưng một trùy bổ xuống, khi trùy phong còn cánh đầu Trần Quốc Hưng một khoảng, hắn nghiêng người chân vung lên đạp thẳng vào người Liễu Tuệ.

“ Hự.”

Liễu Tuệ cong người như tôm luộc hóa thành một đạo rơi cầu vòng rơi bịch ra khỏi lôi đài, Trần Quốc Hưng tiêu sái đứng gãi gãi mũi trên lôi đài chịu hàng trăm ánh mắt thù địch của các thiếu nữ. Hắn cảm thấy bản thân hiện tại trong mắt những thiếu nữ này chính là dập hoa cao thủ, bất quá hắn cũng chẳng quan tâm liền nhảy khỏi lôi đài.

“ Ca ca huynh không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả!”

Tống Như Ngọc cười ranh ma trêu chọc, Trần Quốc Hưng nhún nhún vai biểu lộ bất đắc dĩ mà thôi, ngày thứ hai lôi đài Tứ Quy chỉ còn lại hơn hai trăm người, ngày mai trong số hai trăm người chỉ lấy ra mười người mạnh nhất tiến vào vòng trong, ai nấy đều chuẩn bị thật kĩ lưỡng cho vòng đấu ngày mai, Trần Quốc Hưng cũng giống như bao người khác mài đao mài kiếm thật sắc mai còn tiếp tục đánh nhau, trận đấu ngày mai lấy mười trên hai trăm người như vậy môt chọi hai mươi cơ à? Trần Quốc Hưng có chút suy đoán cũng không dám chắc quy định thi đấu sẽ ra sao.

CẦU ĐÁNH GIÁ, ỦNG HỘ NHẬN XÉT, CƠM ƠN.