Ngày hôm sau ở bốn phía lôi đài số lượng người không có giảm bớt, thậm chí số lượng người tới quan chiến còn đông hơn, đây cũng là điều hiển nhiên, vòng loại không được nhiều người quan tâm, chỉ vào đến vòng trong những trận chiến mới ngày càng hấp dẫn người xem.
Lần này trên đài cao chưởng lão chấp sự lấy ra cái bình đựng số thăm quen thuộc, nhưng lần này không có bốc thăm số đối chiến mà tự mình bản thân hơn hai trăm người tự mình đi lên bốc thăm, kẻ nào bốc trúng lá thăm trắng liền bị loại, còn người bốc trúng lá thăm có số thứ tự bên trên thì được tiến vào vòng trong, trong đó chỉ có hai mươi lá thăm có số, như vậy là hơn hai trăm người chỉ lấy hai mươi người, chuyện này quả nhiên là thú vị, tu vi quan trọng nhưng đôi khi vận khí chính là một thứ được chúng tu sĩ công nhận, những người may mắn liền tiến vào vòng trong còn những người không may mắn bốc chúng lá thăm có chữ liền chỉ có thể ngậm ngùi bị loại.
Trần Quốc Hưng nghe qua quy định thì gãi gãi mũi, hiển nhiên cái bình đựng lá thăm kia cũng không phải vật thường tránh cho tu sĩ nhìn trộm bên trong, nhưng hắn có Thiên Nhãn liền không biết có thể ăn gian được hay không, ở nơi đang đứng khoảng cách quá xa Trần Quốc Hưng cũng chỉ có thể nhịn chờ lát nữa lại gần rồi thử, nếu không được thì chỉ còn xem vận khí mà thôi, nhưng hắn suy đoán nếu không thể ăn gian hắn nắm tám phần chọn trúng lá thăm trắng, vận khí của hắn cũng chẳng được tốt đẹp gì cho lắm.
“ Lần lượt đi lên đi.”
Trưởng lão chấp sự bắt đầu cho hơn hai trăm đệ tử lần lượt lên bốc thăm, những người có kinh nghiệm liền chen lẫn đi tới phía trước, cơ hội bốc được lá thăm có số sẽ cao hơn, để những người khác bốc trúng trước cơ hội sẽ liền giảm đi, nếu bốc được lá thăm trắng liền bị loại, lá thăm đó cũng được trả lại bình, nhưng lá thăm có số liền bị bốc một cái liền giảm số lượng một cái, Tống Như Ngọc cũng biết được điều này liền kéo tay Trần Quốc Hưng một mạch đi tới đứng đầu hàng, tuy có rất nhiều kẻ to ra khó chịu trong ánh mắt nhưng cũng chẳng có ai dám hé răng nửa lời, Trần Quốc Hưng gãi gãi mũi, chuyện này đúng là có chút ỷ thế mà lên rồi, đám Mị Linh Nhi cùng cái tên họ Vương cũng xếp ngay đầu hàng.
“ Nhanh lên kẻ nào chen lấn ta đá đít kẻ đó.”
Trưởng lão chấp sự mắt nhắm mắt mở thúc dục, những người khác liền không dám chen lẫn xô đẩy thêm, Tống Như Ngọc liền đi lên đầu tiên, rồi thò tay vào miệng bình đen sì lấy ra một lá thăm, ánh mắt nhìn chăm chú lá thăm rồi nhìn Trần Quốc Hưng.
“ Ca ca nhìn cho muội.”
Tống Như Ngọc nhắm tịt mắt lại mở lá thăm về hướng Trần Quốc Hưng, còn không đợi hắn lên tiếng những kẻ khác đã nhao nhao.
“ Có số...”
“ Là số 3.”
“ Mất đi một cơ hội rồi.”
Tống Như Ngọc nghe tiếng ồn ào liền nhảy lên cười tươi như hoa.
“ Ca ca muội chọn trúng rồi, ca ca đừng có bị loại đó.”
Trần Quốc Hưng cũng cảm thán đúng là vận khí của Tống Như Ngọc không tệ, Trần Quốc Hưng cũng đi lên, rồi thở nhẹ một hơi đứng trước cái bình rồi thò tay vào bên trong chọn một lá, sau đó mới mở Thiên Nhãn lên, hắn không muốn dùng Thiên Nhãn trước để xem vận khí của mình có tốt hay không, nhưng khi Thiên Nhãn mở lên hắn có thể nhìn xuyên qua cái bình nhìn lá thăm trống trơn đang kẹp ở ngón tay liền đen mặt, vận khí hắn chẳng tốt tí vẹo nào, đảo đảo tìm lá thăm có số một hắn liền thả lá thăm trống liền kẹp lấy lá thăm số một ra.
“ Trưởng lão là số một.”
Trưởng lão chấp sự gật đầu rồi chỉ Trần Quốc Hưng cùng Tống Như Ngọc đứng qua một bên.
“ Ca ca vận khí của huynh thật tốt.”
Tống Như Ngọc thấy Trần Quốc Hưng chọn trúng lá thăm có số liền nhảy cẫng lên vui vẻ, Trần Quốc Hưng thì cười gượng, tốt đẹp gì đâu hắn mà không có Thiên Nhãn chơi ăn gian thì bây giờ ngồi ở một xó khóc rồi, chứ chẳng phải đứng đây cho hàng nghìn ánh mắt nhìn lên, cuộc sống chờ điều tốt đẹp nhảy lên đầu nó khó lắm, phải biết vận dụng những kĩ năng để mà tìm kiếm cơ hội chứ không phải cứ ngồi một chỗ cơ hội sẽ tự tìm đến, những người mà chuyện tốt nó mò tới rồi đổ lên đầu hiếm lắm.
Bên dưới thì thì đám tu sĩ càng hiện lên vẻ mặt khó coi, Mị Linh Nhi cũng tiến lên bốc thăm.
“ Trưởng lão của ta là số 7.”
Lại thêm một lá thăm có số bị bốc trúng, bên dưới đám người lộ ra vẻ khẩn trương, cứ như vậy ba người đi đầu đều bốc trúng lá thăm có số, cơ hội tiến vào vòng trong chỉ còn lại dành cho mười bảy người, tất cả đều khẩn trương chỉ muốn nhanh chóng tiến lên bốc lấy một số thăm có số.
Tới lượt Vương Hạo Nhiên đi lên bốc thăm, trên miệng Vương Hạo Nhiên vẫn treo lơ lửng một nụ cười ẩn chứa sự tự tin cùng cao ngạo, Trần Quốc Hưng bĩu môi khi thấy biểu hiện muốn ăn đấm của Vương Hạo Nhiên, trong lòng liền trù ẻo đối phương bốc phải lá thăm trắng, đến lúc đó có mà còn cười được hắn cho thêm một quả bom về chơi luôn.
Lão thiên già hôm nay có vẻ nghe thấy lời thỉnh cầu của Trần Quốc Hưng, khi Vương Hạo Nhiên mở lá thăm ra, nụ cười tự tin trên khóe miệng nhất thời cứng đờ lại, vẻ mặt anh tuấn lập tức vặn vẹo một lời không thể nói ra, những người bên dưới cũng nhìn thấy lá thăm trống trơn liền rất nhiều kẻ lộ ra vẻ mặt hả hê cười cợt, còn đám thiếu nữ lộ ra vẻ đau lòng, có thiếu nữ còn khóc rống lên kêu gào trưởng lão chấp sự cho Vương Hạo Nhiên được bốc lại.
“ Vương ca ca, không sao hết, muội sẵn lòng an ủi cùng huynh.”
“ Vương ca ca...”
“...”
Trần Quốc Hưng lúc này cũng cười cười, trong lòng thì sướng rên, chết mợ cái tên tự cao này đi, đẹp trai giỏi giang đấy nhưng vận khí không tốt liền chỉ có đường bốc đất mà thôi, Vương Hạo Nhiên nắm chặt lá thăm rồi xoay người đi xuống lôi đài, chưởng lão chấp sự cũng không có ngăn cản đối phương cầm lá thăm trống rời đi, cầm về làm kỉ niệm cũng tốt.
“ Tiểu tử này tu vi không tệ, đáng tiếc vận khí không tốt.”
Trên đài cao mấy trưởng lão cùng Tống Thành Sơn lắc đầu khi Vương Hạo Nhiên bị loại.
“ Trưởng giáo, huynh có tiểu xảo gì để chọn trúng lá thăm có số vậy? Lại truyền cho Tống nha đầu sao.”
Một trưởng lão cười ti tiện hỏi Tống Thành Sơn, nghe xong Tống Thành Sơn râu tóc dựng ngược trợn mắt nói.
“ Cái tên Mao đầu này, lão tử là vận khí tốt là vận khí tốt ngươi hiểu không, con gái ta dĩ nhiên cũng giống ta vận khí đều tốt.”
Những trưởng lão khác chỉ cười quăng cho Tống Thành Sơn một ánh mắt hàm súc, ngươi có làm hay không thì tự ngươi rõ, chúng ta không có tin lời ngươi nói, nhất định ngươi chơi ăn gian.
Tống Thành Sơn biểu hiện (@__@) làm một trưởng giáo thật sự chẳng có chút lòng tin nào với những trưởng lão khác, Tống Thành Sơn thật sự muốn nhảy vách núi tự sát.
“ Vương ca ca.”
Tống Như Ngọc bộ dạng mếu máo (T__T) khi Vương Hạo Nhiên bị loại, Trần Quốc Hưng thì chẳng biết phải nói gì, nhưng khi Mị Linh Nhi đi tới thì cả hai cô gái lại cười nói tíu tít, Trần Quốc Hưng thì lắc đầu, công nhận tiểu muội muội này lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng, vừa giả bộ đau lòng khi Vương Hạo Nhiên bị loại, quay đi quay lại lại cười ngoác tận mang tai, vậy cái bộ dạng thương tiếc vừa rồi là diễn cho ai xem.
Nhanh chóng số lượng hai mươi người đã được chọn ra, những người khác liền mang theo vẻ mặt chán nản, người thì rời đi người thì ở lại tiếp tục xem chiến, Trần Quốc Hưng đánh giá qua những người còn lại một chút, ngoài Tống Như Ngọc, Mị Linh Nhi còn có thêm bốn nữ tử khác bộ dạng cũng rất xinh đẹp, có một người làm Trần Quốc Hưng khẽ rùng mình khi bị đối phương nhìn lại ,thiếu nữ với khuôn mặt trái xoan, đôi lông mày lá liễu, ngũ quan tinh xảo nhưng đôi mắt lại rất khiếp người, Trần Quốc Hưng nghi hoặc đoán mò rằng đối phương tu luyện công pháp liên quan tới mắt, liếc một cái đã làm hắn toàn thân hơi khó chịu, nếu đụng phải cũng rất khó chơi.
Còn mười ba người thanh niên còn lại kẻ thì béo, kẻ thì cao, kẻ lại lùn, khí tức cũng rất mạnh, xem ra lát nữa những trận quyết đấu kịch liệt mới diễn ra.