Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ

Chương 318: Cuồng Nhân Nghiên Cứu




Ở ba lôi đài khác cũng tương tự, đều đã chọn ra được hai mươi người tiến hành so đấu, lôi đài Tứ Quy mở màn với cuộc chiến của Mị Linh Nhi cùng một nam tử tên Dạ Tuấn, hai người đều là Kim Đan Tầng Chín, cả hai kịch chiến trên đài, đủ các thể loại chiêu thức được tung ra, Trần Quốc Hưng nhìn các pháp thuật đủ thể loại được cả hai bên đánh ra liền gật gù, pháp đạo nhiều vô số kể, không thể nào đếm hết được, nhưng chung quy lại kẻ có thiên tư mới có thể đem pháp thuật lĩnh ngộ đến đỉnh cao được, Trần Quốc Hưng trong tay cũng chẳng có nắm cái pháp thuật nào ra hồn cả, bởi vì hắn có lĩnh ngộ được đâu, hắn nhiều lúc muốn kiếm một cái đầu thông minh hơn để thay nhưng vẫn chưa có tìm được.

“ Lộ Hải Cuồng Long.”

Dạ Tuấn dơ hai tay quơ loạn, một con rồng bằng nước cực kì tinh xảo từ từ được ngưng tụ bay quanh người Dạ Tuấn, sau đó ngửa cổ phát ra âm thanh rít gào.

“ Ngao...”

Trần Quốc Hưng trợn mắt, điệu bộ con rồng bằng pháp thuật nhìn rất oai phong rất giống với rồng ở Địa Cầu được miêu tả, bất quá âm thanh phát ra cứ như mèo động đực vậy chắc là pháp thuật có vẫn đề trong lúc sáng tạo ra.

Con rồng nước uốn éo rồi lao tới há cái miệng của mình ra đánh tới Mị Linh Nhi.

“ Bích Thủy Kiếm Thế.”

Mị Linh Nhi cũng sử dung đại chiêu, một đại kiếm bằng nước được ngưng tụ, sau đó liền bắn tới rồng nước đang lao đến của Dạ Tuấn, hai pháp thuật va chạm tạo ra tiếng nổ cùng kình khí lan ra toàn bộ lôi đài.

Bên dưới đám nam tử ái mộ Mị Linh Nhi hú hét cổ vũ ầm ý, còn dùng cả lời lẽ uy hiếp Dạ Tuấn, Trần Quốc Hưng nghe xong cũng sợ hết hồn, cầu mong lát nữa không có gặp nữ tử nào cả, nếu không đám đực rựa này nhớ mặt tìm tới làm phiền thì mệt.

“ Bạo.”

Mị Linh Nhi quát một tiếng đại kiếm liền nổ tung tạo thành vô số đạo thủy tiến xuyên qua rồng nước đánh tới Dạ Tuấn.

“ Thủy Thuấn.”

Dạ Tuấn ngưng tụ một tấm khiên bằng nước ngăn cản tất cả thủy tiến, bất quá vẻ mặt cũng tái nhợt hiện lên vẻ khó khăn.

“ Nghịch Thủy Lưu Hà.”

Mị Linh Nhi nhếch miệng cười, những giọt nước rơi xuống bên dưói Dạ Tuấn nhanh chóng nhưng tụ thành một dòng nước lớn nhấn chìm Dạ Tuấn vào bên trong, Trần Quốc Hưng gật gù cái đầu, Mị Linh Nhi này thiên tư không tệ, độ am hiểu về thủy hệ pháp thuật đã hơn đối thủ một nửa bậc như vậy cũng đủ chiến thắng.

“ Ta Nhận Thua.”

Dạ Tuấn khóe miệng trào ra máu tươi cả người ướt sũng lộ ra, liền cúi đầu nhận thua, Mị Linh Nhi lộ rõ vẻ cao ngạo trên mặt rời khỏi lôi đài, Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm, không xuất ra chiêu đáy hòm bạo liệt một chút sao, hay là không có, Trần Quốc Hưng gãi gãi mũi suy đoán.

“ Số 1 đấu với số 13.”

Trưởng lão chấp sự lại rút thăm phân cặp đấu, Trần Quốc Hưng mặt đen như đít nồi, nhìn một trong sáu nữ tử đã nhảy lên đài, hắn e dè nhìn đám nam tử mắt như hổ nhìn tới mình liền khẽ ho nói.

“ Trưởng lão có thể đổi hay không?”

“ Nhanh lên đừng có lằng nhằng, không thể.”

Trưởng lão chấp sự trợn mắt nhìn tới, Trần Quốc Hưng bất đắc dĩ nhảy lên lôi đài, sao hắn toàn gặp nữ nhân vậy chứ, nếu thắng thì cũng chẳng oai phong chút nào, mấy tên lắm chuyện lại nói hắn bắt nạt nữ tử, đánh phụ nữ rất rễ kéo tới cừu hận à nha, nhất là mấy nữ tử lại xinh đẹp nữa.

“ Mộ A thỉnh giáo sư huynh.”

“ Tiêu Hạo, mời.”

Trần Quốc Hưng cười cười chào hỏi, sau đó hai người cũng không có động mà dùng ánh mắt quan sát đánh giá đối phương, Trần Quốc Hưng nhìn khuôn mặt xinh đẹp, cùng mái tóc đen khẽ bay trong gió liền ngẩn ngơ, cái này mà chụp ảnh úp lên mạng ở Địa Cầu thì phải được triệu like vì sự xinh đẹp cùng khí chất, xinh đẹp là một phần nhưng điều làm người ta để ý đến nhất chính là khí chất tỏa ra, là một loại vô hình khí nhưng vẫn là có thể cảm nhận một chút, nhìn một cô gái tỏa ra sự lạnh lùng cao ngạo, hoặc một khí tức trầm ổn hiểu biết nó rất ấn tượng khó phai.

Giống như bao nhiêu thằng đàn ông khác, hắn nhìn mặt xong liền đánh giá tới thân thể, nữ tử Mộ A này thân thể cũng chỉ được gọi là tàm tạm chứ không thuộc dạng ngực tấn công mông phòng thủ, như cảm nhận được ánh mắt của Trần Quốc Hưng, Mộ A hừ nhẹ trong tay một thanh kiếm xuất hiện liền xông lên.

Trần Quốc Hưng cũng lấy ra một thanh kiếm linh khí trung phẩm nghênh đón thế công của Mộ A, hai người kiếm trong tay điên cuồng chém chọc đâm đỡ, kiểu đánh cận chiến không khác bao nhiêu với cao thủ kiếm hiệp trong phim tàu, kiếm khí kiếm quang bay tung tóe.

“ Hồn Diệt Kiếm.”

Mộ A bổ ra một kiếm ảnh, Trần Quốc Hưng kiếm trong tay cũng bổ ra một kiếm, hai đạo kiếm ảnh va chạm, kiếm ảnh của Trần Quốc Hưng chỉ trụ được trong dây lát liền bị kiếm ảnh của đối phương thôn phệ, sau đó kiếm ảnh chém thẳng tới đỉnh đầu Trần Quốc Hưng, hắn liền thi triển Lôi Phong Thiểm Bộ tránh né kiếm ảnh đánh tới.

“ Ầm.”

Kiếm ảnh chém lên mặt lôi đài tạo ra một trận rung nhẹ, Trần Quốc Hưng thân ảnh một lần nữa xuất hiện đã là đứng cách đó mười mét ở mép lôi đài.

“ Hừ, Vạn Kiếm Ảnh.”

Mộ A tay kết ấn, thanh kiếm trong tay liền bay lên trời sau đó phân liệt ra vô số kiếm ảnh, Trần Quốc Hưng nhăn mặt, cái chiêu kiếm ảnh phân liệt này được sử dụng rất nhiều thì phải, có lẽ là đơn giản hữu dụng nên được rất nhiều pháp thuật đưa vào bên trong chiêu thức, ngay cả bản thân sử dụng đạo hay kiếm đều có cái chiêu này, đơn giản nhưng mà cũng chẳng có dễ nhai, số lượng kiếm ảnh càng nhiều càng khó chơi, mười thanh ngươi còn nhẹ nhàng tránh né, chứ một vạn thanh thì tránh vào mắt, cắm chi chít không một kẻ hở thì tránh vào đâu, chỉ có thể vừa phá vừa tránh mà thôi.

Kiếm ảnh đánh tới Trần Quốc Hưng vừa vung kiếm vừa di chuyển tránh né, Mộ A này cũng còn chưa thể ngưng tụ ra vạn đạo kiếm ảnh, chỉ có mấy nghìn thanh, bất quá như vậy cũng là một thử thách, vừa phải thúc dụng nguyên lực lại thêm tinh thần lực khống chế kiếm ảnh tiêu hao cũng rất nhanh, kiếm ảnh giống như tên lửa vậy cũng phải có tia hồng ngoại dẫn đường thì mới có thể bắn tới mục tiêu một cách chính xác cùng bay vòng vèo chứ không phải bắn tới một điểm đến cố định.

Kiếm ảnh cắm chi chít xuống mặt lôi đài, đây cũng không phải mắt sàn lôi đài quá mềm mà chỉ là hiệu ứng của chiêu thức mà thôi, chứ thật ra là kiếm ảnh bị gãy nhưng không có đổ mà đứng im, chứ mà đổ ngổn ngang nhìn nó mất thẩm mĩ.

Lôi Phong Thiểm Bộ di chuyển đến đây kiếm ảnh cắm chi chít đến đó bất quá không có cái nào cắm trúng Trần Quốc Hưng cả, hắn mà để cắm trúng thì làm gì còn mặt mũi nào nữa, cũng phải thể hiện thực lực một chút mới được, bò nhanh lên địa vị cao rồi trộm đi bảo khố Cửu Đầu Giáo rồi lướt, hắn tính từ chỗ Tống Như Ngọc đột phá nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lừa một tiểu muội muội có vẻ không có đạo đức hắn liền tự mình làm thì hơn, sau này sự tình mà đổ bể thì cũng chẳng ai vì hắn mà bị liên lụy, làm người đừng để người khác gánh chịu hậu quả của bản thân gây ra, như vậy rất không có đạo lý làm người, ăn chỗ tốt còn phân để người khác gánh như vậy cũng chẳng thể nào tốt được, luật hoa quả tuy lâu nhưng dù sao vẫn có, sớm muộn cũng phải trả thế nên làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ một chút, thỉnh thoảng làm đôi ba chuyện xấu là được rồi, đừng có làm thường xuyên ( ^__^!)

“ Đến lượt anh rồi, đâm một cái.”

Trần Quốc Hưng cười nói, kiếm trong tay một hư ảnh thanh kiếm hiện ra, cái này có chút giống mấy cái kĩ xảo 3D ở thế giới hiện đại vậy, hắn cũng chẳng biết tại sao mình có thể tạo ra kiếm ảnh nữa, tuy không phải là thật nhưng lại có sát thương vật lý y như đồ thật, chuyện này có cũng có chút khó giải thích, hắn cho rằng đây chính là điều thần kì của pháp thuật, những thứ như vậy đều là từ chỗ mấy cuồng nhân nghiên cứu mà ra, giống như thế giới hiện đại ở Địa Cầu vậy, có những nhà khoa học vĩ đại nghiên cứu ra những thứ hàng ngày mà con người sử dụng, dùng điện thoại thì dùng chứ bản thân điện thoại ở bên trong hoạt động ra sao người bình thường mấy ai có thể biết được đâu, có thể hiểu và tạo ra những thứ thần kì thì chỉ có thể xuất phát ra từ các nhà khoa học chuyên nghiên cứu mà thôi.

Tu chân giới cũng như vậy, vẫn tồn tại những cuồng nhân nghiên cứu tìm hiểu, ở rất nhiều phương diện khác nhau đều có những người chuyên nghiên cứu về vấn đề khác nhau, tuy nhiên tất cả đều đóng góp to lớn đến sự phát triển, mặc dù chẳng mấy người biết đến họ người được nhiều người biết đến cũng chỉ là một hạt cát trong sa mạc những người nghiên cứu mà thôi.