Trần Quốc Hưng khẽ nhếch miệng cười một cái thân thể biến mất chớp mắt sau đó đã xuất hiện sau lưng Diệp Minh Vương một trảo tung ra.
-Trảo Thủ Hắc Quang.
Diệp Minh Vương xoay người thiết côn trong tay cũng vung ra ngăn cản một trảo sắc bén, hai vũ khí va chạm, hoa lửa bắn ra trên thân thiết côn lập tức lưu lại mấy vết xước sâu, một kích không có mấy tác dụng Trần Quốc Hưng liền lui ra chạy vòng quanh Diệp Minh Vương tạo thành những tàn ảnh khắp nơi.
Diệp Minh Vương hai lông mày nhíu chặt, bộ dạng của đối phương còn rất xung mãn không có vẻ gì là tổn thương nghiêm trọng, Diệp Minh Vương nghi ngờ thần thông của bản thân, nếu là trước kia chỉ cần một kích như vậy rất nhiều đối thủ liền bỏ mạng, nhưng lần này đụng phải một bên cũng không phải dạng vừa.
“ Xoẹt...keng...”
Diệp Minh Vương vung gậy gạt một trảo đánh tới, còn đang định phản đòn thì đối phương đã rút lui, Diệp Minh Vương nhìn tàn ảnh khắp nơi lông mày nhíu chặt không phát hiện ra đâu mới là chân thân, liên tiếp bị công kích từ mọi hướng Diệp Minh Vương trong lòng khó chịu, cây thiết côn trong tay đã bị bao tay trảo thủ của đối phương tạo nên rất nhiều vết xước trên thân.
“ Hừ, khai.”
Diệp Minh Vương chống mạnh cây thiết côn trong tay xuống mặt sàn lôi đài, từ thân thiết côn bắt đầu nứt vỡ một lớp vỏ lộ ra bên trong một cây côn màu vàng kim, hoa văn không khắc so với lúc trước, chỉ là khí tức tỏa ra rõ ràng đã là một kiện pháp khí, những người khác cũng hô hào, vậy mà trận chiến này lại xuất hiện tới hai kiện pháp khí cùng đối chiến, các trưởng lão Nguyên Anh trên đài cao cũng đỏ mắt, vận khí của đám đệ tử thật tốt vậy mà lại đạt được pháp khí trong khi đó mấy trưởng lão còn phải dùng linh khí cực phẩm chẳng có lấy một kiện pháp khí.
Trần Quốc Hưng cảm nhận được khí tức của thiết côn đã thay đổi lông mày cũng hơi nhăn lại, hắn dám chắc cây thiết côn của Diệp Minh Vương không chỉ đơn giản là một kiện pháp khí, rất có thể là một kiện pháp bảo cũng nên, chỉ là được phong ấn mà thôi.
“ Thấy rồi.”
Diệp Minh Vương quát to một tiếng, cây côn trong tay vung ra chớp mắt đã chặn đường của Trần Quốc Hưng đánh xuống, hắn cũng chỉ cười cười tốc độ của Lôi Phong Thiểm Bộ vận chuyển hết tốc lực tránh thoát một gậy, sau đó đánh thẳng tới phía Diệp Minh Vương, những tàn ảnh biến mất thay vào đó là một khoảng không gian trống vắng chỉ có Diệp Minh Vương đứng ngây ngốc quan sát mọi động tĩnh xung quanh.
Trần Quốc Hưng xuất hiện ngay trước mặt Diệp Minh Vương một cách quỷ dị, một trảo chụp ra, Diệp Thiên Minh thân thể khẽ động thân thể lùi về phía sau, một tay dơ ra thu lấy thiết côn, Trần Quốc Hưng khẽ cười.
“ Mắc mưu rồi.”
Thanh âm vang lên từ phía sau Diệp Minh Vương vẻ mặt lập tức khó coi nhưng không kịp xoay người tránh né, hộ thể nguyên lực lập tức bao phủ phía sau lưng.
“ Xoạt.”
Âm thah khô khốc vang lên, máu tưới vương vãi, Diệp Minh Vương nhịn đau một gậy bổ ra phía sau.
“Ầm.”
Mặt đất bị sới tung nhưng thân ảnh của Trần Quốc Hưng đã biến mất, sau lưng Diệp Thiên Minh đã có ba vết cào sâu lộ cả da thịt đỏ tươi, hộ thể nguyên lực dưới một trảo kia chẳng ngăn cản được bao nhiêu, may mắn trên người Diệp Minh Vương còn mặt hộ giáp nếu không một kích vừa rồi đủ để lấy mạng Diệp Minh Vương.
“ Hộ Giáp không tệ.”
Giọng của Trần Quốc Hưng vang vọng trong không khí, Diệp Minh Vương nhướn mày sau đó thân thể gồng lên hư ảnh Lục Hầu bao phủ toàn thân.
-Vạn Trảo Hắc Ảnh.
-Lục Hầu Phụ Ảnh.
Trần Quốc Hưng liên tục đánh ra trảo thủ từ bốn phương tám hướng công kích lên Lục Hầu hư ảnh đang bao phủ lên người Diệp Minh Vương.
-Hắc Trảo Thủ.
Trần Quốc Hưng bật cao nguyên lực cuồng cuộn chảy vào trong bao tay hắc thủ đánh ra một trưởng ấn bàn tay đen sì to lớn đánh thẳng tới Diệp Minh Vương, hư ảnh Lục Hầu trong tay côn ảnh xuất hiện cũng đâm ra một gậy, hai đạo công kích va chạm Trần Quốc Hưng tiếp tục phát lực.
“ Nghiền ép.”
Hắc trảo thù từ từ đẩy lui côn ảnh, sau đó nhanh chóng vỗ xuống hư ảnh Lục Hầu.
“ ẦM.”
Hư ảnh Lục Hầu sau một kích liền tiêu tán, ở mặt lôi đài một vết bàn tay năm ngón to lớn xuất hiện, Diệp Minh Vương khụy gối chống thiết côn đang phun máu dối sả, đôi mắt đen lộ ra quang mang sáng rực.
“ Tốt tốt tốt, đã như vậy hôm nay ta chiến đến cùng với ngươi.”
Một khí tức cường đại từ trên người Diệp Minh Vương phát ra, khí tức đang tăng vọt, Trần Quốc Hưng đứng ở một góc nhíu mày.
“ CMN là đột phá tu vi.”
Diệp Minh Vương cứ như vậy mà đột phá Kim Đan Đỉnh Phong, linh khí thiên địa từ bốn phương tám hướng tụ tập về chỗ Diệp Minh Vương, khí tức của Diệp Minh Vương ngày càng mạnh.
“ Như vậy mà đột phá tu vi, Diệp Minh Vương này cũng quá là ngưu đi.”
“ Trong chiến đấu đột phá quả nhiên là tuyệt thế thiên tài.”
“ Ta kháo, tên Diệp Minh Vương này chui từ đâu ra vậy, năm nay rất nhiều quái vật xuất hiện.”
Trần Quốc Hưng mặt nhăn như táo bón vậy, đối phương đột phá Kim Đan Đỉnh Phong, nguyên lực được bổ sung một phần, thế là mọi công sức làm tiêu hao nguyên lực của Diệp Minh Vương đổ xuống sông rồi, quay đi quay lại mình mới là người tiêu hao nguyên lực nhiều hơn.
“ Tiêu huynh đa tạ.”
Diệp Minh Vương bộ dạng quần áo rách rưới, đầu tóc bù xù xuất hiện, nhưng trên môi là một nụ cười tiêu sái làm không ít các thiếu nữ ngất xỉu.
“ Diệp sư đệ quả nhiên kì tài.”
Trần Quốc Hưng cũng phải cảm thán đối phương trâu bò, chuyện đột phá trong chiến đấu không phải hiếm nhưng mà toàn là nhân vật chính như hắn đột phá mới đúng, đằng này lại là đối thủ đột phá, cái này có khác gì há miệng đớp phải một con ruồi siêu to khổng lồ hay không cơ chứ.
“ Tiêu huynh nên bại rồi.”
Diệp Minh Vương cười tươi vung gậy, Trần Quốc Hưng bĩu môi cái tên này cũng là ảo tưởng sức mạnh quá đi, nếu muốn hắn có thể một đấm đánh nổ đầu đối phương nhưng thôi, các em nó còn trẻ người non dạ nên hắn tạm tha.
“ Đốp.”
Một gầy đập xuống trúng đầu Trần Quốc Hưng vang lên âm thanh tinh túy sau đó là một chuỗi kêu gào thảm thiết.
“ CMN dám đánh vào đầu ông mày, tao làm thịt mày.”
Trần Quốc Hưng ôm cái đầu từ dưới bay vọt lên trên trời cao, tay xoa xoa đầu ánh mắt bất thiện nhìn về phía Diệp Minh Vương, thằng này nhân lúc hắn còn mải suy nghĩ có nên đánh bọn trẻ con này hay không thì một gậy đánh trộm, sít chút nữa thì trấn thương sọ não, bọn trẻ con này phải ăn đập. Đứng trên phi kiếm Trần Quốc Hưng móc ra một xấp phù lục dày phải đến cả găng tay xòe ra, khóe miệng nhếch lên.
“ Anh thịt mày.”
Rồi phù lục bắn ra như mưa hóa thành hàng nghìn đạo công kích, Diệp Minh Vương khóe miệng co giật nhìn phù chú được kích hoạt đanh đánh tới, ở bên dươi đám đệ tử khóe miệng cũng khẽ giật giật nhìn xấp phù lục trong tay Trần Quốc Hưng.
“ Đây chính là cảnh giới đại gia giết người.”
“ Ai nói cho ta biết xấp phù đó bao nhiêu tấm vậy?”
“ Ta áng khoảng cũng phải vạn tấm trở lên.”
“ Ta kháo, số phù đó mà kích hoạt hết thì có đến mười tên Kim Đan cũng bị đánh chết.”
Đám trưởng lão trên đài cũng khóe miệng co giật đều nghi hoặc nhìn về phía Hà trưởng lão.