Diệp Minh Vương tự mình đối mặt với số lượng công kích từ bốn phương tám hướng bắn tới khổ không nói nên lời, thiết côn trong tay đánh ra từng đạo côn ảnh chống lại công kích của phù chú đang đánh tới, trên người Lục Hầu hư ảnh cũng hiện ra bao phủ lấy toàn thân Diệp Minh Vương, những đạo công kích không kịp ngăn cản liền đánh lên Lục Hầu hư ảnh, cứ mỗi lần như vậy Diệp Minh Vương sắc mặt lại càng thêm khó coi.
Trần Quốc Hưng bay vòng vòng trên không trung liên tục kích hoạt phù lục tấn công, khóe miệng cũng nhếch lên hắn đây là còn chưa lấy ra mấy cái loại cao cấp chỉ chọn ra mấy tấm bình thường mà thôi, quả nhiên cảm giác đại gia giết người chính là như vậy, lấy ra đồ vật mà không cần nhăn mày khi sử dụng, không có sợ tiếc của, cảm giác này chính là thoải mái, hắn còn đang nghĩ có nên lấy ra luôn mấy trăm đạo linh khí đánh ra một màn như vậy chắc chắn rất ngầu, lúc đó không ít các thiếu nữ lại rụng tim ấy chứ.
“ Xoẹt.”
Một đạo công kích thình lình đánh tới Trần Quốc Hưng liền cười nhạt kịch hoạt ba lá phù chú, lập tức quanh người có ba tấm khiên chắn xoay tròn, công kích của Diệp Minh Vương đánh tới liền bị đánh bật ra không thể tiến thêm nửa bước, Trần Quốc Hưng ngoác miệng nhìn Diệp Minh Vương dơ ngón tay thối.
“ Chú mày còn non và xanh lắm, chơi như vậy đủ rồi.”
Trần Quốc Hưng lấy ra ba lá phù màu xanh lam đậm màu hơn những lá phù khác lần lượt kích hoạt.
-Chu Tước Hóa Phù đi
-Bạch Hổ Hóa Phù đi
-Thanh Xà Hóa Phù đi
Ba đạo công kích hư ảnh một con chim lam, một con hổ trắng cùng một con rắn xanh lớn đồng loạt lao về phía Diệp Minh Vương, đây là ba lá phù tứ phẩm đỉnh cấp, Diệp Minh Vương lúc này bị quấn trong mấy trăm đạo công kích phù lục đủ thể loại vẻ mặt như tro tàn, khi ba đạo công kích cường đại đánh tới liền không thể tránh né chỉ có thể nghạnh kháng.
“ Ầm...”
Ba tiếng nổ lớn vang lên sau đó là một chuỗi âm thanh nổ nhỏ khác nối tiếp nhau, Trần Quốc Hưng bay ở trên không trung xoa xoa cằm hạ xuống lôi đài nheo mắt chờ đợi, một lúc sau lôi đài liền im lặng chỉ còn một mảng đổ vỡ.
“ Vèo.”
Thiết côn đột nhiên xuất hiện đâm thẳng về mặt Trần Quốc Hưng, hắn liên dơ một ngón tay ra đâm thẳng về hướng đầu thiết côn.
“ Ầm.”
Hai bên va chạm không bên nào chịu thua, Diệp Minh Vương một tay nắm chắc đầu gậy vận lực, bộ dạng lúc này không có như lúc đầu anh tuấn tiêu sái, mà là một mảng cháy đen đầu tóc rối bù, sau lưng máu đỏ cùng ba vết rách lộ ra, vẻ mặt cũng tái nhợt, Trần Quốc Hưng cười tà khẽ nói.
“ Điện giật sẽ chết người đấy!.”
Từ ngón tay tiếp xúc với đầu gậy của Diệp Minh Vương lóe lên những tia lôi điện màu xanh lam có chút màu vàng nhạt bao phủ bên ngoài lập lòe rồi nhanh chóng lan theo cây thiêt côn truyền tới người Diệp Minh Vương.
“ Rẹt...Rẹt...Rẹt...”
Diệp Minh Vương bắt đầu co giật tóc tai dựng đứng lên hai bên tai bắt đầu xì ra khói đen, Trần Quốc Hưng thu tay Diệp Minh Vương liền ngã ra sau tứ chi dạng rộng vẫn không ngừng giật giật rồi sau đó im bặt không chút cử động.
“ Trưởng lão mau tuyên bố ta chiến thắng đi chứ.”
Trần Quốc Hưng dơ tay lên trời như đấu sĩ MMA dành chiến thắng nhưng không thấy trưởng lão chấp sự tuyên bố chiến thắng liền không vui liền nhắc nhở trưởng lão một chút, thật sự làm việc không có trách nhiệm gì cả, một khi hắn lên nắm đại quyền nhất định phải giảng giải đạo lý tư tưởng trách nhiệm với đám người này một chút, làm ăn như vậy thì chết người.
“ Ngươi nhìn về sau lưng một chút.”
Trưởng lão chấp sự bộ dạng ngươi nhìn kĩ lại đi nhắc nhở, Trần Quốc Hưng liền quay đầu lại nhìn thì nhảy lùi ra sau, không biết từ bao giờ Diệp Minh Vương đã đứng lù lù phía sau lưng hắn, vẻ mặt lạnh lùng không một chút biểu cảm.
Trần Quốc Hưng trong lòng thì mắng chửi không thôi, cái tên này quả nhiên trâu thật đấy, đánh như vậy vẫn còn trụ được thì cũng quá là trâu bò không nói nên lời.
“ Tiêu huynh, ta thật sự nổi giận.”
Trần Quốc Hưng nhảy lùi ra cách đối phương một khoảng nữa, nghe giọng điệu đối phương đáng sợ thế, định dùng chiêu đáy hòm à, sợ hãi quá độ hắn liền tế ra mấy chục kiện linh khí phòng thủ, nào là khiên nào là áo giáp, tiểu tháp, phù chú phòng thủ, ngay cả trận bàn cũng đã lấy ra lập nên một kết giới phùng thủ...ánh mắt mang theo cảnh giác cực độ nhìn Diệp Minh Vương.
Tu sĩ ở bên dưới nhìn những đông tác lấy đồ thuần thục rồi bố trí phòng ngự trong chớp mắt của Trần Quốc Hưng liền há hốc mồm.
“ Ta kháo, tên này thật vô sỉ, vậy mà lại chốn kĩ như vậy, mấy chục kiện linh khí phòng ngự, tên này thật giàu có.”
“ Trong cùng cấp độ ai phá được phòng ngự của hắn cơ chứ, Diệp Minh Vương đá phải đại gia chân chính rồi.”
“ Ai cùng ta lập đội đánh cướp tên Tiêu Hạo này không?”
“ Thật sự không để người khác sống nữa mà.”
Diệp Minh Vương vẻ mặt cũng cứng đờ nhìn lớp lớp phòng ngự mà chỉ trong có mấy hơi thở đối phương đã bố trí ra, muốn phá e là lục Diệp Minh Vương đỉnh phong nhất cũng phá không nổi chứ đừng nói là hiện tại, ngay cả có dùng sát chiêu ẩn dấu của mình Diệp Minh Vương cũng chỉ dám khẳng định là phá được năm sáu lớp phòng ngự của đối phương là cùng, khẽ thở dài một cái Diệp Minh Vương chắp tay.
“ Ta Nhận Thua.”
Trần Quốc Hưng thấy đối phương nhận thua cũng thở phào, cái tên này ra vẻ làm hắn cũng sợ hết hồn, thu lại tất cả linh khí, phù chú trận pháp Trần Quốc Hưng ở bên trong hàng ngàn cặp mắt phong quang vô hạn rời khỏi lôi đài, trước khi đi còn nói lời đa tạ với Diệp Minh Vương, trong mắt tu sĩ Trần Quốc Hưng ngoài danh hiệu Dập Hoa Cao Thủ còn có thêm một danh hiệu khác chính là Đại Vương, chuyên ra khoe mẽ sự giàu có của bản thân, dùng chính sự siêu việt về tiền bạc để chiến thắng, trong mắt nhiều người Trần Quốc Hưng chính là loại ngươi cậy giàu lên mặt.
Trần Quốc Hưng cũng chẳng quan tâm tới suy nghĩ của người khác làm gì, bởi thắng chính là thắng, dùng thủ đoạn một chút cũng không hẳn là xấu, hắn mà đánh thật tay thì cũng phát sinh thêm nhiều vấn đề đau đầu khác, liền dùng biện pháp đơn giản mà hữu hiệu nhất chính là nhiều tiền đè chết người, biện pháp này chính là ác bá trong mắt nhiều người, nhưng thế giới chính là như vậy, người nhiều tiền chính là đạo lý, công bằng thật sự không có tồn tại nếu muốn công bằng cho bản thân thì chỉ có thể cố gắng dành lấy mà thôi, đừng ảo tưởng một người nào đó đứng ra đòi lại công bằng cho bản thân, vì không có ai cho không ai thứ gì trên đời cả, người ta giúp ngươi nếu chính bản thân người có giá trị mà thôi, lòng người khó dò nên đừng nghĩ người ta tốt với mình mặt ngoài biết đâu bên trong lại là cả một trời âm mưu khác, tuy nhiên thế giới còn rất nhiều người tốt thật sự, nếu may mắn liền có thể gặp được họ.
“ Ca ca ngưu bức.”
Tống Như Ngọc hai mắt lập lòe nhìn Trần Quốc Hưng, hắn xoa xoa đầu tiểu muội muội nhặt được này cười nói.
“ Vậy là có suất tham dự Hoang Sơn Cổ Miếu rồi.”
Tống Như Ngọc gật đầu cười, sau đó những trận chiến khác tiếp tục diễn ra một cánh kịch liệt, nửa ngày sau thì cũng phận định được năm người tiến vào vòng tứ bảng tranh tài.
“ Tiêu Hạo, Tống Như Ngọc, Mị Linh Nhi, Nam Tư Uyển, Đỗ Trác, năm người các ngươi nghỉ ngơi chuẩn bị, ngày mai sẽ so đấu vòng tiếp theo.”
Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm, tiến vào vòng tiếp theo vậy mà lại có tới ba nữ hai nam mà thôi, âm thịnh dương suy à, đánh giá tên Đỗ Trác một chút, khuôn mặt cùng dáng người cũng bình thường không có gì nổi bật, thứ nổi bật nhất chính là đôi mắt sáng mà thôi, người này theo đánh giá sơ bộ của Trần Quốc Hưng cũng phải thuộc vào dạng ẩn dấu rất sâu, hắn cũng quan chiến khi đối phương so tài, người này sở hữu song linh căn, một thổ một kim đều thuộc dạng thượng phẩm, sức chiến đấu rất mạnh, cũng là một hạt giống tỏa sáng không kém so với Nam Tư Uyển là bao, đánh giá một hồi rồi cũng phải giải tán nghỉ ngơi, trước khi đi nghỉ ngơi hắn liền đi lấy một trăm hai mươi vạn linh thạch tiền thắng cược của mình, Tống Như Ngọc thì được một trăm vạn linh thạch, cả hai huynh muội nhận linh thạch cười không ngậm được mồm, còn những người khác cũng là kẻ cười người mặt méo xệch vì mất tiền thua cược.