Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ

Chương 330: Vạn Thạch Sơn




Trần Quốc Hưng ngồi một góc bố trí một ít trận pháp cách âm liền lấy ra linh thạch cùng đan dược khôi phục lại nguyên lực, đánh nhau một ngày trời nguyên lực cũng tiêu hao nhiều, sau đó chuẩn bị một lần nữa ngày mai còn thi đấu.

Sáng hôm sau mọi hai mươi người của bốn vòng bảng đều tập chung về quảng trước quảng trường phía đài cao, Tống Thành Sơn đứng lên nói.

“ Các ngươi chính là hai mươi đệ tự ưu tú nhất của Cửu Đầu Giáo trong lần tranh tài đệ tự nội môn năm nay, ta rất thấy tự hào về các ngươi, hai mươi người các ngươi chuẩn bị một tháng thời gian chúng ta liền khởi hành đi Hoang Sơn Cổ Miếu, nơi này tràn ngập nguy hiểm từ bốn phía các ngươi tự bố trí chu toàn, số lượng đệ tử có thể ra khỏi Hoang Sơn Cổ Miếu hàng năm cũng chỉ có bốn năm người còn sống các ngươi cứ liệu, tuy nhiên những người còn sống đều sẽ thành cường giả một phương sau này, trải qua sinh tử mới có thể đi lên được, kẻ kém cỏi liền bị đào thải đây chính là quy luật đơn giản nhất.”

Đám đệ tử ai nấy sắc mặt cũng vẫn bình tĩnh lộ ra vẻ quyết đoán, những người ở đây hầu hết đều biết một ít chuyện tình liên quan tới Hoang Sơn Cổ Miếu, trong lòng cũng đã có chuẩn bị, nếu kẻ nào sợ đã không quyết chiến đến vòng này, ngoài một người đó là Trần Quốc Hưng, hắn ho khù khụ một cái, tỉ lệ sống sót cũng không có cao à nha, sao hắn không biết điều này trước nhỉ, tài nguyên hắn cũng không thiếu tội gì phải đi tìm chết cơ chứ, Trần Quốc Hưng vội dơ tay nói.

“ Trưởng giáo ta hiện tại rút lui không đi có được hay không vậy?”

Tống Thành Sơn đang chuẩn bị nói một tràng đạo lý hăng say nghe thế thì thiếu chút nữa dơ tay bóp chết tên nào vừa nói, nhìn một hồi thấy người phát biểu lông mày nhăn lại, cái tên này nhìn thế nào cũng thấy ưu tú sao đến giờ nay lại nói ra mấy lời khiến người ta tức chết như vậy, khẽ hừ mũi nói.

“ Không được, đánh chết ta cũng bắt ngươi đi.”

Trần Quốc Hưng mặt mũi đen lại, cái đạo lý rắm chó gì vậy, các trưởng lão khác cũng bất thiện nhìn chằm chằm Trần Quốc Hưng làm hắn cảm thấy áp lực vô cùng, sau mấy lời lẽ hùng hồn tiếp theo thì vòng tứ bảng tranh tài chính thức bắt đầu, lần này không có tiến hành so đấu không giống thông thường, mà phải trèo lên đỉnh một ngọn núi nơi đó có một cái lôi đài, hai người leo lên đầu tiên liền quyết đấu trên đó phân ra đệ nhất và đệ nhị, còn những người khác theo tốc độ leo lên mà lần lượt sắp xếp các vị trí danh ngạch.

Trưởng giáo Tống Thành Sơn phất tay lấy ra một lệnh bài rồi đánh ra một đạo ánh sáng chiếu xuống phía sau nội môn đường, một phía bắt đầu rung chuyển nhô lên ở phía hậu sơn nội môn, Trần Quốc Hưng nhăn mặt nhìn ngọn núi như một ngọn măng đang từ từ mọc lên, cho đến khi ngọn núi không mọc nữa độ cao cũng phải lên đến trên mười vạn dặm, trên ngọn nói có một lối bậc thang dẫn lên đỉnh, bất quá đỉnh núi có chút quỷ dị không thể nhìn thấy khung cảnh bên trên, ngoài ra cũng chỉ có đất đá chẳng có cái gì đặc biệt.

“ Vạn Thạch Sơn.”

“ Bắt đầu đi.”

Tống Thành Sơn lên tiếng, các đệ tự liền từ chân núi bắt đầu chạy vèo vèo lên núi, Trần Quốc Hưng thì thong thả đi cạnh Tống Như Ngọc.

“ Ca ca, muội sợ bản thân không đi nổi tới ba nghìn bậc thang.”

Trần Quốc Hưng nhìn những bậc thang đá vừa đặt chân lên đã cảm nhận được sự khác thường, khẽ gật đầu nói.

“ Hãy nghĩ muội có thể đi được lên đỉnh núi, đừng nghĩ bản thân không đi hết được, cố lên.”

Trần Quốc Hưng an ủi Tống Như Ngọc, nhưng trong lòng cũng áng khoảng với cơ thể yếu ớt của Tống Như Ngọc hiện tại, chuyện đi lên đỉnh là rất khó, cứ mỗi một bậc thang đi lên cao sức ép liền lớn hơn, mỗi bập thang nặng tựa ngàn cân vậy, quả nhiên Vạn Thạch Sơn này kì diệu.

“ Muội sẽ cố gắng, huynh đi nhanh đi, đừng làm muội muội thất vọng, nhất định ca ca phải đạt được hạng nhất.”

Trần Quốc Hưng xoa xoa đầu Tống Như Ngọc khẽ gật đầu rồi mỉm cười bước chân nhanh hơn, nhìn theo bóng lưng của Trần Quốc Hưng Tống Như Ngọc khẽ thở nhẹ, vì bóng lưng năm ấy mà vạn cổ có một nữ đế cường đại luôn luôn tiến về phía trước để một ngày đuổi kịp hình bóng năm nào.

Trần Quốc Hưng thong dong bước đi trên bậc đá thỉnh thoảng còn huýt sáo nhảy tung tăng, đi qua một người đang chống tay thở hồng hộc, Trần Quốc Hưng cười cười đưa cho đối phương một chai nước lọc.

“ Nước tinh khiết đấy uống đi, đảm bảo leo nửa đường nữa vấn có thể.”

Người kia ngơ ngác rồi nói.

“ Tên điên.”

Trần Quốc Hưng mặt cứng đờ khẽ thở dài một cái, quả nhiên làm người tốt không được thì phải làm người xấu vậy.

“ BỤp.”

Một chân đạp thẳng tên kia lộn cổ theo những bậc thang rơi xuống, Vạn Thạch Sơn này không thể bay nhảy chỉ có thể theo phương thức bình thường chính là rơi cổ lăn xuống mà thôi.

“ Hazzz chú có thể đi thêm lên cao thêm nữa nhưng đang tiếc chú mày từ chối lòng tốt của anh.”

Trần Quốc Hưng bĩu môi rồi tiếp tục trèo lên cao, bước tới bậc thang thứ năm nghìn Trần Quốc Hưng dốt cuộc cũng cảm nhận được sức nặng đè lên người mình, ngước đầu nhìn lên phía trước đã có người trèo tới bậc thang thứ sáu nghìn chín trăm chín mươi chín, Trần Quốc Hưng cũng tặc lưỡi, vận chuyển nguyên lực xuống chân gia tăng cước bộ, chảy một mạch không dừng liền tới bậc thứ sáu nghìn chín trăm chín mươi chín đứng song song cùng người kia, phía sau là một đám người há hốc cả mồm, nghi ngờ những bậc thang này dễ đi như vậy từ khi nào, người ta là chạy một mạch lên kìa còn mình đây là bò từng bậc thang một còn thấy khó khăn.

“ Tiểu đệ ngươi rất ngưu.”

Trần Quốc Hưng nhìn sang thiếu niên đứng song song bên cạnh dơ ngón cái lên khen ngợi, người thiếu niên vẻ mặt cứng đờ nhìn Trần Quốc Hưng biểu hiện như gặp ma.

“ Sư huynh ngươi phải để cho người khác sống với chứ, huynh còn ngưu hơn ta.”

Trần Quốc Hưng gãi gãi mũi dơ tay đưa chai nước khoáng cho đối phương, ở nơi này áp lực lên thân thể cực lớn nhưng những thứ khác thì không bị ảnh hưởng tới.

“ Sư đệ uống nước, người đệ đổ nhiều mồ hôi như vậy mất nước thì sẽ ngất đó.”

Thiếu niên mặt trắng cười miệng méo xệch dơ tay nhận lấy chai nước kì lạ liền nói.

“ Đa tạ sư huynh.”

Trần Quốc Hưng gật đầu hài lòng, cái tên này biết điều hắn cho đi lòng tốt liền nhận lấy một cách không mấy do dự, nếu mà không nhận lòng tốt này hắn liền đá đối phương rơi xuống, người khác không làm được nhưng hắn tự tin mình làm được.

“ Sư đệ sao ngươi không bước thêm tới bậc thứ bảy nghìn?”

Thiếu niên mặt trắng cười gượng nói.

“ Ta đang chuẩn bị tâm lý đối diện với ảo cảnh.”

Trần Quốc Hưng ồ lên, cái này là trèo lên bậc thứ bảy nghìn không đơn giản là sức ép về thân thể nữa mà còn sức ép cả lên tinh thần nữa, ép tinh thần lẫn thể xác cái cảm giác này chính là hắn quá quen thuộc khi làm đi làm công nhân chứ còn gì nữa, ngày đi làm mệt mỏi rồi tối ngủ vấn còn mơ tới công việc, quả nhiên là CMN ám ảnh thật sự, cũng là áp lực của đồng tiền mà ra, nhiều lúc ở kiếp trước hắn ước bản thân có một cái đầu nhiều nếp nhăn cùng chất xám một tí, để kiếm tiền một cách dễ dàng hơn không phải bán sức khỏe một cách rẻ mạt mà chẳng được bao nhiêu tiền, sức khỏe thì ngày một giảm đi còn trí tuệ thì ngày một tăng lên, tập chung vào rèn luyện cái đầu thì tương lai sẽ tốt hơn là phải bỏ ra sức khỏe của chính mình để rồi nhận lại là sức khỏe suy giảm, thân thể ốm yếu cùng bệnh tật.

Trần Quốc Hưng cũng chuẩn bị tâm lý rồi thò chân bước lên bậc thứ bảy nghìn rồi chờ đợi ảo cảnh phát sinh, nhưng chờ mãi chẳng thấy có gì biến hóa ngoài áp lực như một ngọn núi đè lên cơ thể mình, nghi hoặc quay đầu lại nhìn thiếu niên mặt trắng nói.

“ Sư đệ ngươi đây là đang lừa ta, làm gì có ảo cảnhh gì chứ! Lát trên đỉnh gặp nhau.”

Nói xong Trần Quốc Hưng bước tiếp leo lên, nhìn theo thân ảnh của Trần Quốc Hưng đang đi lên thiếu niên mặt trắng khẩn trương đối phương không gặp ảo cảnh liền cũng dơ chân bước lên, nhưng vừa mới đặt hai chân xuống lập tức hai mắt người thanh niên tối sầm lại trong đầu thì chỉ còn suy nghĩ.

“ Chết tiệt mình bị người ta hổ rồi.”

CẦU ĐÁNH GIÁ, NHẬN XÉT ỦNG HỘ TỪ ĐỘC GIẢ, CẢM ƠN.