Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 662



CHƯƠNG 662: RỐI LOẠN CỦA NHÀ HỌ ĐỔNG

Ông cụ Đổng vừa nghe thấy muốn đưa bác sĩ ra thì sắc mặt trở nên nặng nề, bây giờ tuy nhà họ Đổng không có người bệnh, nhưng bác sĩ này cũng là nhà họ Đổng tốn rất nhiều sức người sức của đào tạo nên, bây giờ bị dẫn đi sẽ không lấy lại được nữa!

Trình Thiên Kiều cũng không khách sáo như vậy, làm đến bây giờ anh ta muốn hẹn hò với Cảnh Thiên Ngọc cũng không có cơ hội, anh ta thật sự rất ghét nhà họ Đổng, hận bọn họ không thể cuốn gói cút đi cho nhanh! Tiến lên một bước nói: “Mau lên, nếu các người không đưa ra, chúng tôi sẽ tự tìm!”

Lời nói đều là ý không thể từ chối!

Ông cụ Đổng lập tức nổi giận, bọn họ khó khăn lắm mới đánh ra một chiêu nhưng Cảnh Liêm Uy bên kia lại không có chút phản ứng, khó chịu như đánh một quyền lên bông vậy, sao trong lòng ông ta có thể dễ chịu được? Bây giờ những cảnh sát này còn bắt người, trong lòng lại càng khó chịu hơn!

Ông cụ Đổng hét to một tiếng, hoàn toàn không giấu được cơn tức nói: “Hôm nay nếu cách người dám vào lục soát, tôi sẽ dám tố cáo đến các người mất hết danh dự! Ai chẳng biết quan hệ của các người và nhà họ Cảnh, như bây giờ rõ ràng là nhằm vào nhà họ Đổng chúng tôi! Tôi thật không ngờ thành phố T rộng lớn lại có thể không chứa được người đến từ bên ngoài, gạt bỏ người bên ngoài như thế không sợ thành phố T bị xuống dốc sao? Các người không có lệnh điều tra đã dám tuỳ tiện đi vào? Cuối cùng thành phố T này là của nhà họ Cảnh, hay là của đất nước thế!”

Lời nói khí phách vang lên khiến không ai ở hiện trường dám nói gì.

Sau khi im lặng hai giây, Mạc Tả không nhịn được cười giễu cợt, chậm rãi lấy lệnh điều tra từ trong lòng ra, đến gần ông cụ Đổng cười ra lệnh: “Lục soát cho tôi!”

Dứt lời, cảnh sát luôn luôn chuẩn bị ở đằng sau đều đi vào trong, trong chốc lát nhà họ Đổng như cây đại thụ lắc lư trong mưa gió, không thể chịu được áp lực mà muốn ngã xuống!

Ông cụ Đổng tức giận đến lồng ngực phập phồng, bác sĩ gia đình ở bên cạnh chuẩn bị mọi lúc, mày cũng nhíu chặt.

E rằng trong nhà họ Đổng này, chỉ có một người là anh ta có thể lộ diện thôi?

Đổng Khánh nhìn cảnh sát nối đuôi nhau đi vào, còn cả phóng viên và người ngoài xem kịch hay ở bên ngoài cũng tức giận, tiến lên một bước đứng trước mặt Mạc Tả và Trình Thiên Kiều, nặng nề nói: “Các người có quan hệ tốt với Cảnh Liêm Uy như vậy à? Vì anh ta thậm chí còn không tiếc đẩy Ân Thiên Thiên vào hố lửa? Các anh không biết anh ta có thể giết chết Thiên Thiên bất cứ lúc nào không? Một người đàn ông Thiên Thiên xem như anh trai, một người đàn ông Thiên Thiên xem như bạn bè, các anh đối xử với cô ấy như thế à?”

Mạc Tả và Trình Thiên Kiều nhìn anh ta, chân mày hơi nhướng lên, dường như cực kỳ khó hiểu với những lời Đổng Khánh nói bây giờ.

Nhìn thấy cảnh sát mặc đồng phục tuỳ ý tìm kiếm bên trong, Mạc Tả tiến lên đứng bên cạnh Đổng Khánh, nhỏ giọng nói: “Ân Thiên Thiên bị ép đến tình hình như hôm nay, anh cảm thấy là ai gây ra? Là vì cô ấy không tiếc ly hôn để dưỡng bệnh cho tốt, thậm chí Cảnh Liêm Uy còn chuẩn bị tất cả đường lui vì cô ấy, hay tại anh chỉ vì ham muốn của bản thân mà bất chấp tất cả làm hại người đàn ông của cô ấy?”

Nghe thấy lời này, Đổng Khánh cắn chặt môi phản bác: “Tôi là vì tốt cho cô ấy! Thiên Thiên không nên ở bên cạnh người như thế!”

Lần này Mạc Tả và Trình Thiên Kiều đều không nói gì trước sự cố chấp của anh ta, quay đầu nhìn vào trong, đã có cảnh sát tìm được một đám người gọi là bác sĩ áp giải ra, Mạc Tả và Trình Thiên Kiều cũng đứng trước mặt ông cụ Đổng và Đổng Khánh nói: “Hai vị, xin theo chúng tôi về cục cảnh sát hỗ trợ điều tra!”

Với những chuyện bác sĩ nhà họ Đổng nuôi làm cũng đủ để bọn họ bị trừng trị rồi!

Ông cụ Đổng cực kỳ tức giận, khuôn mặt già nua căng chặt, lúc này luật sư của nhà họ Đổng nhận được tin tức cũng đến đông đủ, ào ào một đám nhìn cực kỳ đồ sộ, đều đang đối đầu với cảnh sát.

Mạc Tả nhìn thoáng qua, phóng túng khó thuần thổi còi vang dội một tiếng, dưới sự ngăn cản của luật sư thì chỉ dẫn ông cụ Đổng chứ không dẫn Đổng Khánh đi, nhưng trước khi đi lại nói bên tai Đổng Khánh một câu: “Đúng rồi, quên nói, cậu Đổng, đây là quà cảm ơn của cậu ba Cảnh vì gần đây anh hay đi lại trước cửa nhà bọn họ.”

Một câu khiến Đổng Khánh tức giận đến suýt chút đánh cảnh sát!

Mạc Tả thấy khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng của anh ta thì cười nghênh ngang rời đi, Trình Thiên Kiều cũng vui vẻ đến cong môi.

Khoảng thời gian này nhà họ Đổng thật sự kiêu ngạo quá mức!

Sau đó, chuyện nhà họ Đổng vi phạm pháp luật tìm kiếm bác sĩ có mang tội danh từ nhà tù ở các nơi ra để đào tạo, ép bọn họ làm bác sĩ chui ở các nơi trên thế giới, còn hiếp đáp người khác nhanh chóng lan truyền trong thành phố T…

Tuy không đăng báo, nhưng chuyện này ai có chút mặt mũi trong giới đều biết, chẳng mấy chốc tất cả mọi người đều khinh bỉ nhà họ Đổng, không biết ai nói ra chuyện người nhà họ Đổng vẫn luôn có tiền sử bệnh tâm thần, trong nháy mắt mọi người đều bắt đầu tránh xa nhà họ Đổng, giống như bệnh tâm thần cũng có thể lây vậy…

Nhà họ Đổng khi đi vào thành phố T danh tiếng lẫy lừng, nở mày nở mặt, nhưng chỉ chớp mắt đã rơi vào tình cảnh như vậy khiến người ta thổn thức không thôi.

Nhưng dường như đây cũng không phải kết quả của chuyện này.

Lúc Cảnh Liêm Uy ở trong tập đoàn Cảnh Thị nhận được tin tức cũng không tỏ thái độ gì nhiều, giống như kết quả này hoàn toàn nằm trong dự đoán của anh vậy.

Thừa Phó Lân tiến vào, để tài liệu cầm trong tay xuống trước mặt anh, nhẹ giọng nói: “Cậu ba, đây là tình hình của Liên Mẫn, bây giờ đã có phóng viên đi hỏi cô ta cuối cùng có thật sự biết bệnh của cậu không, cô ta đã thừa nhận rồi.”

Cảnh Liêm Uy tuỳ tiện lật xem tài liệu trong tay, cong môi nói: “Mặc kệ cô ta, tiếp theo tập trung tấn công nhà họ Đổng, tôi muốn nhà họ Đổng biến mất triệt để!”

Dám ngấp nghé người phụ nữ của Cảnh Liêm Uy anh, chẳng lẽ nhà họ Đổng không nên trả giá sao?

Dám ép Cảnh Liêm Uy anh đến mức này, nhà họ Đổng thật sự quá coi thường rắn đầu đất* là nhà họ Cảnh bọn họ quá rồi!

*Rắn đầu đất: Thế lực đứng đầu một vùng.

“Vâng”, Thừa Phó Lân cung kính gật đầu, chợt cảm thấy khắp người đều tràn đầy sức lực!

“Bây giờ tung tin ra nói nhà họ Đổng lập nghiệp từ thổ phỉ.” Cảnh Liêm Uy nhẹ nhàng nói, thoải mái như đang nói chuyện thời tiết vậy, trong đôi mắt lại tràn đầy vẻ kiên định.

Thừa Phó Lân nhanh chóng xoay người rời đi, dặn dò người đi xuống làm việc.

Ngay hôm đó, lúc chuyện nhà họ Đổng vừa bị người lục soát còn đang xôn xao, lập tức đã có người tung ra chuyện nhà họ Đổng có tiền sử bệnh tâm thần, sau đó là chuyện nhà họ Đổng lập nghiệp từ nghề thổ phỉ. Vốn đây cũng không phải chuyện lớn gì, dù sao nguồn gốc của vài nhà kinh doanh cũng không phải tốt lành cho lắm, nhưng nhà họ Đổng lập nghiệp từ thổ phỉ, lại dưới tình huống ảnh hưởng đến nền tảng của nhân dân, cứ như thế sẽ rất dễ kích thích sự phản cảm của dân chúng…

Chuyện này vừa xuất hiện lập tức khiến nhà họ Cảnh vốn đang tranh giành với nhà họ Đổng trên trường kinh doanh có được vô số lợi ích, thậm chí đã có dân chúng đang chống lại nhà họ Đổng, lòng phản cảm tăng vọt!

Khi Đổng Khánh đang ở trong nhà họ Đổng cảm nhận căn nhà trống rỗng thì nhìn thấy tin tức như vậy, tức giận đến duỗi tay đập hết mọi thứ anh ta có thể với tới, đám luật sư đứng bên cạnh đều im lặng không dám nói thành lời.

Bọn họ cũng chưa từng nghĩ đến nhà họ Đổng lớn như vậy lại dễ dàng rơi vào tình trạng này, lúc đầu khi thấy Đổng Khánh lấy chứng cứ ra thì còn hơi hưng phấn, nhưng bây giờ tin tức nhà họ Đổng vừa xuất hiện, sao còn có ai nhớ đến chuyện cậu ba Cảnh của nhà họ Cảnh bị bệnh tâm thần nữa, tất cả đều tập trung đến bên này hết!

“Cảnh Liêm Uy!” Đổng Khánh nổi giận gầm lên một tiếng, sự phẫn nộ như đều được truyền ra từ trong giọng nói.

Cảnh Liêm Uy!

Cảnh Liêm Uy chết tiệt!

Anh lại có thể đối xử với anh ta như vậy, lúc trước anh ta không nên dao động rồi để lại đối thủ cho mình.

Đổng Khánh thở hổn hển, cả người cứng đờ, cố gắng khiến tâm trạng của mình ổn định hơn, anh ta xoay người đi vào trong phòng làm việc, luật sư phía sau cũng nhanh chóng đuổi theo. Giúp việc trong nhà cũng bắt đầu dọn dẹp tình cảnh bi thảm, trong chốc lát cả nhà họ Đổng đều bị bao phủ trong sự lo lắng.

Vừa bước vào phòng làm việc, Đổng Khánh đã nói: “Nói đi, có cách nào xoay chuyển tình hình bây giờ không.”

Một luật sư hơi to gan nhíu chặt mày nói: “Cậu Đổng, muốn di chuyển tầm mắt của mọi người thì trừ khi có tin tức gì đó lớn hơn, nếu không trong khoảng thời gian rất dài, mọi người vẫn sẽ tập trung trên chuyện này, chuyện của nhà họ Đổng cũng không tiện tẩy trắng…”

Đổng Khánh lạnh lùng nhìn thoáng qua luật sư, sự khát máu và lạnh lùng trong mắt cực kỳ rõ ràng.

Một luật sư khác nhanh chóng tiến lên nói: “Cậu Đổng, chúng ta nghĩ cách bảo lãnh ông Đổng ra trước, trên tay chúng ta có nhược điểm của những bác sĩ kia, bọn họ sẽ không dám tuỳ tiện khai ra đâu, đợi ông Đổng ra ngoài…”

“Ý của ông là, nhà họ Đổng không có ông nội tôi thì không có cách nào tiếp tục được nữa sao?” Đổng Khánh châm chọc, lúc này trong lòng anh ta cực kỳ tức giận và nôn nóng, nhưng cũng biết tình huống của mình bây giờ thế nào.

Vừa nói ra lời, cả phòng làm việc lập tức yên tĩnh không chút tiếng động.

Đổng Khánh xoay người ngồi xuống sau bàn làm việc, đôi mắt híp lại, nhanh chóng nói: “Bây giờ tôi muốn các người làm vài chuyện, một, cứu ông Đổng ra cho tôi, hai, chặn miệng tất cả bác sĩ lại, ba, tung tin tức của Cảnh Liêm Uy ra, bốn, chuyện của nhà họ Đổng phải lắng lại, năm, phải theo dõi sát sao cổ đông trong Đổng thị, sáu…”

Lúc vừa bắt đầu nói, bên dưới còn có luật sư lấy sổ ghi chép ra nhanh chóng ghi lại, đợi Đổng Khánh dặn dò xong, không ít luật sư ngạc nhiên nhìn bóng dáng ở sau bàn làm việc kia, lần đầu tiên phát hiện mắt nhìn người của ông Đổng chưa từng sai bao giờ. Nhưng trong lòng nghĩ tới người đàn ông vừa ra khỏi bệnh viện đã mạnh mẽ vang dội của nhà họ Cảnh, ít nhiều vẫn có hơi lo lắng.

Cảnh Liêm Uy và Đổng Khánh không nên dính dáng với nhau, đặc biệt là dính dáng vì phụ nữ!

Ân Thiên Thiên, chính là hồng nhan hoạ thuỷ điển hình!

Buổi tối cùng ngày, Ân Thiên Thiên mở đèn giường lên đợi Cảnh Liêm Uy, kim đồng hồ mới đi qua vị trí mười giờ thì anh đã quay về, Ân Thiên Thiên chống cái bụng to của mình cười tươi chạy xuống, cả người đều là cảm giác hưng phấn không che giấu được.

“Anh về rồi?” Còn chưa nói xong thì cô đã bị Cảnh Liêm Uy ôm vào lòng, bàn tay to ấm áp sưởi ấm da thịt bên eo cô, khiến cả người cô đều không nhịn được hơi tê dại.

Cảnh Liêm Uy hơi nhướng mày, ôm chặt lấy cô, cúi đầu hôn nhẹ tóc cô nhỏ giọng hỏi: “Sao lại không nghe lời nữa rồi, bây giờ em có thể tuỳ tiện chạy lung tung sao?

Từ sau lần trước khi cô suýt chút lăn từ trên cầu thang xuống, hình ảnh đó vẫn còn in sâu trong đầu anh không xua đi được.

Ân Thiên Thiên nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, cười nói: “Ngày mai em phải đi khám thai.”

Cảnh Liêm Uy không nhịn được cười theo, ôm cô về phòng: “Anh nhớ, người phụ nữ đòi nợ này!”

Phản ứng của Ân Thiên Thiên là duỗi tay véo mạnh vào eo anh một cái, chọc anh cười to ra tiếng.

— QUẢNG CÁO —