Kết Hôn Chớp Nhoáng Cùng Diệp Tổng

Chương 44: Giày vò



Mặt trăng khuất sau đám mây, con đường lát sỏi dưới sự bao bọc của cây cối bỗng chốc trở nên âm u lạ thường, hai người đàn ông, một trước một sau bước đi vội vã.

Chẳng mấy chốc, bọn họ đã đi hết con đường. Ánh sáng đèn hắt vào, xung quanh được chiếu sáng, phía trước cũng thoáng đãng hơn nhiều.

“Đến rồi, chính là đằng trước.” Diệp Gia Bảo quay đầu lại nhắc nhở.

Diệp Gia Quân gật đầu, lướt qua Diệp Gia Bảo, biến thành người dẫn đầu tiến về trước.

“Đợi em với.” Diệp Gia Bảo chạy bước nhỏ đuổi theo.

Khi thấy rõ người phụ nữ nằm trên đất, đồng tử Diệp Gia Quân co rút. Anh như một cơn gió lao nhanh xuống, ôm lấy người vào lòng. Mùi máu tanh vờn quanh chóp mũi. Cơ thể Dương Uyển Linh lạnh ngắt làm lòng anh hoảng hốt vô cùng, càng ôm cô chặt hơn, lo lắng vỗ nhẹ lên má: “Uyển Linh? Em làm sao vậy, Uyển Linh?”

Nhớ đến lời Diệp Gia Bảo nói, khuôn mặt Diệp Gia Quân trở nên dữ tợn, bế Dương Uyển Linh lên, rít từng chữ qua kẽ răng: “Kẻ nào to gan, dám động vào cô ấy.”

Cô nàng hoảng sợ lắc đầu, vạch rõ giới hạn: “Không phải tôi. Tôi chỉ đứng đây canh giúp thôi.” Trông thấy Diệp Gia Bảo đang chạy đến, cô ta như thấy được cứu tinh, mừng rỡ, “Anh ơi! Cuối cùng anh đã quay lại rồi”

Diệp Gia Bảo nghiêng người né tránh “cục thịt di động” đang bổ nhào tới. Anh lại gần Diệp Gia Quân xoắn xuýt: “Trời ạ, anh mau thả cô ấy xuống, thả xuống mau lên, mau lên. Anh ơi, anh à, ông nội tôi ơi, thả xuống.”

“Lắm lời quá.” Diệp Gia Quân đau hết cả đầu, lông mày nhíu chặt, tạo thành một rãnh sâu giữa trán, không nể mặt phân công, “Chìa khóa xe trong túi quần, mau lấy ra cho anh.”

Tuy không hiểu ý định của Diệp Gia Quân nhưng Diệp Gia Bảo vẫn thành thật lại gần, thò tay vào trong túi quần Diệp Gia Quân lục lọi tìm chìa khóa.

“Anh tính làm gì?” Diệp Gia Bảo lắc lắc chìa khóa trong tay.

“Mau lái xe anh tới đây.” Diệp Gia Quân không cần biết người ta có đồng ý hay không, một bước sải thành ba bước đi trước.

Diệp Gia Bảo cứng đầu không chịu từ bỏ, đuổi theo cản đường, nước mắt lưng tròng: “Em biết anh sợ đám phóng viên kia nhìn thấy, sẽ mồm năm miệng mười ảnh hưởng tập đoàn chúng ta. Nhưng anh cũng không cần ủy khuất mình, đích thân ra tay chứ? Không may bị dị ứng hay bị làm sao thì em phải ăn nói thế nào với bà ngoại, bố mẹ, cô dì chú bác đây?”

Thuyết phục muốn gãy lưỡi mà Diệp Gia Quân vẫn không mảy may lay chuyển, Diệp Gia Bảo gấp lắm, chính xác là kiểu người “hoàng đế chưa lo thái giám đã vội”, thế là tự tiện quyết định thay, giơ tay giành người: “Để em bế cho.”

Diệp Gia Quân phản xạ cực nhanh, lách sang một bên né tránh, khẽ quát lên: “Tránh ra.”

Diệp Gia Bảo sững sờ, trước giờ Diệp Gia Quân tuy nghiêm khắc nhưng chưa từng quát tháo với anh nhưng lần này lại ngoại lệ. Anh ngu ra, khó tin gọi: “Anh…”

Diệp Gia Quân buồn bực mắng: “Còn không mau đi lái xe tới. Tính đứng ngốc ở đây đến khi nào?”

Diệp Gia Bảo hết dám cãi lời, ngoan ngoãn “dạ, vâng”, thành thật chạy đi.

Bên cạnh quảng trường lớn có một cổng phụ dành cho nội bộ nhân viên khách sạn, để tránh người khác dòm ngó, Diệp Gia Quân chọn đi cổng này.

Chưa đến giờ tan ca, khu vực cổng rất vắng vẻ, chỉ có bác bảo vệ già ngủ gà ngủ gật trong phòng trực. Nghe tiếng động cơ xe và tiếng bước chân dồn dập, ông giật mình tỉnh giấc, lật đật chạy ra la lên ngăn cản: “Này, này, người không phận sự không được đi cổng này…”



Chưa nói hết câu, người đàn ông đã ngồi vào trong xe, cửa xe lạnh lùng đóng lại. Bác bảo vệ già bất lực trông theo chiếc xe chỉ còn một chấm nhỏ trên đường. Ông quay sang, nói nốt những lời chưa kịp nói hết với cô gái đứng cách mình mấy mét, bộ dạng ngơ ngác, “Cô gái mau rời khỏi đây, cổng này chỉ dành cho nhân viên.”

Cô nàng gật đầu, nắm chặt tấm danh thiếp Diệp Gia Bảo đưa.

Bệnh viện khu II.

Diệp Gia Quân trơ mắt nhìn Dương Uyển Linh đẩy vào phòng cấp cứu, hai tay cuộn chặt thành nắm đấm, anh giống như một quả bom nguy hiểm có thể phát nổ bất cứ lúc nào.

Cao Hoàng Lâm vỗ vai Diệp Gia Quân an ủi: “Đừng quá lo lắng. Tôi sẽ cố hết sức.”

“Làm phiền cậu rồi.” Diệp Gia Quân gật đầu cảm kích.

Cửa phòng cấp cứu khép lại, đèn đỏ phía trên bật sáng, đỏ đến chói mắt.

Diệp Gia Bảo không tính làm người thừa thải nữa, tiến lên giành đất diễn. Thái độ Diệp Gia Quân đối với người phụ nữ kia rất lạ, dường như rất lo lắng và quan tâm. Anh tò mò lắm, muốn hỏi hai người rốt cuộc có quan hệ gì, nhưng không dám, lời ra bên miệng biến thành một câu hỏi đầy ngốc nghếch, dè dặt: “Anh khát nước không? Em mua nước cho anh nhé?”

Không nhận được câu trả lời, Diệp Gia Bảo cũng không nản lòng, thoái chí, chuyển chủ đề: “Quần áo anh dính máu bẩn hết rồi, ở đây đã có em canh, anh mau về thay quần áo đi.”

Diệp Gia Quân phiền muốn chết, hiểu rõ tính nết của đứa em trai mình, anh trực tiếp hỏi thẳng: “Muốn hỏi cái gì?”

Chỉ chờ có thế, Diệp Gia Bảo cười hì hì, sáp lại gần tò mò hỏi: “Anh biết cô ta sao?”

Diệp Gia Quân ghét ra mặt, lùi về sau một bước, đáp cụt lủn: “Ừ.”

Diệp Gia Bảo bĩu môi, ấm ức thầm nghĩ, người phụ nữ kia thì ôm không rời tay, còn em trai thì ghét bỏ, hất hủi như đuổi tà.

“Vậy anh với cô ấy có quan hệ gì?” Tạm gác oán trách sang một bên, Diệp Gia Bảo đổi cách hỏi khác.

Diệp Gia Quân nhìn đăm đăm vào cửa phòng cấp cứu, lồng ngực nghẹn ứ, khó chịu tới mức muốn nổ tung, “Là vợ anh.” Nhưng chính anh lại không bảo vệ được Dương Uyển Linh.

Diệp Gia Bảo trợn mắt, kinh hãi xen lẫn ngạc nhiên cực độ bật thốt: “Cái gì?” Nhận thấy mọi người trên hành lang đang đổ dồn ánh mắt về phía mình, bèn hạ thấp giọng, “Chúa ơi! Lần trước anh gọi điện về nhà thông báo đã có người yêu, em còn tưởng anh vì áp lực trong nhà nên nói dối chứ? Anh hết dị ứng với phụ nữ rồi à?”

Diệp Gia Bảo nhào lên người Diệp Gia Quân, vạch áo người ta ra xem xét.

Nào còn lòng dạ đứng đây nói nhảm, Diệp Gia Quân lạnh lùng đẩy Diệp Gia Bảo: “Em về được rồi đấy.”

“Không về đâu. Em phải ra mắt chị dâu đã chứ.” Diệp Gia Bảo từ chối, mặc dù hoàn cảnh không đúng lắm nhưng không muốn cứ vậy ra về tay trắng.

“Anh chỉ nói một lần thôi đấy.” Âm điệu nhẹ tênh lại khiến người nghe không thể xem thường.

Sau khi đã đuổi được người đi, Diệp Gia Quân mệt mỏi dựa lưng vào tường.

Thời gian nhỏ giọt trôi qua, chậm chạp, nặng nề khiến lòng người chịu giày vò, khổ sở.



Cuối cùng, cửa phòng cấp cứu cũng mở ra, Cao Hoàng Lâm xuất hiện trong tầm mắt Diệp Gia Quân. Đôi mắt u tối tìm lại chút ánh sáng, anh kích động tiến lên. Bấy giờ mới nhận ra hai chân đã tê cứng, mất hết cảm giác từ lâu.

“Uyển Linh không có vấn đề gì chứ?” Giọng Diệp Gia Quân run nhè nhẹ.

Cao Hoàng Lâm vệt mồ hôi trên trán, cười nói: “Không sao, cô ấy chỉ chấn thương nhẹ ở phần đầu và xây xát ngoài da. Tạm thời để cô ấy nhập viện, tôi sẽ theo dõi thêm.”

Diệp Gia Quân vẫn chưa yên lòng, khó khăn mở miệng: “Chuyện đó...cô ấy...cô ấy…liệu…”

Câu nói không tròn nghĩa nhưng Cao Hoàng Lâm có thể hiểu được, lập tức trả lời ngay: “Đã kiểm tra rồi, Uyển Linh không bị xâm hại.”

Tảng đá đè nặng trong lòng Diệp Gia Quân rốt cuộc đã gỡ bỏ, nhưng vẫn không thoải mái hơn là bao nhiêu. Áy náy, hối hận, đau khổ và khó chịu như những con mãnh thú hung hãn cắn xé lấy anh. Anh nhắm mắt, mím chặt môi, cố gắng bình ổn cảm xúc.

Cao Hoàng Lâm không biết an ủi sao cho tốt, đành vỗ vai Diệp Gia Quân mấy cái khích lệ: “Biết tên khốn nào làm chưa?”

Diệp Gia Quân lắc đầu, đôi mắt lần nữa trở nên u ám: “Tôi đang cho người điều tra.”

Hai người đều biết rằng có thể đợi Dương Uyển Linh tỉnh dậy rồi hỏi kĩ càng, nhưng không có ai mở miệng nói ra.

Lúc này, giường bệnh của Dương Uyển Linh được mấy y tá đẩy ra.

“Uyển Linh?” Diệp Gia Quân lao đến, vẻ hung hãn, nguy hiểm trên người lập tức cởi bỏ, thay vào đó là sự lo lắng, đau lòng.

Cao Hoàng Lâm nói: “Cô ấy chưa tỉnh ngay được đâu.”

Trong phòng bệnh, mùi thuốc sát trùng quanh quẩn trong không khí.

Diệp Gia Quân đẩy cửa bước vào, ánh mắt dán chặt lên người Dương Uyển Linh. Anh chậm rãi đi đến nhưng mới đi được nửa đường chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên. Hướng đi thay đổi, chuyển thành đến bên cửa sổ.

“Điều tra sao rồi?” Diệp Gia Quân hạ thấp âm lượng, sợ quấy rầy Dương Uyển Linh nghỉ ngơi.

Bạch Hải không dám chậm trễ, vội báo cáo ngay: “Tôi đã cho người kiểm tra camera trong sảnh tiệc, không thấy có ai khả nghi tiếp cận phu nhân. Sau đó phu nhân rời đi, trên đường cũng không gặp ai, có lẽ đối tượng biết rõ có camera nên cố tình tránh né. Cho tới khi phu nhân xuất hiện ở khuôn viên thì mất dấu.”

Bạch Hải ngập ngừng nói tiếp: “Camera trong khuôn viên đều bị lá cây che khuất, còn ở quảng trường bởi vì đang trong giai đoạn thi công nên bên phía khách sạn chưa có lắp đặt camera.”

Bầu trời bên ngoài bao phủ một màu đen kịt, ảm đạm giống như tâm trạng Diệp Gia Quân lúc này. Anh siết chặt điện thoại trong tay, gân xanh nổi đầy, vô cùng không cam lòng: “Tiếp tục điều tra.”

Cúp điện thoại, Diệp Gia Quân nhanh chóng bước đến ngồi xuống bên mép giường. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay Dương Uyển Linh, bàn tay cô đã có hơi ấm, không còn lạnh lẽo như trước.

Diệp Gia Quân dịu dàng đặt một nụ hôn lên mu bàn tay Dương Uyển Linh: “Khi nào em mới chịu tỉnh đây?”

Câu nói ấy nhanh chóng tan đi, phòng bệnh khôi phục vẻ yên tĩnh vốn có.