Từ phòng vệ sinh đi ra, trên người Diệp Gia Quân đã thay quần áo sạch sẽ do đích thân Cao Hoàng Lâm mang tới. Anh di chuyển đến bên giường bệnh, định đưa tay vén lại góc chăn thì bỗng nhiên phát hiện Dương Uyển Linh ngủ không hề yên giấc, hàng lông mày cau chặt, giống như đang gặp ác mộng.
“Gia Quân cứu em...cứu em...Gia Quân.” Dương Uyển Linh bất thình lình la lên, khuôn mặt tràn ngập thống khổ, sợ hãi.
Trái tim như bị khoét rỗng, nỗi ân hận và áy náy chưa kịp ngủ say, lần nữa ngóc đầu thức tỉnh. Anh không nên dùng Triệu Lâm Bình để chọc tức Dương Uyển Linh, cho dù cô không muốn mọi người phát hiện ra mối quan hệ của hai người thì trong bữa tiệc anh cũng nên cứng rắn buộc cô ở bên cạnh, mà không phải bỏ mặc, không đoái hoài đến cô.
Diệp Gia Quân vươn tay, vô cùng cẩn thận lau mồ hôi rịn đầy trên trán Dương Uyển Linh. Tuy nhiên, động tác có nhẹ nhàng đến mấy vẫn làm cho cô giật mình, choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Vẻ hoảng sợ trong mắt chưa tan đi, Dương Uyển Linh ngơ ngác nhìn chằm chằm người bên giường.
Giọng Diệp Gia Quân dịu dàng quá đỗi: “Xin lỗi đã làm em tỉnh giấc rồi.”
Anh vén lọn tóc ướt đẫm mồ hôi, dính sát vào má cô ra sau tai.
Mới đầu Dương Uyển Linh không lên tiếng, lát sau trong đôi mắt dần dà có tiêu cự, nhìn Diệp Gia Quân đăm đăm, bờ môi tái nhợt mấp máy, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, trông vừa đáng thương vừa có mấy phần không chắc chắn: “Gia Quân? Là anh sao?”
Vốn đang mang cảm giác tội lỗi, bây giờ lại thấy Dương Uyển Linh không phân biệt được đâu là trong mộng, đâu là hiện thực, Diệp Gia Quân càng thêm đau lòng, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô, thì thào khe khẽ: “Có anh ở đây rồi. Đừng sợ.”
Ban đầu, Diệp Gia Quân có hơi sửng sốt nhưng rất nhanh đã bị sự đau lòng thay thế, ngẫm lại cách Dương Uyển Linh dỗ ngọt Diệp Gia Minh, anh vuốt tóc cô, vụng về dỗ dành: “Ngoan, đừng sợ. Có anh ở đây rồi.”
Cơ thể nhỏ nhắn đã ngừng run rẩy nhưng vẫn không chịu buông Diệp Gia Quân ra. Anh kiên nhẫn dỗ cô như dỗ con nít: “Ngoan, mau ngủ đi nào.” Cảm nhận vòng eo bị siết chặt thêm, anh nói nốt nửa câu sau, “Anh ở đây với em.”
Quả nhiên có hiệu quả, Dương Uyển Linh ngoan ngoãn nằm lại xuống giường, Diệp Gia Quân chui vào ổ chăn, ôm chặt cô vào lòng. Chưa đầy mấy phút sau, bên cạnh đã vang lên tiếng hít thở đều đều.
Diệp Gia Quân rủ mắt ngắm người đang ngủ say trong lòng, còn bản thân anh lại một đêm không ngủ.
Bầu trời đen kịt, dần chuyển sang xám xịt, đỏ rực rồi cuối cùng biến thành một mảng xanh trong vắt. Một ngày mới lại bắt đầu.
Ánh mắt ban mai xuyên qua ô cửa sổ len lỏi vào phòng bệnh, đồng thời cũng đánh thức Dương Uyển Linh.
Mùi nước hoa quen thuộc pha trộn với thuốc sát trùng xộc vào mũi, Dương Uyển Linh hít hít mũi mấy cái. Sau đó, đôi mắt chậm rãi mở ra. Đến khi thấy rõ thứ trước mặt mình là lồng ngực ấm nóng, cô giật thót ngồi bật dậy, vội cúi đầu nhìn xuống.
Khi thấy rõ người đàn ông đang nằm ngủ trên giường là Diệp Gia Quân, trái tim Dương Uyển Linh lập tức đập rộn ràng. Đêm qua, cô gặp ác mộng, mơ thấy mình bị quái vật đuổi giết, sau đó anh xuất hiện cứu cô, nhưng đó vốn dĩ là giấc mơ, anh không nên có mặt ở đây mới đúng.
Lòng Dương Uyển Linh đầy hoài nghi, sau khi lướt nhìn một lượt quanh phòng thì càng thêm ngạc nhiên cực độ.
“Tỉnh rồi?” Trời hửng sáng, Diệp Gia Quân mới chợp mắt ngủ được một chút. Giấc ngủ rất nông nên khi Dương Uyển Linh tỉnh giấc, anh liền tỉnh. Một đêm ngủ không ngon giấc, giọng Diệp Gia Quân có hơi khàn.
Tạm gác sự bối rối sang một bên, Dương Uyên Linh khó hiểu hỏi: “Sao em lại ở bệnh viện?”
Diệp Gia Quân ngồi dậy, cân nhắc hỏi: “Em quên rồi à?”
Dương Uyển Linh càng thêm khó hiểu, bắt đầu hồi tưởng lại chuyện tối qua, nhớ đến Diệp Gia Quân và Triệu Lâm Bình như đôi tiên đồng ngọc nữ sánh vai nhau trong buổi tiệc, trái tim như bị kim châm, cô nhỏ giọng nói: “Đêm qua sau khi rời bữa tiệc…”
Nói đến đây, cô đột ngột dừng lại, trong đầu một mảnh trống rỗng, lục lọi hồi lâu vẫn không nhớ ra sau đó đã xảy ra chuyện gì
“Em...em không nhớ.” Dương Uyển Linh hoang mang ôm đầu, lập tức nhăn mặt, đau đến nhe răng, “A...đau...Đầu em bị làm sao thế này?”
Diệp Gia Quân lo lắng bắt lấy tay Dương Uyển Linh, ngăn không cho cô tiếp tục chạm vào vết thương. Anh khó tin hỏi: “Em thật sự không nhớ gì cả sao?”
“Em không nhớ.” Dương Uyển Linh mê man gật đầu rồi trở nên kích động, từ bị nắm tay chuyển thành nắm ngược lại tay Diệp Gia Quân, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao em lại bị thương?”
Cô vừa mới phát hiện không chỉ sau đầu bị thương mà tay chân cũng có mấy vết bầm và trầy xước.
Vẻ lo lắng cùng đôi mắt tràn ngập bất an của Dương Uyển Linh không giống như diễn kịch. Diệp Gia Quân trầm ngâm một lúc rồi bịa chuyện:
“Em uống say, lúc ra về không cẩn thận trượt chân ở bậc thang rồi té ngã.”
Dương Uyển Linh tưởng tượng lại cảnh Diệp Gia Quân kể, một chút ấn tượng cũng không có, nhưng ngẫm Diệp Gia Quân không có lý do gì phải lừa cô, hơn nữa lúc trông thấy anh với Triệu Lâm Bình xuất hiện cô thật sự rất khó chịu, cho nên rất có khả năng “mượn rượu giải sầu” cũng không đùa.
Dương Uyển Linh tự thuyết phục chính mình xong, liền cảm thấy mất hết mặt mũi, buông vội tay người ta ra, chuyển sang che mặt mình: “Ây, mất mặt quá đi.”
Nếu là ngày thường trông thấy bộ dạng đáng yêu đến ngốc nghếch này của Dương Uyển Linh, Diệp Gia Quân chắc chắn sẽ nghếch môi cười, không nhịn được mà xoa đầu cô, nhưng hiện tại anh cười không nổi.
Dương Uyển Linh xoắn xuýt nhìn Diệp Gia Quân qua kẽ ngón tay: “Mọi người chắc cười em mất thôi.”
Trong lòng Diệp Gia Quân như bị đâm mấy nhát dao, tiếp tục bịa chuyện như thật: “Lúc em ngã tiệc chưa tan, ngoài anh ra không có ai nhìn thấy.”
“May quá.” Dương Uyển Linh liền tin sái cổ, nhưng lòng vẫn lấn cấn lắm, “Em bị đập đầu đến mất luôn trí nhớ rồi sao?”
Đây cũng là điều Diệp Gia Quân cảm thấy khó hiểu, anh xoa đầu cô an ủi: “Có lẽ chỉ tạm thời thôi. Đừng quá lo lắng.”
Dương Uyển Linh gật đầu, cả người bất ngờ được Diệp Gia Quân ôm lấy, lại nghe anh nói tiếp, giọng anh trầm ấm mang theo ân hận nồng đậm: “Anh xin lỗi, là anh không tốt.”
Dương Uyển Linh hiểu Diệp Gia Quân đang ám chỉ đến điều gì, mặc dù đêm qua cô quả thật không vui nhưng hiện tại thấy anh lo lắng, quan tâm mình, cô vui lắm: “Em không trách anh. Vả lại cũng do em gây chuyện trước.”
Diệp Gia Quân ôm Dương Uyển Linh chặt hơn, giống như sợ cô đột nhiên biến mất vậy. Anh giải thích: “Anh với Triệu Lâm Bình chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới không hơn không kém, chuyện sắp xếp cô ấy xuất hiện cùng anh trong đêm tiệc là vì mọi năm đều là cô ấy, nếu thay đổi người thì rất phiền phức, hơn nữa cô ấy rất biếu điều, anh không thích tiếp xúc với phụ nữ, em biết mà.” Sợ cô không tin, anh nhỏ giọng khẳng định, “Thật đấy. Không lừa em đâu.”
Sao đến tận bây giờ cô mới biết Diệp Gia Quân cũng có một mặt đáng yêu như vậy? Lòng như được rót mật ngọt, cô vòng tay ôm lại, tựa đầu vào ngực anh, mỉm cười: “Em tin anh.”
Hai người ôm nhau một lúc lâu, không muốn tách rời, tới khi bụng Dương Uyển Linh kêu lên kháng nghị, Diệp Gia Quân mới luyến tiếc buông người ra: “Em đói bụng rồi đúng không? Ăn gì lót dạ đã nhé?”
Dương Uyển Linh xấu hổ gật gật đầu.
Diệp Gia Quân lấy điện thoại, nhấn vào một dãy số: “Cậu đi mua ít đồ ăn sáng dinh dưỡng đem tới đây.”
Mười phút sau, phòng bệnh xuất hiện thêm một người nữa.
Bạch Hải cẩn thận lấy đồ ăn ra khỏi túi giấy đặt lên bàn tròn nhỏ, ngẩng đầu cười: “Diệp Tổng, Diệp phu nhân mời dùng bữa.”
“Cảm ơn anh.” Dương Uyển Linh nhìn dáng vẻ phờ phạc, tóc tai rối bù, quầng mắt thâm đen của cậu chàng, liền quan tâm hỏi, “Anh thấy trong người không khỏe sao?”
Bạch Hải làm như vô tình nhìn sang Diệp Gia Quân nhưng thực chất là xin ý kiến.
Diệp Gia Quân khẽ lắc đầu ra hiệu cho Bạch Hải, rồi tỉnh bơ dắt tay Dương Uyển Linh đến bàn ăn.
Bạch Hải cười hì hì: “Đêm qua tôi ngủ không ngon giấc.”
Dương Uyển Linh bị ấn ngồi xuống ghế, tỏ ra áy náy: “Anh mệt vậy còn phiền anh mang đồ ăn sáng cho chúng tôi.”
Có cơ hội tốt để bày tỏ lòng “cúc cung tận tụy”, Bạch Hải dốc sức lấy lòng: “Diệp phu nhân đừng khách sáo đây là chuyện tôi nên làm.”
“Anh mau nhanh về nghỉ ngơi đi.” Duyên Uyển Linh nghe vậy càng thêm áy này hơn.
Diệp Gia Quân không muốn có thêm bóng đèn đứng đây nhìn anh với Dương Uyển Linh lơm lơm, với vả lại Bạch Hải cũng vất vả cả đêm rồi: “Cậu về nghỉ đi.”
Bạch Hải rời đi, căn phòng chỉ còn lại hai người cùng nhau dùng bữa sáng, bầu không khí vô cùng ngọt ngào.
Đợi Dương Uyển Linh ăn xong, Diệp Gia Quân dặn dò: “Anh đi tìm bác sĩ hỏi về tình trạng của em, em ở yên trong phòng, đừng đi lung tung đấy.”
Dương Uyển Linh buồn cười, cô cũng đâu phải con nít đâu mà chạy loạn, đồng thời cảm thấy ấm lòng lắm, vì vậy ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Cánh cửa sau lưng vừa bóng lại, lớp ngụy trang tự nhiên, thoải mái bị xé toạc, mày Diệp Gia Quân nhíu chặt, vẻ mặt chất chứa đầy âu lo. Anh không chần chừ thêm nữa, lập tức đi tìm Cao Hoàng Lâm.
Thông qua y tá, Diệp Gia Quân biết được sáng nay Cao Hoàng Lâm không có ca phẫu thuật, đang ở trong văn phòng.
Diệp Gia Quân gõ cửa, giọng nói Cao Hoàng Lâm từ bên trong vọng ra: “Cửa không khóa vào đi.”
Diệp Gia Quân đẩy cửa đi vào, Cao Hoàng Lâm ngẩng đầu khỏi máy tính, trêu chọc: “Ô kìa, đi đâu đây? Tưởng cậu còn đang bận âu yếm cô vợ nhỏ bé chứ? Sao lại đi tìm ông bạn già cô đơn này?” Cao Hoàng Lâm cố ý kéo dài từ “cô đơn”.
“Lắm lời.” Diệp Gia Quân tự nhiên kéo ghế ngồi xuống. Anh không có tâm trạng đùa giỡn, nhanh chóng thuật lại tình trạng của Dương Uyển Linh cho Cao Hoàng Lâm nghe. Kể xong, anh lo lắng chốt lại một câu: “Uyển Linh chỉ té cầu thang thôi không đến mức bị mất trí nhớ chứ?”