“Khi một người bị một vài người ghét, có thể nói là vì ghen tị, nhưng nếu bị một nhóm người ghét bỏ, thì người này hẳn là có khuyết điểm về nhân cách. Chẳng trách Đường Ninh phải chuyển con đến bệnh viện khác, hiểu!”
Đàm Tô Lăng hẳn là chưa bao giờ nghĩ trong khoảng thời gian ngắn cục diện lại có thể đảo ngược đến như vậy, cô ta lại bị nhiều người chỉ trích như thế.
Cha Đàm mẹ Đàm không nhịn được an ủi con gái: “Bảo bối à, mẹ đã hẹn một bác sĩ tâm lý tốt nhát cho con rồi, hay là mai mẹ cùng con đi khám nhé?”
“Mẹ, ngay cả mẹ cũng cảm tháy con bị bệnh sao?”
“Con bị bệnh.” Cha Đàm nói thẳng với cô ta: “Bệnh hoang tưởng rất nghiêm trọng.”
Đàm Tô Lăng không ngờ rằng ngay cả cha mẹ cũng hiểu làm mình nên mới tức tối bỏ nhà đi, nhưng ra đường thì cô ta liên tục bị chỉ trỏ, điều đáng sợ hơn là lúc này cô ta mới thấy rằng cô ta thậm chí không có một người bạn.
“Người phụ nữ này có vấn đề về não, vì vậy vẫn nên hãy.
tránh xa cô ta ra.”
“Đã là một bác sĩ, mà bản thân cũng không biết liệu mình có bị bệnh hay không. Thật nực cười.”
Đàm Tô Lăng cảm thấy mình oan ức vô cùng, bởi vì cô ta chỉ có một mục đích duy nhất, đó là hy vọng đứa bé sẽ khỏe mạnh.
Cô ta cảm thấy rằng cô ta rất vĩ đại, nhưng lại bị mọi người trên toàn thế giới hiểu làm.
Sau sự việc này, Đường Ninh có lẽ sẽ không có gì có thể bị bôi đen nữa, rốt cuộc thì những điểm có thể bôi đen đều đã bị bôi đen rồi.
Tối nay là lễ trao giải Phi Thiên, nhưng sáng nay Mặc Đình cũng ra mặt rửa oan cho vợ.
Đường Ninh nghĩ rằng ngoài việc đóng phim, cô thực ra cũng là một người bình thường, sau khi sinh con, cô khao.
khát bản thân được đối xử như một người bình thường.
Nhưng… trong giới giải trí này thực sự là… không như ý muốn.
Buổi tối Mặc Đình về nhà, nhìn thấy Đường Ninh vẫn đang ngắn người ngồi ở trên sô pha, liền vội vàng hỏi: “Sao còn chưa chuẩn bị? Sắp khởi hành rồi.”
Đường Ninh nở một nụ cười nhạt, đứng dậy đi đến phòng mặc áo choàng, nhưng đi được nửa đường, cô đột nhiên quay lại nói với Mặc Đình: “Không biết sau này em có nên cởi mở hơn với mọi người một chút, chẳng hạn như thấy chó săn có thể tự nhiên mà nói lời chào với họ?”
Mặc Đình hiểu ngay ý của Đường Ninh, mọi thứ cứ theo ý mình là được.
Để tháp tùng người vợ ngọt ngào của mình tới lễ trao giải, Mặc Đình tất nhiên cũng sẽ ăn vận một chút, chỉ thấy anh mặc một bộ tây trang hai hàng nút áo phong cách cũ, mái tóc bóng mượt, một thân khí chất quý tộc hầu như được.
anh tô điểm đến vô cùng tinh tế.
Dù bao nhiêu tuổi, Mặc Đình vẫn là Mặc Đình.
Trên gương mặt anh không thầy dấu vét của thời gian.
Chẳng máy chốc, Đường Ninh cũng đã ăn mặc chỉnh tè, cô mặc một chiếc váy màu xanh bầu trời đầy sao, sắc sảo và tỉnh tế, phụ kiện của cô cũng là những ngôi sao, đối với Mặc Đình mà nói, Đường Ninh vào giờ phút này giống như cảnh đẹp nhát trên đời.
“Đi nào…”
Ngày này rất quan trọng đối với Đường Ninh.
Mặc dù cô không thể hiện ra, nhưng Mặc Đình có thể cảm nhận được sự lo lắng của cô.
Nữ diễn viên chính xuất sắc nhát… Ai mà không muốn?
Một năm rồi.
Cảnh tượng đổ máu giành giải người mới xuất sắc nhất vẫn còn rõ ràng trước mắt… Nháy mắt một năm đã trôi qua, những người đã từng là đối thủ không còn nữa.
“Tại sao lại run?” Trên đường đến đó, Mặc Đình nắm tay Đường Ninh, mới phát hiện cô không bình thường.
“Bởi vì em nghĩ sẽ có chuyện ngoài ý muốn, em luôn gặp phiền phức.” Đường Ninh cười khổ.