Chương 169: Đe Dọa
Đây là lần đầu tiên có nghệ sĩ của công ty dám cúp điện thoại của Lan Hề côi Một người mẫu hạng A tên Đường Ninh.
Lan Hề kiềm chế lại cơn tức giận, nén lại cơn cáu kỉnh trong lòng, lại chuyển sang gọi điện thoại cho An Tử Hạo, còn An Tử Hại lại ssnag lật xem lịch trình của Đường Ninh, trả lời Lan Hà: “Bởi vì những thông báo trước đó cô đều để cho Hoa Uyễn và Lý Đan Ni tiếp nhận, vì vậy những hoạt động khác mà Đường Ninh tiếp nhận lịch trình cũng đã đầy rồi, thật ngại quá Lan Tổng đó không phải và vấn đề của chúng tôi.”
Đây đương nhiên không phải vấn đề của Đường Ninh và An Tử Hạo.
Tất cả những điều này chẳng qua chỉ là Lan Hề tự chuốc vạ vào mình thôi.
Cô ta chưa từng nghĩ Đường Ninh có thể thành công vang dội chỉ vì một đoạn tin bên lề của LM, cô ta càng không thể ngờ tới, những đối tác đó không phải là Đường Ninh thì không được.
Tổn thất một khoản vi phạm hợp đồng đương nhiên không có là gì, nhưng…
Cô ta với tư cách là Tổng tài của Tranh Điền, nắm giữ quyền lực tuyệt đối lại bị một người mẫu đùa giốn sao?
Lan Hề cúp máy, nếu như Đường Ninh đang ở trước mặt cô, có lẽ cô sẽ trực tiếp nhào lên xé nát cô ấy.
Trầm tư chốc lát, Lan Hề gọi La Hạo vào văn phòng, đồng thời dùng một tay đỡ trán, có chút mệt mỏi nói: “Chị Long này, trong nhà còn có những ai nữa?”
“Cha mẹ chết sớm, trong nhà vẫn còn một người ông.”
“Vậy còn đợi gì nữa? cách thời gian Đường Ninh lên talkshow Phong Thái cũng còn 2 ngày nữa thôi, lập tức sai người đi đón ông của cô ta qua đây, chú ý, động tĩnh phải cẩn thận vào…”
Lan Hề buông cánh tay xuống đi đến trước cửa số lớn từ trần xuống đến sàn nhà, nhìn xa xăm ra ngoài từ bên trong văn phòng.
“Lan Hè…” vẻ mặt của La Hạo có chút nặng nề, bởi vì chưa lúc nào anh ta thấy qua Lan Hề chán ghét một ai đó đến mức phải đem loại chuyện này đặt lên bàn cược mà làm.
“Tôi muốn Đường Ninh từng bước từng bước đi vào cái bẫy của tôi, tôi muốn cho cô ta biết rằng, tôi mới là chủ nhân của cô ta!”
Chuyện đi đến bước này, sớm đã không đơn giản là đấu đá trong nội bộ công ty nữa rồi. Cùng với chuyên biến xấu đi trong mối quan hệ giữa Đường Ninh và Lan Hè, giữa hai người bọn họ nhất định phải có một cuộc chiến khốc liệt, bởi vì ai cũng nhất định không chịu cúi đầu trước đối phương.
La Hạo nhìn vẻ mặt kiên định của Lan Hè, cuối cùng gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi…chuyện này tôi sẽ xử lý tốt thay cô.”
“Đối phó với người không bình thường, nhất thiết phải dùng thủ đoạn không bình thường.”
Thật ra Đường Ninh luôn rất bị động khi phải phản kháng với Lan Hè, bằng không cô chỉ có thể đợi đến khi bị nhắn chìm mà thôi, bởi vì trong mắt Lan Hề, người mẫu trong tay cô ta hoặc giống như Lý Đan Ni tự đánh giá mình quá cao, dề dàng bị kiểm soát, hoặc là giống như Hoa Uyễn, phân biệt được đúng sai nhưng lại không thể không nước chảy bèo trôi (*).
(°): phó mặc cho số phận, không có phương hướng ý chí riêng của mình, đến đâu hay đến đó.
Đường Ninh cái nào cũng không muốn làm, cô chỉ muốn làm chính bản thân cô…
Sau khi chốt xong thời gian talkshow của Phong Thái, Đường Ninh lại đi đến văn phòng của mấy tạp chí hàng đầu phỏng vấn dưới sự sắp xếp của An Tử Hạo, đợi đến lúc chiều chập tối, đột nhiên nhận được tin nhắn của Mặc Đình: “Tối nay ăn tối ở khách sạn Crown, anh đã đtặ một bữa tối dưới ánh nền rồi đó.”
Đường Ninh nhìn lên ngày tháng trên điện thoại, sau đó mỉm cười: “Làm gì đó? Hôm nay cũng đâu phải kỷ niệm ngày GƯỚN “Đưa em đi ngắm phong cảnh đẹp nhất của toàn Thịnh Kinh.”
Đường Ninh cắt điện thoại đi, sau đó quay lại nhìn chị Long và An Tử Hạo, vốn muốn để cho An Tử Hạo đưa cô đến dưới tòa nhà Hải Thụy, thế nhưng chị Long lại đột nhiên nói với hai người: “Ông của chị đến Thịnh Kinh thăm chị rồi…chị phải nhanh chóng trở về nhà.”
“Hay là chúng ta cũng đi thăm ông của chị đi?”
“Không cần đâu, Đường Ninh, theo độ phủ sóng của em như hiện nay, đi ra ngoài nhất định sẽ có một đám fans hâm mộ, em vẫn nên buông tha cho ông chị đi.” đôi tay chị Long đan vào nhau ra hiệu hình chữ thập, làm ra bộ dạng bái lạy khoa trương.
Đường Ninh mỉm cười, dặn dò chị Long: “Vậy thì đưa ông của chị đi chơi cho đã đi, cho chị nghỉ phép hai ngày đó.”
“Được.” chị Long gật đầu, nhếch miệng cười rất ngọt ngào.
Sau đó, Đường Ninh kêu An Tử Hạo cho chị Long xuống xe, rồi mới đưa cô đến dưới tòa nhà Hải Thụy, đợi sau khi Mặc Đình xuất hiện, An Tử Hạo mới “công thành rút lui” (*), giao lại việc bảo vệ người đẹp cho Mặc Đình.
Bởi vì anh ấy gần đây đang điều tra chân tướng sự thật sự qua đời của Vân Hinh.
Lại ngồi trên chiếc Sedan của Mặc Đình, vợ chồng hai người nhìn nhau mỉm cười, nhưng khi đến dưới tòa nhà của khách sạn, Đường Ninh và Mặc Đình xuống xe từ một lối đi riêng đặc biệt, đáng lẽ phải giao lại chìa khóa cho nhân viên phục vụ khách sạn, nhưng…Đường Ninh chú ý thấy dáng vẻ của nhân viên phục vụ đó, từ lúc nhận lại chìa khóa từ trong tay Mặc Đình, vẫn luôn cúi đầu.
Khoảng khắc này, Đường Ninh không thể nào nói rõ được là cảm giác gì, giống như yêu hận đã từng trước kia hoàn toàn biến mắt vậy, chỉ vì con người ôm lấy cô này toàn thân đều là hơi ấm.
“Nhìn gì vậy?” Mặc Đình hỏi cô.
“Người vừa rồi, là Hàn Vũ Phàm.” Đường Ninh bình giọng trả lời, thấy lông mày Mặc Đình nhíu lên, cô vội giải thích: “ấy, đừng hiểu lầm, em chỉ ngạc nhiên thôi, anh ta không phải vẫn còn một người mẹ lấy đạo diễn sao? theo lý mà nói, cho dù bị Thiên Nghệ đá ra ngoài cũng không đến mức đi đến bước này.”
Mặc Đình có chút không vui, kéo Đường Ninh đi, dùng áo khoác quấn cô lại, mãi cho đến khi đi vào thang máy.
Đường Ninh nhẹ mỉm cười, rất hiếm khi thấy được Mặc Đình ghen tuông, vì vậy lặng lẽ chìa tay nắm lấy một đầu ngón tay của Mặc Đình đong đưa: “Đều đã qua hết rồi mà…”
Mặc Đình nhân cơ hội nâng chiếc cằm của cô lên, bắt cô phải nhìn thẳng vào mình: “Vậy thì chủ động một chút, anh làm tương lai của em…”
Đường Ninh nhân cơ hội hôn vào đôi môi mỏng của anh, sau đó đỏ mặt vùi mặt vào cổ anh: “Được chưa?”
Mặc Đình hài lòng, rồi ôm chặt lấy người cô, sau đó dắt cô cùng đi vào tầng cao nhát của khách sạn, tầng 12.
0 “Đây là nơi cao nhất của cả Thịnh Kinh, có thể thu cả thành phố này vào trong tầm mắt.”
Đường Ninh đứng trước cửa kính to lớn cao từ trần dài đến sàn nhà, ngước mắt nhìn xuống, không khỏi bị những đốm sao nhỏ lấp la lấp lánh của thành phố làm cho rung động. Sau đó, có người ôm cô từ phía sau, đôi môi dán lên cổ cô: “Sợ độ cao?”
“Có anh ở đây, không sợ.” Đường Ninh lắc đầu.
Có được cảm giác hài lòng với sự cần thiết của mình và dựa dẫm này của cô, Mặc Đình quay đầu lại dịu dàng đặt một nụ hôn lên cằm Đường Ninh: “Thật ra nơi này…thích hợp để hôn Hơn.
“Tại sao?”
“Bởi vì cao quá rồi, rất dễ thiếu không khí!”
Cùng thời gian đó, chị Long lòng như lửa đốt nhanh chóng trở về nhà, nhưng lại không hề nhìn thấy ông mình như ý nguyện, mà nhìn thấy La Hạo đang đợi cô ở trước công chung cư.
Chị Long cả gương mặt lộ vẻ nghỉ ngờ, đang định gọi điện thoại cho ông, nhưng La Hạo laij giật lấy điện thoại từ tay cô, đồng thời trực tiếp cúp máy ngang thay cô, nghiêng đầu nhắc nhở cô: “Lên xe, không muốn gặp ông cô nữa sao?”
“Anh làm gì ông tôi rồi?” chị Long sững sờ lại chốc lát, đột nhiên ý thức được có chuyện gì không đúng lắm, đôi mắt đỏ hoe, giọng nói cũng có chút khàn đi.
“Chúng tôi thì có thể làm gì ông ấy chứ? chẳng qua là mời ông ấy làm khách mà thôi…” nói xong, La Hạo mở cửa xe, tỏ ý chị Long không nên làm lỡ thời gian.
Chị Long không biết được mục đích của La Hạo, càng không biết được tung tích của ông cô, vì vậy cô chỉ có thể cắn chặt môi, ngồi lên chiếc xe Sedan màu đen của La Hạo.
Rất nhanh hai người đã dừng xe trước cổng chung cư của Lan Hè, chị Long dường như đã có dự cảm nào đó, bắt thình lình cô kéo lấy La Hạo sắp xuống xe hỏi: “Ông tôi là do Lan Tổng mời đến đúng không? muốn đe dọa, ép tôi làm gì?”
Suy cho cùng cũng là người ở trong giới này khá lâu rồi, chị Long có độ nhạy bén trời sinh.
“Cô muốn biết sao? Vậy thì đi vào trong…” La Hạo vùng khỏi sức kéo của cô, trả lời một câu rồi đẩy cửa bước xuống xe.