Chương 598:
Về phần thành kiến thì có thể loại bỏ, tuy rằng nhóm người này không nhiều. Tuy nhiên, đối với lần bỏ phiếu thứ hai, nó vẫn đóng vai trò nhất định…
Kết quả bỏ phiếu cuối cùng, Đường Ninh đứng thứ năm, và Diệp Lam đứng thứ sáu, chỉ cách nhau một phiếu, nhưng Đường Ninh đã thắng.
Kết quả được đưa ra, mặc dù vẫn khiến Mặc lão gia không hài lòng, nhưng ít nhất Đường Ninh cũng có tên trong danh sách, mà vòng bình chọn thứ hai do người của tổ khác tiền hành.
Lúc này, có người nói ra nghỉ ngờ đối với Mặc lão gia.
“Mặc lão, tôi không có gì để nói về kết quả cuộc bỏ phiếu này, nhưng tôi chỉ muốn biết, rốt cuộc ông đã bỏ phiếu cho ai? Sẽ không phải trực tiếp cho Đường Ninh chứ?”
“Ông có ý gì?” Mặc lão gia hỏi lại đối phương.
“Ông luôn nhắc nhở chúng tôi phải công bằng khách quan, nhưng chúng tôi muốn biết liệu ông có hoàn thành trách nhiệm của một nhà phê bình hay không.” Đối phương dừng lại một chút rồi tiếp tục: “Nếu muốn chúng tôi phục cũng dễ thôi, đó là trực tiếp hủy bỏ một phiếu bầu hợp lệ cho Đường Ninh. Rốt cuộc, tuy rằng ông công bằng cả đời, nhưng khi về già ông có thể lại bắt đầu hồ đồ thì sao?”
Hủy bỏ một phiếu bầu cho Đường Ninh, tức là sẽ lại trở về giống như Diệp Lam!
Mặc dù Mặc lão gia rất muốn phản bác nhưng từ ánh mắt của nhóm người này, họ có vẻ cũng rất tán thành với đề nghị của người đàn ông trước mắt này.
Vì vậy, Mặc lão gia cười nhạt: “Có phải chỉ cần hủy một phiếu của tôi là được?”
“Đương nhiên.” Đối phương rất chắc chắn nói.
“Vậy được.” Mặc lão gia nói xong liền nói với nhân viên công bồ số phiều, “Hủy bỏ một phiếu của tôi.”
Có lẽ mọi người đều cho rằng ông cụ sẽ bỏ phiếu cho Đường Ninh, nhưng trên thực tế, số phiếu bầu của Đường Ninh cũng không hề thay đổi, ngược lại là các diễn viên tạm xếp thứ nhát hoặc thứ hai.
Mặc lão gia bầu cho người khác, không phải là cho Đường Ninh!
“Các người còn gì để nói không?”
Mọi người đều im lặng, kể cả người yêu cầu Mặc lão gia hủy bỏ phiếu bầu vừa nãy, nếu kết quả mới đã có, vậy thì tất cả mọi người đều phải tuân theo.
“Nếu các người đã không có gì để nói, vậy thì danh sách đề cử cứ như vậy xác nhận.”
Có một bộ phận người cho rằng kết quả như vậy không ảnh hưởng chút nào, nhưng có bộ phận người phản đối Đường Ninh trong lòng lại hừ lạnh, néu được đề cử thì đã sao? Số phiếu cuối cùng, có nghĩa là khả năng Đường Ninh đoạt được giải là nhỏ nhất, nhưng dù là nhỏ nhát, cũng không có nghĩa là không có …
Nhóm giám khảo tiếp theo sẽ chỉ khắt khe hơn và không ai có thể tác động. Vì vậy, ông cũng không cần phải lo lắng về tình hình cho Đường Ninh. Thực tế, sau khi bộ phận công quan của Hải Thụy xử lý, bên ngoài đối với chuyện Đường Ninh có khả năng lấy được giải rất chấp nhận. Dù sao, thực lực của Đường Ninh nằm ở đây …
Hải Thụy chỉ cần hết lần này tới lần khác nhấn mạnh thực lực của Đường Ninh, là có thể ngăn cản phần lớn khói thuốc súng bên ngoài.
Đây là thành quả chung sức của hai ông cháu Mặc gia, một người là vì vợ, một người là vì cháu dâu, chỉ cần là vì người nhà và người mình yêu thương, họ có thể bỏ ra tất cả.
Đương nhiên, bọn họ chỉ đấu tranh giành lấy một cơ hội công bằng cho Đường Ninh, dù sao Đường Ninh sau lưng có bọn họ, mặc dù nhận được sự bảo vệ, nhưng đồng thời, cũng sẽ phải chịu chất vấn nhiều hơn.
Đường Ninh rõ ràng là một diễn viên xuất sắc …
Để diễn xuất tốt, cô ấy thực sự đã liều mạng hơn bắt cứ ai khác!
Nhưng vì chĩa vào ánh hào quang của Hải Thụy, chĩa vào ánh hào quang của vợ Mặc Đình, nên cô ấy bị mọi người yêu cầu cao hơn …
Diệp Lam bị tụt!
Cho dù biết kết quả như vậy, cô ta cũng không có cách nào khống chế, bởi vì cô ta hoàn toàn không thể mua chuộc giám khảo, cho nên cô ta cần phải bôi đen Đường Ninh để gây ra phản cảm với ban giám khảo, từ đó đạt được mục đích của mình, nhưng cuối cùng lại bị lệch một phiếu, thua Đường Ninh.
Đến tối, Diệp Lam ở nhà khóc lóc kẻ lễ với chồng: “Chồng à, em không thể chịu phục được, em đã là nhân vật chính của năm bộ phim, vất vả bao nhiêu mới có được cơ hội này, Đường Ninh mới chỉ diễn được hai bộ phim thì là cái quái gì?”
“Dù sao Đường Ninh cũng là đồng nghiệp của chúng ta, em cũng đừng so đo quá.”
“Cô ta là đồng nghiệp của anh chứ đâu phải của em, hơn nữa, anh Hứa, em nói cho anh biết, trước đây con gái của anh đã từng uy hiếp em, nói rằng nó sẽ theo phe Đường Ninh, có phải rắc rối là do con gái của anh hay không?”
Cũng ngay lúc Diệp Lam khóc lóc kể lễ đến kịch điểm thì Hứa Thanh Nhan đi từ lầu hai xuống, sắc mặt lạnh lùng nhìn hai người trong phòng khách: “Cô nhỏ hơn cha tôi hai mươi lăm tuổi, vì vậy mong cô đừng có lăn qua lăn lại trên người ông ấy nữa, quái dị đến mức khiến người khác buồn nôn.”
TỔ: “Thanh Nhan, sao lại nói chuyện với mẹ con như vậy?”