Chương 599:
Giọng nói lạnh lùng của ông Hứa lập tức vang khắp phòng khách: “Có phải là con giở trò gì sau lưng không? Làm hại mẹ con bị tụt xuống?”
“Đường Ninh là ai thì các người biết rõ rồi, chỉ cần là đồ cô ấy muốn có thì tất cả mọi người trên thế giới này đều phải nhường.” Hứa Thanh Nhan cười nói: “Vừa vặn tôi rất hợp ý với cô ấy, xem ra sau này chúng ta thật sự phải đi thêm vài vòng nhiều hơn, như vậy nói không chừng cũng có thể xua đuổi tà ma trong nhà.”
Nói xong, Hứa Thanh Nhan quay người định rời đi, mà lúc này, ông Hứa lại trực tiếp đứng dậy gầm nhẹ nói: “Dừng lại!”
Hứa Thanh Nhan đã nghe thấy tiếng gầm, nhưng hoàn toàn không quay đầu lại, nhưng ông Hứa đột nhiên đuổi theo và đá vào eo của Hứa Thanh Nhan từ phía sau.
Bạo lực…
Có đôi khi là đại danh từ của cái nhà này.
Mà Diệp Lam lại ở phía sau ôm lấy hai tay cát tiếng cười HH Hứa Thanh Nhan nằm trên nền đất lạnh lẽo, nhưng cô ấy ngoan cố không có ý cầu xin lòng thương xót gì cả, sau khi đứng dậy khỏi mặt đất, cô ấy bướng bỉnh đi về phòng.
Vì cô ấy luôn tin rằng trên đời này có nhân quả tuần hoàn, và con người làm gì… tự có trời trừng phạt.
Ngay sau đó, các đề cử cho Giải thưởng Phi Thiên cuối cùng đã được công bó, và tên của Đường Ninh nghiễm nhiên nằm trong số đó.
Sau đó, câu chuyện vui về việc ông cụ Mặc bị yêu cầu hủy.
số phiếu cũng được truyền tay nhau như một trò “đùa”, tất nhiên điều đó cũng chứng tỏ ông cụ Mặc quả thực không vì lợi ích của mình, để tránh bị nghỉ ngờ, ông ta chưa bao giờ cân nhắc đến việc gửi số phiếu bầu cho Đường Ninh, điều này cũng chứng tỏ yêu cầu bầu lại của ông ta quả thực là vì nhu cầu khách quan chứ không phải ích kỷ chủ quan.
Chung kết!
Chỉ là con đường lọt vào danh sách chung kết khó khăn quá, vậy còn chiến thắng thì sao?
Sau khi xem danh sách chung kết, một số người đã gọi cho Đường Ninh để nói lời chúc mừng, Tống Nghiên Thư cũng nằm trong số đó.
Mặc dù Đường Ninh không có gì để nói với cô ấy, nhưng vì lễ phép, Đường Ninh đối với cô ấy khá lịch sự.
“Chị Ninh, em thật sự rất vui cho chị.”
“Cảm ơn.” Đường Ninh lạnh lùng nói cảm ơn, tuy rằng từng có tình cảm, nhưng vì Đường Tĩnh Tuyên, khoảng cách chỉ có thẻ xa dần.
“Ừm… chị có tin tức về Lạc Tinh không?” Mặc dù Tống Nghiên Thư có linh cảm rằng Đường Ninh sẽ không nói cho cô ấy biết, nhưng cô ấy không thể không hỏi.
“Nghiên Thư, người đi rồi cũng đừng nhớ nữa, em chăm sóc bản thân tốt đi.” Đường Ninh trực tiếp trả lời: “Chị biết, em vẫn luôn áy náy với thằng bé, nhưng chuyện này thực sự không cần thiết đâu.”
“Chị Ninh… Thật ra thì em vẫn thích anh áy.” Có lẽ Tống Nghiên Thư đã thu hết can đảm nói ra câu này, nhưng mà câu nói này đối với Đường Tĩnh Tuyên mà nói thì đã quá muộn rồi: “Em thật sự không nghĩ tới, anh ấy sẽ nghiêm túc như vậy, em thực sự không nghĩ tới…”
“Thằng bé luôn là một người nghiêm túc, chắc em cũng biết rõ chuyện này. Chỉ là trong lòng em vẫn nghiêng về một người khác nên em không chắc.” Đường Ninh trực tiếp vạch trần ẩn ý trong lời nói của Tống Nghiên Thư: “Nghiên Thư, quá khứ đã qua…”
“Đúng vậy, quá khứ đã qua, thực ra em muốn nói với chị rằng em muốn đính hôn.”
“Xin chúc mừng.”
Cô ấy sắp đính hôn, nhưng lúc này lại nói trong lòng vẫn còn một người khác, Đường Ninh cảm thấy mình thật sự… không hiểu được tâm tư của Nghiên Thư.
“Cám ơn, em biết, hiện tại nhát định chị không muốn nghe em nói, thực xin lỗi, chị Ninh, làm phiền chị rồi.”
“Không sao, chúc em hạnh phúc.” Đường Ninh nói xong trực tiếp cúp điện thoại.
Cô biết tất cả mọi chuyện về ba người họ, chính vì vậy nên cô không muốn Đường Tĩnh Tuyên tiếp tục bị cuốn vào vòng xoáy tình cảm này, bị tổn thương bởi Hạ Cảnh Nghi và Tống Nghiên Thư một lần nữa, chẳng lẽ chưa đủ bài học sao?
Dù vậy, Đường Ninh vẫn gọi điện cho Đường Tĩnh Tuyên đang ở Mỹ xa xôi: “Nghiên Thư sắp đính hôn, chị nghĩ em nên biết chuyện này.”
“Chị ba, em tốt hơn nhiều rồi, hai ngày nữa em sẽ về, chắc.
em cũng nên đi chúc phúc Nghiên Thư đính hôn một chút.”
Đường Tĩnh Tuyên bình tĩnh nói.
“Do em quyết định.” Đường Ninh có thể nghe thấy rõ ràng, trong giọng điệu của Đường Tĩnh Tuyên lúc này không có một chút đau thương, có lẽ cậu ấy đã rút ra khỏi đầm lầy tình cảm.
“Được.”