Kết Hôn Cùng Nàng Phản Diện Trong Thế Giới Otome Game

Chương 47: Phu nhân của lãnh chúa





(Góc nhìn của Carolina)

Trận chiến diễn ra chóng vánh và một chiều, thậm chí, tôi, với bộ trang bị ma pháp mạnh mẽ của mình còn không có cơ hội tham chiến.

Quân đội Ashville truy kích những kẻ địch đã mất hết ý chí chiến đấu và thảm sát gần như toàn bộ. Riêng với hai gã nam tước chỉ huy, chúng bị trúng đạn và ngã ngựa khi cố gắng trốn thoát và bị đưa đến nơi giam giữ tù binh.

Đến chiều tối, sau khi đã thu dọn xong tàn cục, tôi bước tới nơi hai tù nhân bị giam giữ. Dưới ánh đèn ma thuật lờ mờ là hai gã đàn ông độ tuổi trung niên, bộ dạng khá tơi tả, áo giáp bị lột sạch, có thể thấy những vết thương đã được băng bó không quá nghiêm trọng.

"Nam tước Louis và nam tước Freddie phải không? Các người có biết ta là ai không?" Tôi cất tiếng hỏi, khẽ nâng mũ giáp che mặt lên.

"... Đương nhiên biết, cô là con gái của công tước Marion Partria..."

"Phải, và là phu nhân của lãnh chúa Ashville, Alviss Dart!" Tôi bổ sung thêm, hơi bực bội vì hai gã này bỏ sót phần quan trọng nhất.

Tôi nhìn thẳng vào mặt chúng, trông khá lãnh đạm, nhưng không tỏ vẻ chống đối, dường như chúng vẫn chưa hoàn hồn sau trận đánh kinh hoàng hồi chiều. 

"Nghe đây, các ngươi thật sự cho rằng đội quân ô hợp đó thể đánh bại gia tộc Dart sao? Các ngươi, những kẻ hầu cận đáng thương của Hầu tước, đã hy sinh mạng sống của những nông nô vô ích rồi."

"..."

Hai tù binh im lặng cúi đầu, không nói gì. Tôi nhếch mép, tiếp tục bài diễn thuyết của mình.

"Chà, cho dù là tù binh nhưng các ngươi vẫn là những quý tộc, theo truyền thống của vương quốc, chúng ta sẽ không đối xử tồi tệ với các ngươi. Chúng ta sẽ tha cho cả hai nếu các ngươi chịu chấp nhận một số điều kiện. Các ngươi nghĩ sao?"

"Cái gì?"

Họ nhìn tôi với ánh mắt đầy hoài nghi. Không đếm xỉa đến điều đó, tôi tiếp tục.

"Chúng ta, gia tộc Dart, không quan tâm đến mạng sống của chư hầu, nông nô hay cướp đoạt tài sản, mục tiêu của chúng ta chỉ là trừng phạt Hầu tước Richard. Cho nên, chỉ cần giải tán quân lính, không chống lại Ashville, các người có thể yên bình tận hưởng cuộc sống của mình mà không gặp vấn đề gì."

"Thật sao?"

"Đúng, không những vậy, chúng ta còn cho phép người dân tiếp tục công việc đồng áng."

Louis và Freddie quay đầu nhìn nhau đầy bối rối.

"Các ngươi không còn lựa chọn nào khác. Thấy những gì đã diễn ra không? Rất nhiều nông nô đã chết vì không được trang bị tốt, dù các ngươi có tập hợp thêm cả ngàn quân cũng vậy thôi."

Một gã dè dặt lên tiếng, "Nhưng nếu Hầu tước biết chúng ta phản bội, ông ấy sẽ không tha cho chúng ta."

"Tốt thôi, nếu các ngươi chống cự đến cùng, vụ mùa sẽ bị bỏ phí, nhân lực cho vụ thu hoạch sẽ bị tiêu diệt, lúc đó sẽ chẳng còn ai để mà cai trị. Đây là vì chúng ta không muốn để chiến sự gây ảnh hưởng đến người dân nên mới ra điều kiện rộng rãi như vậy, hãy cân nhắc lợi và hại đi."

"..."

Cả hai im lặng, không phản đối cũng không đồng ý, tôi biết chúng đang do dự.

"Hãy suy nghĩ kỹ về điều đó, ta sẽ quay lại sau." Tôi ném cho chúng một lời cuối và quay lưng bước đi.

Vài ngày sau...

Tin tức về việc thị trấn Proteus đã bị quân Ashville chiếm giữ, nhanh chóng lan truyền khắp lãnh thổ. Các nam tước đã giải tán quân đội và chúng tôi đã đã dễ dàng tiếp quản thị trấn. Đồng thời cho phép người dân thu hoạch lúa mì, khiến tình hình trật tự tạm yên ổn.

Quân Ashville đang đóng tại thị trấn, đây là một trung tâm buôn bán sầm uất, được bao quanh bởi một bức tường thành sơ sài. Dân cư khoảng 3000 người, thậm chí còn đông hơn toàn dân số của lãnh thổ Ashville. Nhưng hiện tại, lệnh giới nghiêm của chúng tôi khiến cho phố xá vắng vẻ hơn thường lệ, chủ yếu là những người lính Ashville đi tuần trên đường.

Bên trong tòa nhà thị chính mà chúng tôi đã trưng dụng làm bộ chỉ huy tạm thời, tôi cùng Alviss đang thảo luận về tình hình chiến sự.

"Carolina, em thật sự là một chiến lược gia thiên bẩm. Chúng ta có thể chiếm được Proteus mà không cần phải tốn xương máu, đây là kết quả tuyệt vời nhất có thể."

Alviss đang hết lời khen ngợi khiến tôi thấy rất vui.

"Cám ơn anh. Đó là lý do tại sao em khuyên anh nên tiêu diệt tất cả quân địch trong trận chiến đầu tiên."

"Em có thể giải thích rõ điều đó không?"

"Có ba lý do, thứ nhất: Thể hiện sức mạnh vượt trội của quân ta, khiến quân địch mất ý chí chiến đấu."

"Ừm."

"Thứ hai: Để cho bọn họ thấy nhân lực bị tổn thất nặng nề, như vậy bọn họ sẽ sợ hãi việc tập hợp thêm nông nô để chống lại. Đang là vụ thu hoạch và họ rất cần nhân lực."

"Cũng đúng... Còn điều thứ ba?"

"Việc này là quan trọng nhất, giúp cho quân đội của chúng ta quen với việc giết chóc."

"Hả?" Anh ấy thốt lên một tiếng kinh ngạc.

"Dù đã được huấn luyện kỹ lưỡng nhưng khi đối mặt với chiến trường thực tế, những tân binh vẫn sẽ cảm thấy sợ hãi, lo lắng. Và áp lực tâm lý sẽ khiến họ dễ mắc sai lầm, mà sẽ phải trả giả bằng tính mạng. Nhưng những người lính đã trải qua việc giết chóc, càng thường xuyên thì họ càng quen thuộc với chiến trường. Điều này sẽ có tác động đáng kể đến sự thiện chiến và tinh thần của binh sĩ.

Vì vậy, trong trận đánh đầu tiên của họ, khi kẻ địch chỉ là những tên nông nô yếu ớt, chúng ta nên chủ động để họ  làm quen với việc giết kẻ địch. Bằng cách đó khi đối đầu với quân tinh nhuệ của Hầu tước, họ đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý, không còn là những tân binh đầy non nớt nữa."

Nghe tôi giải thích, Alviss im lặng đăm chiêu, như đang suy nghĩ điều gì đó, vẻ mặt có đôi chút buồn bã.

"Anh ổn chứ, Alviss?"

"Anh không sao. Em nói đúng, có lẽ anh đã suy nghĩ quá nông cạn, may mắn thay, anh đã có em bên cạnh."

"Alviss..." 

Tôi bước tới tựa đầu vào ngực chồng mình, đôi tay mạnh mẽ của anh ấy khẽ quàng qua vai kéo tôi vào lòng. 

"Cám ơn em, Carolina..."

"Em rất vui vì có thể giúp ích được cho anh."

Tôi biết, không phải anh ấy không nghĩ đến điều ấy. Alviss là người cẩn trọng hơn bất cứ ai, chỉ là anh ấy có lòng trắc ẩn to lớn, nên trong suy nghĩ đã vô thức loại bỏ những phương án quá tàn khốc. Chính vì vậy, nghĩa vụ của tôi là khắc phục nhược điểm ấy cho chồng mình, vì tôi là người anh ấy tin tưởng nhất trên đời này, tôi có thể khẳng định như vậy.

Khóe miệng tôi không khỏi cong lên khi nghĩ như vậy.