Tiếng tù và lại vang lên, đợt tấn công thứ hai đã bắt đầu. Hàng trăm kỵ binh, con át chủ bài của Hầu tước, phi nước đại, móng sắt giẫm lên đất, lao xuống sông.
Họ được trang bị kiếm, thương và khiên, người và ngựa đều được bao phủ trong lớp giáp. Một hiệp sĩ được vũ trang đầy đủ là một lực lượng đáng dè chừng. Không chỉ nói đến trang bị nhưng kinh nghiệm và sự thiện chiến là điều chỉ được tôi luyện qua vô số trận chiến. Họ khác hoàn toàn với đám lính nghĩa vụ được tập hợp vội vàng và đẩy ra mặt trận.
Tốc độ của họ cực kỳ nhanh, khó có thể tin rằng ngựa của họ đang lao qua vùng nước nông như đang phi trên cạn. Các xạ thủ của quân Ashville đã giương súng lên sẵn sàng. Nhưng kẻ địch đã rút ngắn khoảng cách trong nháy mắt, khoảng cách giữa hai phe giờ chỉ là khoảng 50 mét.
"KHAI HỎA!"
Chỉ huy Sieg ngay lập tức phát lệnh, những cơn mưa đạn trút vào đám kỵ binh đang lao tới. Những tấm khiên sắt của kỵ binh đã bảo vệ họ khỏi làn đạn phần nào, nhưng không phải hoàn toàn, lớp áo giáp của các hiệp sĩ vẫn bị xuyên thủng như bánh đa. Những người bị trúng đạn rơi xuống ngựa.
"Hàng thứ hai, BẮN!"
Hàng xạ thủ thứ hai bắn nối tiếp. Những kỵ binh đã vượt qua sông đang tách làm hai tốp rẽ sang hai bên, mục tiêu của họ là đánh vòng từ hai bên cánh của hàng phòng tuyến, thay vì lao thẳng vào đám cọc nhọn tua tủa chiã ra phía chính diện. Trong khoảng thời gian đó, hỏa lực của quân Ashvile không ngừng nã lên họ.
Đồng đội bên cạnh ngã xuống, nhưng các hiệp sĩ Anjou không hề dao động, tiếng thét xung phong vang như sấm, vó ngựa giẫm nát mặt đất, bụi cát văng lên mù mịt. Quả đúng như dự liệu về những kỵ binh thiện chiến của Anjou.
"Xông lên!"
"Giết!!"
Ánh kim từ vũ khí của họ lóe lên, sát khí tỏa ra dữ dội, lao về hai bên của hàng phòng tuyến thứ nhất của chúng tôi, nơi là điểm cuối của hàng rào, được tựa vào những ngọn đồi thấp khá dốc.
Được rồi, đã đến lúc rồi! Họ đang tiến đến nơi tôi đã đặt bẫy, đúng như kế hoạch đã định. Không phải ngẫu nhiên mà tôi thiết kế hai bên cánh của hàng rào trông có vẻ sơ hở.
Lớp kỵ binh đầu tiên đã leo được đến lưng chừng dốc. Sau đó...
"ẦM!"
Một tiếng nổ chói tai, kinh hồn bạt vía vang lên, những hiệp sĩ bị một xung lực cực mạnh đánh bật ra sau, rơi xuống dưới. Những con chiến mã ngã nhào, vừa đá vừa hí vang. Cát và khói cuồn cuộn trong không khí, khung cảnh thật hỗn loạn.
"Chuyện gì đã xảy ra thế!?"
Các hiệp sĩ quân địch đang bối rối trước đòn tấn công kinh hoàng không biết từ đâu ra.
Rồi một tiếng nổ khác, không kém phần dữ dội hơn lần trước, thêm một số hiệp sĩ khác bị trúng đòn và văng ngược trở lại, áo giáp biến dạng trước sức ép của vụ nổ. Không thể tiếp tục tiến lên, những kị binh đang lao lên trên dốc vội vàng phân tán và quay ngược trở lại.
Vụ nổ là do những quả địa lôi mà tôi đã đặt sẵn ở đấy, nó tương tự như những quả bom cầm tay mà tôi sử dụng nhưng lớn hơn và sức công phá mạnh hơn nhiều. Ngòi nổ của chúng được kích hoạt từ xa nhờ nguyên lí cộng hưởng sóng ma pháp. Giá thành để chế tạo chúng rất đắt, nhưng miễn là có hiệu quả, tôi không ngần ngại tiêu tốn vật lực vào những vũ khí này.
Nếu có ai đó mong đợi những màn cận chiến mãn nhãn thì đó không phải là tôi, triết lý chiến tranh của tôi là tiêu diệt kẻ thù càng nhanh càng tốt, sao cho thiệt hại phe ta là ít nhất. Nghe có vẻ không phù hợp với tinh thần hiệp sĩ nhưng theo tôi thì hiệu quả là trên hết.
"AAAAAAAA!!!"
Một tên hiệp sĩ đã liều lĩnh vượt qua được con dốc, hắn ta nhảy xuống chiến hào, toàn thân đẫm máu nhưng vẫn lao về phía trước, khuôn mặt đầy giận dữ.
"Lũ khốn kiếp! Đừng có coi thường những hiệp sĩ của Anjou!!!"
Hắn hét rất lớn, đến mức tôi đứng ở trên hàng phòng tuyến thứ hai vẫn còn nghe thấy. Vung kiếm lao vào những người lính Ashville, tên hiệp sĩ chém gục người đầu tiên mà hắn ta gặp.
"Chết đi, các ngươi chết đi!!!"
Hắn tiếp tục vung kiếm loạn xạ, đẩy lùi những lưỡi lê đang chĩa vào mình.
Bang! Bang! Bang!
Một loạt tiếng súng vang lên trong chiến hào, cơ thể gã hiệp sĩ loạng choạng và ngã gục.
Một cuộc tấn công đơn độc nhưng can đảm! Tôi không khỏi cảm thán cho tinh thần của gã hiệp sĩ. Nếu chiến đấu trực tiếp với những hiệp sĩ này, quả nhiên quân Ashville sẽ không thể nào đánh bại họ.
"Các ngươi đang làm gì vậy, đồ hèn nhát!? Tiếp tục tiến lên! Đồ khốn kiếp, các ngươi sợ hãi à!?"
Ở phía xa, một hiệp sĩ có vẻ là chỉ huy đang hét lên, nhưng quân lính lại do dự, họ không muốn lao đầu vào một cái chết vô ích trong khi còn chưa chạm đến nổi kẻ thù.
"Các ngươi đang làm gì vậy!? Tấn công!!"
Hắn chĩa thương chĩa về phía trước, ra sức gào thét, đốc thúc quân sĩ...
Bang!
Thình lình một phát đạn xuyên trúng đầu, mũ giáp của hắn vỡ vụn, máu thịt văng tung tóe, gã kỵ sĩ không kịp kêu lên một tiếng nào mà ngã xuống ngựa.
"Đội trưởng!!!" Thuộc hạ của hắn kinh hãi.
"Rút lui, rút lui!!!"
Một hiệp sĩ khác tiếp quản và ra lệnh rút lui. Quân địch đã mất ý chí chiến đấu, họ bắt đầu bỏ chạy. Cũng như lần trước, những loạt súng truy kích tiếp tục đuổi theo sau lưng.
Đợt tấn công thứ hai cũng lại là một thất bại thảm hại cho quân Anjou, với hàng trăm xác chết của người và ngựa bị bỏ lại.