"Có vẻ như quân Anjou đang sợ hãi, họ không dám bắt đầu một đợt tấn công mới."
Tôi vẫn đang quan sát chiến trường từ trên đồi chỉ huy, tình hình chưa có gì thay đổi. Sau khi kỵ binh Anjou rút lui về bờ bên kia, họ án binh bất động và không có động thái gì mới. Có lẽ thiệt hại quá lớn đã khiến Hầu tước không dám liều lĩnh nữa, hoặc là ... ông ta đang đợi một sự chuyển biến trên chiến trường. Sở dĩ tôi nói vậy là vì đội hình của Anjou vẫn trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.
"Thưa ngài, tiếp theo chúng ta nên làm gì?" Các chỉ huy đang sốt ruột.
"Chúng ta hãy chờ đợi. Các vị hãy yên tâm, phe nóng ruột hơn chắc chắn phải là hầu tước, bởi vì biên giới phía Bắc của Anjou vẫn còn bị đe dọa bởi nhà Rein, ông ta sẽ không dám mất thời giờ tại đây quá lâu đâu."
Tuy vậy, tôi vẫn đang lo ngại về cánh quân khác của gia tộc Anjou đang di chuyển qua lối đi bí mật.
Những gián điệp của Carolina đã cài được người vào trong quân đội của Anjou. Họ biết quân Anjou sẽ chia thành hai cánh để giáng một đòn bất ngờ cho chúng tôi qua con đường bí mật, nhưng chưa rõ nó là con đường nào. Nếu bọn chúng phá thành công đường tiếp tế và tập kích quân ta từ phía sau, tình hình sẽ vô cùng nguy hiểm.
Tuy nhiên hầu tước đã không ngờ rằng, kỹ năng Sky-step của tôi đã giúp tôi có một tầm nhìn địa hình bao quát. Bằng cách quan sát từ trên không, tôi đã phát hiện ra một con đường bí mật ẩn trên những rặng núi, mà nếu nhìn từ bên dưới sẽ không bao giờ thấy được.
Trong chiến tranh thì thông tin là tối quan trọng. Và điều này thì chúng tôi đã vượt trên quân Anjou một bước. Sau đó, tôi đã sắp đặt những lính đánh thuê do Joseph chỉ huy phục kích trên con đường đó để bảo vệ phía sau lưng chúng tôi. Trong một địa hình phức tạp như vậy thì khả năng cận chiến bằng kiếm của họ vẫn tốt hơn dùng súng.
Nếu thật sự quân Anjou tập kích theo con đường đó, thì giờ này có lẽ quân đánh thuê đã chạm trán với họ rồi. Tôi vẫn đang chờ tin tức từ phía bên đó, nơi cách chiến trường này không quá xa.
"Thưa ngài, có người đang tới từ phía sau lưng chúng ta!" Một hiệp sĩ vội vã báo cáo, và tôi quay lại nhìn theo hướng anh ta chỉ.
"Ồ, cuối cùng cũng đến!"
Carolina, người đang lặng lẽ đứng cạnh tôi, đột nhiên mở mắt ra và lên tiếng. Một bóng người mặc áo choàng đen cưỡi ngựa tiến rất nhanh đến gần trại.
"Ai vậy, Carolina? Người truyền tin à?"
"Alviss, đó không phải người truyền tin..." Carolina lắc đầu. "Anh ta là điệp viên của em."
Một lúc sau, người điệp viên dừng lại và nhảy xuống ngựa, cúi đầu trước hai chúng tôi.
"Phu nhân Carolina và lãnh chúa Alviss, tôi có một tin tức khẩn cấp cần báo cáo."
"Nói đi, hiện tại tình hình thế nào." Carolina ngay lập tức hỏi.
"Quân Anjou đã tấn công qua con đường bí mật đúng như các ngài dự đoán..."
"Vậy kết quả trận chiến ra sao?"
"Vâng, quân ta đã chặn đứng thành công đội quân đánh úp. Nhưng chỉ huy quân đánh thuê, Joseph đã chết trong trận chiến."
"CÁI GÌ!!?"
Tôi ngạc nhiên và không thể tin vào những gì mình vừa nghe.
"Có đúng vậy không, Joseph đã chết rồi!?"
"Vâng thưa ngài."
"Chuyện gì đã xảy ra, chi tiết thế nào?"
Anh ta bắt đầu tường thuật lại trận đánh, từ trận phục kích của những điệp viên của Carolina đến trận tử chiến trên đèo.
"Quân đánh thuê đã đụng độ đội hiệp sĩ tinh nhuệ do tướng Wilhem chỉ huy ở trên đèo Anbard. Chỉ huy Joseph đã chiến đấu tay đôi cùng Wilhem và tử trận... Tuy nhiên cả hai bên đều bị thiệt hại nặng nề và không thể tiếp tục cuộc chiến. Quân ta vẫn án ngữ lối ra của con đèo và quân Anjou buộc phải rút lui."
"..."
"Được rồi, ta hiểu rồi, cảm ơn vì tin tức."
Tôi lặng người, Joseph đã chết, có vẻ Wilhem là một chiến binh mạnh mẽ hơn tôi nghĩ. Thật không ngờ hắn ta lại đích thân chỉ huy toán quân đột kích. Nếu không phải là hắn thì chưa chắc Joseph đã tử trận.
"Alviss, chiến tranh mất mát là chuyện bình thường, đây không phải là lúc để đau buồn."
Carolina nhẹ nhàng đặt tay lên vai, an ủi tôi. Tuy tôi không quá thân thiết với Joseph, nhưng chuyện này cũng là do tôi sắp đặt chưa được chu đáo, nếu tôi để một lực lượng phục kích mạnh hơn, hoặc trang bị vũ khí cho họ tốt hơn thì...
Nhưng, giờ hối tiếc cũng không có ích gì, Carolina nói đúng, đây không phải là lúc phân tâm.
"Anh hiểu rồi, Carolina, đã đến lúc chúng ta kết thúc cuộc chiến này."
"Vâng, mọi thứ đã sẵn sàng!"
Tôi ngay lập tức cho thực hiện kế hoạch đã vạch sẵn, truyền lệnh cho các chỉ huy.
"Lệnh cho quân tại hàng phòng ngự thứ nhất lui về, sau đó phóng hỏa đốt những ụ rơm đã chuẩn bị sẵn!"
"Rõ, thưa ngài."
Một lúc sau, tiếng kèn thu quân vang lên, nhóm lính đầu tiên đã quay trở lại, và ngay lập tức vào vị trí chiến đấu mới. Họ nằm rạp người xuống ở trên đồi, không để lọt vào tầm nhìn quân địch. Đây là một chiến thuật trong trận chiến Waterloo đã đánh bại hoàng đế Napoleon, và tôi sẽ áp dụng nó để gài bẫy quân của hầu tước.
Quân hầu tước ở bên kia sông, vẫn chưa có động tĩnh gì, tựa hồ họ đang chờ đợi quyết định của chủ tướng. Sau khi vị trí đã được ổn định, tôi ra hiệu, những đống rơm được đốt lên, khói lửa bốc lên cao mịt mù.
'Hầu tước, hãy tới đây, rơi vào bẫy của chúng ta!'