Kết Hôn Cùng Tổng Tài Tàn Nhẫn

Chương 58: Noãn Noãn, Anh Yêu Em



Mấy ngày sau, Cố Noãn ở nhà chăm sóc hai đứa trẻ, cũng gửi hồ sơ đến các công ty khác. Tuy nhiên, cô không có bằng cấp và không thể tìm được việc ổn định.

Nhưng cô đã quyết định rời khỏi AR.

Buổi sáng, Cố Noãn đưa hai đứa trẻ đến trường, sau đó đi siêu thị mua một ít trái cây và rau quả, khi quay về đến cổng tòa nhà thì dừng lại.

Cố Noãn nhìn thấy chiếc xe màu bạc đậu bên ngoài chung cư.

Cô nắm chặt túi xách trong tay và nhìn đi chỗ khác như thể nhìn thấy không khí, nhanh chóng đi về phía trước và bước vào thang máy.

Cửa thang máy chưa kịp đóng lại lần nữa mở ra.

Tiêu Mặc Thần bước vào, trên khuôn mặt tuấn tú đầy sự căng thẳng, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Cổ Noãn.

Cố Noãn nhìn thấy anh bước vào, cô bước ra khỏi thang máy.

Đi về phía cầu thang bộ

Một đôi tay từ phía sau nắm chặt cổ tay cô, kéo cô đi lên cầu thang, cô liền vùng vẫy muốn rút ra: “Buông tôi ra, nếu anh không buông, tôi sẽ gọi bảo vệ.”

Giọng nói của Tiêu Mặc Thần lạnh lùng: “Tại sao muốn trốn tránh anh.

Cố Noãn quay mặt đi nói: “Ai trốn anh, buông tôi ra”

Cố Noãn nhìn thấy rõ ràng sự tức giận trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh,

cô bình tĩnh lại nói: “Tiêu tiên sinh, anh thả tôi ra trước được không? Có chuyện gì chúng ta từ từ nói.”

“Từ từ nói, Cố Noãn, tại sao em lại từ chức mà không nói một lời. Anh đã nói, sẽ không cho em đi, em từ chức không có phê duyệt của anh thì sẽ không được tính. Thứ hai tuần sau hay quay lại công ty đi làm.”“Dựa vào cái gì?” - Giọng nói Cố Noãn đầy sự mỉa mai: “Sao vậy, người trong lòng của anh đã khỏe chưa? Không tiếp tục ở bên cạnh người trong lòng đến tìm tôi làm cái gì? Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không quay lại công ty, anh có thể dùng mọi thủ đoạn để tôi không tìm được việc ở N thành, tôi vẫn có thể rời khỏi nơi này.”

Hắn muốn cái gì chứ?

Rõ ràng nói sẽ không kết hôn với Hứa Tử An, nó đã khiến trong lòng cô lóe lên một tia hy vọng, nhưng khi nghe Hứa Tử An có chuyện, anh ta liền vội vàng chạy tới, nếu đã yêu Hứa Tử An thì đừng có tới trêu chọc cô.

Phá vỡ cuộc sống yên bình của cô.

Anh nắm chặt cánh tay cô, nhìn gương mặt quật cường của cô, đáy mắt hiện lên một tia đau đớn, anh ôm chặt cô vào lòng: “Noãn Noãn, đừng bỏ lại anh.

Cố Noãn nhắm hai mắt lại, che đậy sự cô đơn: “Tiêu Mặc Thần, từ năm năm trước, giữa chúng ta đã không có bất cứ quan hệ gì.

“Anh hận Cố Minh Châu, mà tôi không phải Cố Minh Châu, giữa chúng ta vốn không có bất cứ mối quan hệ nào cả, trước kia cứ xem như tôi bị ảo tưởng. Bây giờ chúng ta không cần phải liên lạc.

Tiêu Mặc Thần ôm chặt lấy cô, đột nhiên mỉm cười, dùng gò má nhè nhẹ xoa xoa tai cô: “Noãn Noãn, hóa ra là em đang ghen?”

“Không có”

“Noãn Noãn, điều đó chỉ càng thêm chứng minh rõ ràng chúng ta có duyên phận, là do trời định, em muốn đi cũng không đi được. Hứa Tử An đã từng cứu anh, cô ta ở N thành không có người thân nên anh không thể không quản, anh đã đi đến bệnh viện để nói rõ ràng với cô ấy, không cho làm phiền em.”

Tiêu Mặc Thần nhẹ giọng thì thầm và cắn nhẹ vào tai cô.

Cố Noãn co rúm người lại, ngón tay nắm chặt, cắn môi: “Việc này có liên quan gì đến tôi?”

Hơi thở ấm áp của anh lại phả vào tai cô, khiến cô hơi nhột nhột: “Tiêu phu nhân, sao việc này lại không liên quan đến em”

Ai là Tiêu phu nhân!Cô nhắc lại: “Chúng ta đã ly hôn.”

Giọng của anh khàn khàn, mang theo hơi thở mập mờ, hôn một cái lên má cô, khóe môi ý cười rất sâu: “Tiêu phu nhân, lúc ghen em thật đáng yêu”

Cố Noãn né tránh khuôn mặt đi, nhanh chóng tỉnh táo lại: “Vô sỉ.”

“Ừm, tiếp tục mắng, anh thích nghe em mắng anh.”

Anh ta cho rằng cô là cái gì, gọi đến đuổi đi sao? Hốc mắt Cố Noãn đỏ bừng, dùng hết sức đẩy Tiêu Mặc Thần ra: “Hổn đản, anh buông tôi ra. Vì sao anh không chịu buông tha cho tôi”

Cố bước đi về phía trước không quay đầu nhìn lại.

Cố Noãn quay về căn hộ, mệt mỏi nằm xuống, không muốn nghĩ điều gì nữa mà nhắm mắt lại, không ngờ lại chìm vào giấc ngủ.

Lúc tỉnh lại là vì chuông cửa vang lên.

Cô ngồi dậy, đi qua mở cửa, nhìn thấy chị Tình đứng bên ngoài, trong lòng bỗng dưng có chút thất vọng, cô mỉm cười: “Chị Tình, sao chị đến giờ này vậy?”

“Chị nghĩ chắc em chưa ăn cơm nên mang chút đồ ăn qua cho em”

Cố Noãn mời chị Tình vào, nhưng chị chỉ đưa hộp giữ nhiệt cho cô rồi nói: “Không, chị còn nồi canh ở bên nhà, chị phải về ngay.”

“Cảm ơn chị.



“Nói cái gì mà cảm ơn, chị về đây, đồ ăn còn nóng, mau ăn đi.”

“Không trốn thật sao?” - Tiêu Mặc Thần nắm chặt lấy cổ tay cô, khiến cô không thể cử động.Sau khi chị Tình rời đi, Cố Noãn đặt đồ ăn lên bàn thì lại nghe tiếng chuông cửa, tưởng lại chị Tình quay lại có việc, cô đi ra mở cửa: “Chị Tình...

Ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đứng ở cửa, cô cắn môi muốn đóng cửa lại. Anh nắm lấy tay nắm cửa ngăn cô lại, rồi bước vào bên trong.

Cổ Noãn đi thẳng đến bàn cafe, nhấc điện thoại cố định lên, bấm số: “Xin chào, phòng bảo vệ phải không? Tôi ở..”

Cô chưa kịp nói hết câu điện thoại đã bị Tiêu Mặc Thần ấn xuống.

“Anh vào nhà tôi làm gì, anh không được chào đón ở đây”

Tiêu Mặc Thần nhìn cô, tiếng nói mang theo nụ cười nhẹ: “Còn giận?”

“Tiêu tổng có chuyện gì thì nói đi, xem ra giữa chúng ta không nói rõ ràng thì Tiêu tổng sẽ không buông tha tôi” - Cố Noãn ngồi trên ghế sô pha, chỉ vào chiếc sô pha ở cách xa: “Tiêu tổng, mời ngồi.

Tiêu Mặc Thần trong túi lấy ra một điếu thuốc, thuần thục châm lửa: “Xa cách anh?”

“Tiêu tổng là cấp trên của tôi, làm sao có thể dùng từ xa cách”

Cố Noãn nhìn Tiêu Mặc Thần, bỗng nhiên cảm thấy buồn cười. Trước kia anh ra tránh mặt cô không muốn nhìn thấy, nhưng bây giờ lại chủ động trêu chọc cô, một bên trong lòng nghĩ đến ánh trăng sáng, một bên lại đi tới tìm cô.

“Tiêu tổng, lúc trước không phải anh không kịp muốn ly hôn với tôi, thật tốt cưới ánh trăng sáng trong lòng, bây giờ lại luôn miệng nói không cưới cô ta, vì sao vậy, Tiêu tổng, anh cho rằng tôi chính là chỗ anh tùy tiện đi đến sao? Anh nói một tiếng tôi liền cút, anh nói một tiếng, tôi lại lần nữa ngoan ngoãn đi về bên cạnh anh.”Tiêu Mặc Thần híp mắt, nhìn vào đôi mắt trong trẻo của cô một cách xuất thần.

Cố Noãn cũng nhìn anh, đôi mắt che giấu đi cảm xúc và đứng lên: “Nếu Tiêu tổng không muốn đi, cứ như vậy thích ở trong nhà của tôi, vậy thì tôi đi.”

Tiêu Mặc Thần nắm lấy cổ tay cô, Cố Noãn nhất thời không kịp phản kháng, thân thể nhẹ bẫng, bị anh kéo lên ghế sô pha đè lên.

Anh đưa tay ôm lấy cằm cô, nụ hôn hung hãng bá đạo.

Cố Noãn mím chặt môi, trợn tròn mắt, vươn tay đánh vào lưng anh: “Ưm...

Sức mạnh nhỏ bé này không thể gây ra mối đe dọa nào với người đàn ông kia. Cố Noãn cau mày, chân vừa mới nâng lên đã bị chặn lại.

Đôi chân bị ép xuống.

Cố Noãn không thể cử động, cô hung hăng cắn chặt môi dưới, Tiêu Mặc Thần buông cô ra. Cổ Noãn nghiêng mặt đi, trong lòng cực kỳ phẫn nộ, vung tay tát mạnh vào gương mặt người đàn ông đối diện: “Tiêu Mặc Thần, anh còn có thể vô sỉ hơn không?"

Khóe miệng Tiêu Mặc Thần nhếch lên một nụ cười, khiến khuôn mặt tuấn mỹ có chút tà ác, anh phảng phất không có chút tức giận nào, giọng nói ôn nhu, thậm chí đem gương mặt mình đi tới như thèm đòn: “Đương nhiên có thể.”

Cố siết chặt ngón tay: “Hóa ra đường đường là Tiêu tổng, bây giờ lại biến thành một tên lưu mạnh vô sỉ.”

Đột nhiên cơ thể cô cứng lại, bởi vì bàn tay Tiêu Mặc Thần từ từ luồn vào trong áo cô.“Lưu manh, vậy anh cũng chỉ lưu manh với một mình em.

Giọng cô run lên tức giận: “Tiêu Mặc Thần.”

Tiêu Mặc Thần cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cô: “Ừm, gọi tên anh”

Cố Noãn mím môi gầm lên: “Cút đi.”

Bàn tay luồn vào bên trong áo cô chạm vào nội y, anh muốn đẩy nó lên, nhưng cảm thấy bàn tay cô khẽ run lên trong lòng tay anh, anh biết cô kháng cự. Trong ánh mắt còn có sự bướng bỉnh, anh nhàng nhàng hít thở, từ từ rút tay ra.

Bàn tay hơi chai sạn của người đàn ông nhẹ nhàng véo má cô: “Anh khuyên em không nên động. Nếu em tiếp tục vặn vẹo như vậy, anh không biết... có thể kiềm chế được không”

Cố Noãn đỏ mặt không dám cử động, cô nhìn thấy ánh mắt thấm màu dục vọng kia khiến cô hoảng hốt.

“Tiêu Mặc Thần, anh muốn gì?”

“Sao em lại không nghe lời.” - Ngón tay Tiêu Mặc Thần nhẹ nhàng véo má cô, không nhẹ cũng không mạnh. Anh đột nhiên cúi đầu hôn lên môi cô, Cố Noãn mở to mắt, nhưng không cử động được, chỉ giương mắt nhìn anh.

Cuối cùng chỉ có thể nhắm mắt lại.

Tiêu Mặc Thần buông mỗi cô ra: “Ưm thật tự giác, làm rất đúng, khi hôn thì phải nhắm mắt lại.”

Cố Noãn bỗng nhiên mở mắt ra, vừa tức giận vừa bất lực.“Anh thả tôi ra”

Giọng nói của Tiêu Mặc Thần khàn khàn, gợi cảm rơi vào tai cô: “Không phải anh vừa nói, khi hôn phải nhắm mắt lại sao?”

Cố Noãn không chịu nổi: “Anh rốt cuộc muốn làm cái gì?”

Giọng nói của anh chậm rãi truyền vào tai cô: “Ở đây chỉ có em, em nói anh muốn làm gì?”

“Tiêu Mặc Thần.

Cô chỉ vừa tức giận gọi tên anh, Tiêu Mặc Thần đã nheo mắt lại cúi đầu tiếp tục hôn, nụ hôn rất sâu, đợi đến kho Cố Noãn gần như không còn hơi thở mới buông ra.



“Thật không ngoan, sao không gọi anh là Mặc Thần? Sao nói gì em cũng không nghe lời?"

Cố Noãn tức giận nhìn gương mặt gần trong gang tấc kia, giơ tay lên, bị anh bắt được bàn tay: “Sao, lại còn muốn đánh anh sao? Noãn Noãn, gọi tên anh, nói với anh rằng em sẽ không rời khỏi anh.”

Cố Noãn không biết người đàn ông này bị làm sao, anh ta bị thần kinh à?

“Tiêu Mặc Thần...ưm..” - Anh ta cúi đầu, đột nhiên cắn vào tai cô, Cố Noãn ngây ngẩn cả người, sau đó gương mặt đỏ bừng, giọng nói Tiêu Mặc Thần rơi vào bên tai cô: “Anh không phải nói, gọi anh là Mặc Thần”

Cố Noãn bĩu môi, phớt lờ anh, quay mặt đi nơi khác.

Sau năm năm, Cố Noãn phát hiện anh ta thậm chí còn...lưu manh, càng thêm... vô sỉ, hỗn đãn... cầm thú!

“Không gọi đúng không?” - Giọng nói từ từ trầm xuống, một tay chống đỡ, một tay đưa qua cổ cô và vuốt ve sau gáy cô, cố định đầu cô và nghiêng người về phía trước hôn xuống... đôi môi anh từ bờ môi hôn xuống cổ và từ từ đi xuống...

Cổ Noãn hét lên: “Tiêu Mặc Thần.

Anh ta bất mãn hừ một tiếng, tiếp tục hỗn loạn, Cố Noãn tê cả da đầu, không thể làm gì khác hơn bất đắc dĩ họi: “Mặc Thần.

“Ừm, thật ngoan, đêm đó em đã quên sao, em chính là không ngừng gọi tên anh như vậy... Noãn Noãn, nói cho anh biết, em sẽ không rời đi, em chỉ thuộc về anh..”

Hơi thở của anh càng lúc càng nóng, phả vào gương mặt cô, hơi thở cô càng lúc càng nhanh, nghĩ đến đêm đó càng lúc càng đỏ mặt.

Cô nếm được mùi thuốc lá trên môi Tiêu Mặc Thần, sự tấn công dồn dập của anh khiến cô dần dần bất lực chống đỡ.

Chỉ có thể nhắm mắt, cắn răng chịu đựng.

Một dòng nước mắt chậm rãi trượt ra khỏi khóe mắt đang nhắm chặt. Bàn tay của anh nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt của cô, sau đó hôn lên khóe mắt của cô.

Anh dừng lại, nhìn cô với ánh mắt kìm nén cảm xúc: “Noãn Noãn, em ghét anh đến vậy sao?”

Cố Noãn mở mắt ra, nước mắt không tự chủ mà rơi ra khỏi khóe mắt, lời nói rõ ràng: “Đúng vậy.”“Nhưng anh không thể làm theo ý muốn của em.” - Đôi mắt Tiêu Mặc Thần đỏ rực, có vẻ hung ác: “Noãn Noãn, trong lòng em anh đã rất tồi tệ, anh không ngại tệ hơn một chút, ít nhất sẽ khiến em không quên được anh”

Cố Noãn vùng vẫy muốn trốn mà không trốn được.

Nụ hôn dài và bá đạo đã nuốt chửng lời cô muốn mắng, nước mắt từ từ chảy ra từ khóe mắt.

Tiêu Mặc Thần xé mở quần áo trên người cô, cũng như cởi bỏ mọi thứ vướng víu trên người anh.

Tách hai chân cô ra, mạnh mẽ ấn xuống.

Cố Noãn lắc đầu, Tiêu Mặc Thần cắn lấy vành tai cô, nỉ non vào tai cô: “Noãn Noãn, anh yêu em”

Cô sửng sốt, như thể không tin được câu nói này... lại phát ra từ miệng của Tiêu Mặc Thần, có lẽ là ảo giác.

Cảm giác đau đớn và khoái cảm như muốn nhấn chìm cô, khiến cô cảm thấy vô cùng ủy khuất, đôi mắt nhòe đi vì nước, động tác của anh trở nên dịu dàng hơn, cúi đầu hôn đi những giọt nước mắt trên khóe mắt cô.

Thanh âm khàn khàn lần nữa phát ta: “Noãn Noãn, anh yêu em”

Cố Noãn lần này nghe rõ ràng hơn, đôi mắt mờ mịt nhìn Tiêu Mặc Thần. Sau đó khẽ cười nhạt, làm sao có thể coi trọng lời nói của đàn ông trên giường.

Quên nó đi, coi như là một giấc mơ.

Cánh tay Tiêu Mặc Thần ôm chặt lấy eo cô từ trên sô pha đến khi bế lên giường, anh không bao giờ buông cô ra, khiến cô thật sự không chịu nổi.

Anh ta giống như kẻ cắn thuốc, tinh lực quá tốt.

Cố Noãn thật sự bất lực phản kháng.

Đến cuối cùng, anh ôm cô vào lòng ngực, như sợ cô biến mất, liên tục hôn lên má cô, mỗi lần hôn đều nói: “Noãn Noãn, anh yêu em.”

Câu này anh đã muốn nói từ khi ở văn phòng hôm đó nhưng vẫn chưa nói được.

Cố Noãn không thể tin được, chăm chú nhìn chằm chằm Tiêu Mặc Thần như muốn đánh giá sự chân thật từ trong mắt anh ta. Cô cảm thấy có chút buồn cười... anh ta làm sao có thể nói như vậy? Anh ta làm sao có thể nói... yêu cô...

Giọng Cố Noãn không khỏi mỉa mai: “Tình yêu của Tiêu tiên sinh rẻ như vậy sao? Ngủ một giấc liền yêu.

Tiêu Mặc Thần cười híp mắt, đưa tay vuốt ve mấy sợi tóc rơi trên má cô, cười nói: “Đúng vậy, chính là kiểu giá rẻ như vậy, anh chỉ ngủ với một mình em, anh không yêu em thì yêu ai?”

Cố Noãn không thể tin được, đôi mắt mở to, đáy lòng hàng vạn suy nghĩ, làm sao có thể... anh ta và Hứa Tử An bên nhau lâu như vậy...làm sao có thể.

Anh ta yêu Hứa Tử An như vậy, sao anh ta có thể không chạm vào Hứa Tử An.

Nhìn thấy cô không tin, giọng của anh trở nên bá đạo nhưng lại chắc chắn: “Anh đây hơn ba mươi năm chỉ ngủ với một mình em là nữ nhân, cho nên, tình yêu này, em muốn thì tốt,em không muốn cũng phải muốn”

Cổ Nãn vẫn không thể tin được nhưng trái tim lại đến thình thịch cô nhìn anh: “Có thật không?”

Anh nói với một hơi thở nóng bỏng, hôn lên vành tai cô và nói: “Noãn Noãn, ngoại trừ tay trái và tay phải của anh ra, anh thật sự...chỉ có em.