“Tiêu phu nhân, chúng ta vẫn chưa ly hôn đâu, anh làm sao có thể cưới người khác.” - Tiêu Mặc Thần bật cười, đột nhiên trở mình trên giường, ôm Cổ Noãn nằm trên thân mình, hài lòng nhìn sự hoảng hốt trong mắt cô.
Cố Noan đưa tay đánh vào vai anh, nhìn rõ ý tứ trong mắt Tiêu Mặc Thần, lập tức xấu hổ và lo lắng nói: “Anh lại định làm gì? Lát nữa tôi còn đi nhà trẻ đón Bảo Bảo và Bối Bối.”
“Đừng lo, anh sẽ cho Cảnh Dương đi đón bọn trẻ.” - Anh bóp chặt eo nhỏ của cô, chậm rãi nói với giọng nghiêm túc: “Vợ ơi, không bằng, em ngồi ở trên.”
“A...Tiêu Mặc Thần... mau buông tôi ra...tôi còn không có đồng ý, anh còn chưa nói rõ ràng song hôn là ý gì, a... nhột..nhột quá”
Trên cằm Tiêu Mặc Thần có một lớp râu mỏng cọ vào cổ cô. Cổ Noãn muốn tránh nhưng bị Tiêu Mặc Thần giữ chặt.
“Anh đã nói em gọi anh là Mặc Thần, nếu còn không nghe lời...anh sẽ trừng phạt em.”
Cố Noãn cắn môi: “Mặc Thần...
“Ừm.” - Anh có vẻ rất hưởng thụ và gật đầu một cái: “Lại gọi một lần đi.
Cố Noãn: “...
Tiêu Mặc Thần không trêu chọc cô nữa, ôm Cố Noãn vào trong lòng ngực, chiếc cằm nhẹ nhàng đặt ở đỉnh đầu cô, ngửi mùi hương thơm ngát mê mẩn trên tóc cô, giọng nói chầm chậm: “Em đã quên...chúng ta còn chưa ly hôn, làm sao anh có thể cưới Hứa Tử An?”
“Sao lại chưa ly hôn?”
Lúc đó cả hai đã lý vào thỏa thuận ly hôn.
Cố Noãn ngơ ngác nhìn anh, nhìn thấy nụ cười trong mắt anh, chợt nhớ tới... lúc đó.. cô ký tên Cổ Minh Châu.
Tiêu Mặc Thần cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, giọng nói khàn khàn gợi tình: “Tiêu phu nhân, ý của anh là, em lừa gạt cưới... là phải chịu trách nhiệm có biết không?”
Cố Noãn cảm nhận được hơi thở đục ngầu của anh, cô nghiêng mặt, mím môi: “Tôi không có hiểu anh nói gì? Tôi không có lừa gạt cưới.”
“Em còn dám nói không có, chúng ta còn chưa có ly hôn đâu. Em đã lừa cưới anh, lại bỏ đi không chịu trách nhiệm, em nói em có nên bị phạt không?”
Cố Noãn không nghĩ tới vậy mà chưa ly hôn, bởi vì người kết hôn là Cổ Noãn, người trong giấy ly hôn là Cố Minh Châu.
Để trừng phạt cô, Tiêu Mặc Thần cắn lên xương quai xanh của cô, Cố Noãn hít một hơi, toàn thân cứng đờ.
Mãi đến 4h chiều, Tiêu Mặc Thần mới buông cô ra.
Cố Noãn mệt chết, từ từ ngồi dậy, nhìn người đàn ông đang mặc áo sơ mi và cài nút áo với vẻ mặt vô cùng thỏa mãn, Cố Noãn nhặt một chiếc gối và ném vào anh ta.
Tiêu Mặc Thần chính xác bắt lấy, nhìn cô mỉm cười: “Vợ, sao lại tức giận như vậy, là trách anh vừa rồi chưa thỏa mãn em sao?”
Cố Noãn chỉ vào cửa với những ngónt tay run rẩy.
Hắn ta thật sự là một kẻ vô sỉ.
Tiêu Mặc Thần nhìn thấy cô lôi kéo chăn mền che chắn, trên môi lộ nụ cười tà mị: “Cũng không phải chưa nhìn thấy, vợ ơi, em không cần như thế.”
Nhìn thấy sắc mặt Cố Noãn ngày càng tệ, nụ cười trên môi anh càng sâu hơn: “Được được được, anh ra ngoài nấu cơm cho em nhé.”
Tiêu Mặc Thần đi ra ngoài, Cố Noãn chậm rãi ngồi dậy đi vào phòng tắm, nhìn thấy dấu vết trên cổ và ngực, gương mặt cô đỏ bừng.
Nước ấm làm cơ thể có chút thoải mái.
Cố Noãn nhớ tới những gì Tiêu Mặc Thần nói... giữa họ không ly hôn... và... anh yêu cô.
Tắm xong, Cố Noãn ra đi khỏi phòng liền nghe thấy tiếng động ở phòng bếp.
Tiêu Mặc Thần mặc áo sơ mi màu xám khói đang bận rộn trong bếp, Cố Noãn nhìn bóng lưng của anh, cô từ từ đi vào phòng bếp, cô chưa từng nghĩ tới sẽ còn được nhìn thấy và ăn những món Tiêu Mặc Thần nấu.
Nhìn thấy anh mặc chiếc tạp dề màu hồng liền mím môi nói: “Để tôi làm.”
“Em đi ra ngoài đi, anh vừa gọi điện cho Cảnh Dương, cậu ta đang ở cổng trường, người kia giúp em việc trong nhà cũng ở đó, bây giờ đang về nhà”
Cố Noãn gật đầu một cái, ánh mắt rơi vào chiếc tạp dề màu hồng quấn quanh eo anh ta, vừa nén cười vừa bước ra khỏi bếp.
Cô ngồi trên sô pha, lấy tập truyện thiếu nhi ra đọc, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn vào phòng bếp, trong không khí ngập tràn mùi thơm của cơm.
Cảnh Dương và chị Tình đưa hai đứa trẻ về tới nhà.
Cố Noãn đứng lên nhìn chị Tình: “Chị Tình, xin lỗi đã phiền chị, em đã nói buổi chiều sẽ đi đón bọn trẻ.”
“Sao lại phiền, không có gì phiền cả” - Chị Tình đi tới, nhỏ giọng nhìn về phía phòng bếp hỏi: “Noãn Noãn, đây là ba của bọn trẻ phải không?”
Cố Noãn cắn môi, không biết nên nói thế nào, sự tình quá phức tạp, lắc đầu: “Chị Tình, sao có thể, tối nay chị ở lại ăn cơm với em.”
Chị Tình chỉ nghĩ Cổ Noãn xấu hổ nên cũng không hỏi thêm.
“Noãn Noãn, trước kia dù có giận dỗi thế nào thì chồng em cũng đã tới rồi, có hiểu lầm thì cứ giải trừ đi, con của em cần một gia đình trọn vẹn, chị đi trước, không quấy rầy các em.”
Chị Tình rời đi... Cố Noãn nghĩ đến lời chị nói, Bảo Bảo và Bối Bối thật sự cần một gia đình trọn vẹn.
Bối Bối đi tới kéo kéo áo của Cố Noãn: “Mẹ, chú đó tối nay sẽ nấu cơm cho chúng ta sao?”
Cố Noãn cúi đầu, sờ lên tóc con bé: “Đúng thế, chú Tiêu tối nay sẽ nấu cơm cho chúng ta.”
Cố Noãn đóng cửa đi vào phòng khách, nhìn thấy Cảnh Dương liền nói: “Trợ lý Dương, cảm ơn anh.”
Ngồi trên ghế sô pha, Cố Bảo nhìn Tiêu Mặc Thần trong bếp hỏi Cố Noãn: “Mẹ, con đã nhìn thấy chú ấy ở dưới lầu mấy lần, lần nào cũng nhìn con chằm chằm.”
Cố Noãn hơi kinh ngạc, cô nhìn về phía người đàn ông trong phòng bếp...
“Mẹ, chú ấy là bạn của mẹ sao?”
Cố Noãn nhìn Cố Bảo, không biết trả lời thế nào, bạn? Xem là thế đi...cô gật đầu một cái: “Chú Tiêu là bạn của mẹ.”
Buổi tối bốn người ngồi trên bàn ăn cơm.
Ăn xong Cố Noãn dọn dẹp rửa bát dĩa trong phòng bếp, một đôi bàn tay từ phía sau ôm lấy eo cô, cằm của anh nhẹ nhàng đặt lên vai cô.
Cổ Noãn có chút rụt vai lại: “Tôi đang rửa chén, anh ra ngoài đi...
“Noãn Noãn..” - Tiêu Mặc Thần vừa nói, hơi thở ấm áp của anh phả vào tai cô: “Noãn Noãn, chúng ta...”
“Mẹ ơi.”
Trong phòng khách truyền đến tiếng gọi của Bối Bối.
Cố Noãn vội vàng rửa tay, đẩy Tiêu Mặc Thần ra: “Buông ra, Bối Bối đang gọi tôi.”
Tiêu Mặc Thần không chịu buông lỏng cho đến khi Bối Bối lại gọi lần nữa, Tiêu Mặc Thần hôn lên môi cô, sau đó mới buông cô ra, Cố Noãn đỏ mặt, trừng mắt anh một cái rồi đi ra khỏi phòng bếp.
Cố Noãn đi vào phòng ngủ, nhìn Bối Bối đang vẽ tranh, Bảo Bảo đang chơi xếp hình liền hỏi: “Sao vậy?”
“Mẹ, đây là bài tập ở trường, ngày mai phải nộp. Con muốn vẽ ba mẹ và cả anh trai, nhưng mà con không biết mặt ba ra sao, con không biết vẽ làm sao...
Trong lòng Cố Noãn siết lại.
Cô nghĩ chị Tình nói đúng, hai đứa trẻ cần một gia đình.
Bảo Bảo trưởng thành hơn, chỉ hỏi cô một lần về ba, sau đó cũng không nhắc tới nữa.
Lại nói ở trường học tất cả bạn nhỏ đều có ba... có lần Bối Bối về nhà khóc, một mực hỏi vì sao con bé không có ba, khi nào ba mới về.
Nghĩ đến, Cố Noãn cực kỳ khó chịu trong lòng.
Không biết khi nào, Tiêu Mặc Thần đi vào phòng ngủ, sờ lên cái đầu nhỏ của Bối Bối mỉm cười: “Hay là con vẽ chú vào đó được không?”
Hai mắt Bối Bối sáng lên, nhìn Cố Noãn: “Mẹ, con vẽ chú Tiêu lên được không?”
Cố Noãn từ từ gật đầu một cái.
Cô đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn Tiêu Mặc Thần đang ngồi cho Bối Bối cầm bút vẽ cực kỳ nghiêm túc, cô nhàn nhạt thở dài.
Thỉnh thoảng, cô nghe được tiếng cười phát ra từ phòng ngủ của bọn trẻ.
Sau đó, cô dỗ bọn trẻ ngủ, vừa vỗ lưng Bối Bối vừa đọc truyện cho bọn trẻ, nhìn thấy hai đứa trẻ ngủ say, cô tắt đèn và đi ra ngoài.
Bước ra ngoài liền nhìn thấy Tiêu Mặc Thần thoải mái nhàn ngã ngồi trên sô pha, cô cau mày: “Sao anh còn chưa đi.”
Thấy anh không động liền nói tiếp: “Tôi buồn ngủ, muốn nghỉ ngơi, không tiễn.
Tiêu Mặc Thần mờ mịt nhìn cô, đứng lên đi về phía cô, Cố Noãn cảnh giác lùi về phía sau một bước, cho đến khi lưng cô chạm vách tường.
Tiêu Mặc Thần khóa cô lại, thanh âm mang theo khí thế không được phép cải lại: “Thứ hai tuần sau đi làm lại, đến văn phòng của anh, chức vị thư ký này, em muốn trốn cũng không trốn được. Đợi khi nào em nguyện ý cùng anh về A thành, anh mới rời khỏi đây. Còn không, anh sẽ ở đây đợi em”
Tuyên bố không có chút thương lượng.
Cố Noãn mím môi không đáp.
Tiêu Mặc Thần bật cười, đi về phía ghế sô pha ngồi xuống một cách nhàn nhã: “Hóa ra là em không muốn để anh đi, vậy được, anh cũng không muốn rời khỏi đây”
Cố Noãn đưa tay sờ trán: “Tôi từng gặp qua vô lại, nhưng chưa thấy qua ai vô lại như anh.”
“Em cứ mắng đi, anh thích nghe.”
Cố Noãn bất lực với anh, trên môi nở nụ cười: “Nếu Tiêu tổng thích ngủ trên số pha thì tôi thành toàn cho anh. Tiêu tổng, anh cứ làm theo ý mình đi”
Cố Noãn đi vào phòng ngủ, khóa cửa lại.
Nhưng Cố Noãn không ngủ được, luôn nghĩ về những gì Tiêu Mặc Thần đã nói.
Họ chưa ly hôn.
Quay về A thành.
Cố Noãn ép mình ngủ nhưng cuối cùng lại mở mắt ra, đã qua 12h, cô không thể ngủ được. Ngồi dậy, lấy một chiếc mền mỏng đi ra ngoài.
Rõ ràng chiếc ghế sô pha không đủ với chiều dài của ai đó.
Cổ Noãn cúi người, nhẹ nhàng đắp mền cho anh.
Đang định rời đi, bỗng nhiên đôi mắt Tiêu Mặc Thần mở ra, Cố Noãn khẽ giật mình, hai bên trầm mặc nhìn nhau...
Đột nhiên Tiêu Mặc Thần đưa tay ôm cô vào lòng, dùng hai tay ôm thật chặt cô ngăn cho cô vùng vẫy, ngửi mùi hương từ tóc cô, từ từ nhắm mắt lại.
“Noãn Noãn.” - Giọng anh trầm ấm: “Trong lòng em vẫn còn có anh phải không?”
Nếu không, cũng sẽ không đắp chăn cho anh...
Cố Noãn sửng sốt một chút, muốn quay mặt đi, nhưng không gian quá hẹp, cô chỉ hạ giọng: “Không có.”
Cô nhẹ nhàng hạ mí mắt: “Trong lòng tôi, ngay từ đêm ký vào thỏa thuận lỵ hôn, tôi đã buông bỏ tất cả.”
“Noãn Noãn, nếu em đã buông bỏ thì tại sao phải tránh mặt anh? Nếu em đã buông bỏ, tại sao lại từ chức? Em nói em buông bỏ, nếu thật đã buông bỏ thì em còn sợ cái gì? Cho dù là anh bám lấy em, nhưng nếu em thật sự buông tay, làm sao anh có thể có được thứ anh muốn. Noãn Noãn, trả lời anh đi.
Cố Noãn không đáp, lời của anh đều đè nặng lên trái tim cô, anh nói rất đúng, nếu cô thật sự buông bỏ, thì sao lại... trốn tránh.
Nhưng mà... cô phải làm sao bây giờ.
Thanh âm cô khô khốc: “Tôi không biết... tôi thật sự không biết.”
Trái tim Tiêu Mặc Thần thắt lại: “Nếu em không muốn quay lại AR thì hãy theo anh quay về A thành được không? Anh biết em bây giờ còn chưa tiếp nhận được, anh có thể chờ em... chúng ta quay về A thành đi... em cũng cần cho Bảo Bảo và Bối Bối một gia đình phải không?”
Cố Noãn trầm mặc...cô muốn cho con một gia đình... nhưng với anh...thì...
“Tôi nghĩ... chúng ta... không phù hợp. Hơn nữa chính anh biết, Bảo Bảo và Bối Bối... không phải con của anh...tôi rất cảm kích khi anh tiếp nhận bọn trẻ.... nhưng mà...chúng ta không phù hợp.”
Xuất thân của anh ta cao cao tại thượng.
Còn cô, chỉ là một hạt cát bình thường.
Đôi mắt cô dần dần chảy ra nước mắt, Tiêu Mặc Thần đưa tay nhẹ nhàng lau đi, nhẹ giọng nói: “Noãn Noãn, anh xin lỗi..”
Cố Noãn lắc đầu: “Tôi đã rất nhiều lần mong được anh tha thứ, tôi luôn hận bản thân mình, vì sao lại không sớm nói cho ông nội...nếu vậy thì sức khỏe của ông sẽ không yếu đi.” - Thanh âm của cô nghẹn ngào: “Tôi trăm phương ngàn kế muốn né tránh anh... vì sao... anh không chịu buông tha tôi, tôi chỉ muốn cùng các con yên tĩnh sinh sống... Khi nhìn thấy anh.... tôi sẽ nhớ về quá khứ tôi đã từng hy vọng vào anh về tương lai của chúng ta...nhưng bây giờ... chỉ còn lại tuyệt vọng.”
Cổ Noãn bật khóc.
Nhìn nước mắt của cô, Tiêu Mặc Thần dằn xé tâm can, anh ôm chặt lấy cô, cúi đầu nhẹ hôn lên những giọt nước mắt trên khóe mắt cô: “Noãn Noãn, anh sẽ không làm điều đó nữa... về sau sẽ không bao giờ làm gì có lỗi với em nữa...”
Cố Noãn nuốt vào cay đắng: “Chúng ta... sẽ có về sau sao?”
“Noãn Noãn, em có thể tin anh một lần được không? Cho anh một cơ hội nữa được không?”
Cố Noãn đã từng tin tưởng anh, nhưng mà..: “Tôi nên tin tưởng anh không? Anh làm gì để tôi có thể tin anh đây?”
Thân thể Tiêu Mặc Thần run lên, anh biết anh làm tổn thương cô rất sâu, nhưng không nghĩ rằng cô lại tổn thương sâu như vậy...
“Noãn Noãn.”
Anh lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô, buông cô ra, dùng một tay nắm lấy tay cô, đặt lên ngực anh, nhìn cô thật sâu, giọng nói cực kỳ nghiêm túc:
“Thử tin tưởng anh một lần nữa thôi, van xin em... hãy tin anh thêm một lần nữa được không?”
Cô cảm nhận được nhịp tim của anh cực kỳ mạnh mẽ, cô nhìn vào ánh mắt ôn nhu của anh, có chút không thể tin được: “Anh..thật sự...
“Cố Noãn, là thật, anh thật sự...yêu em, xin lỗi, lẽ ra anh nên nói với em từ lâu..”
Nước mắt cô dường như lại dâng trào, cổ họng nghẹn ngào không nói được lời nào, giọng nói cực kỳ ôn nhu của Tiêu Mặc Thần vang lên bên tai cô: “Noãn Noãn, anh sẽ đối với em còn có Bảo Bảo và Bối Bối thật tốt, hãy tin anh”
Cổ Noãn gật đầu một cái: “Tôi tin anh.
Cô muốn... tin tưởng Tiêu Mặc Thần... có lẽ cô trốn không thoát anh và cả không thoát trái tim mình.