Khế Ước Bạc Tỉ

Chương 38: Đến cuối cùng vẫn là lừa dối



Đêm tối lạnh lẽo tựa, Bạc Nhiên tỉnh dậy sau cơn ngủ mê vì thuốc. Hình Hạo Dân không làm gì cô, quần áo vẫn phẳng lì như cũ chỉ có điều...

Hai tay hai chân cô bị trói chặt thậm chí không thể nhúc nhích được. Hình Hạo Dân vậy mà lại đối xử với cô như thế...có trời mới biết lúc này Bạc Nhiên nóng giận căm phẫn biết nhường nào, nếu có thể giết Hình Hạo Dân thì cô sẽ không nhân từ mà tha thứ.

"Tạch" tiếng cửa mở ra nhẹ nhàng.

Hình Hạo Dân mang một cốc nước ấm đi lại trước cô ngồi xuống, bàn tay lành lạnh cởi bỏ miếng dán trước miệng cô.

"Tôi không ngờ cậu là người như vậy"

Không quá nóng giận cũng không bình thường khiến hắn có chút giật mình run tay, chưa bao giờ hắn thấy bản thân có lỗi như thế...đối mặt với Bạc Nhiên hắn có thể nhận ra được bây giờ thậm chí sau này cô sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn.

"Tiểu Nhiên..anh thích em, rất lâu rồi...rất thích em"

Ánh mắt trầm xuống hoàn toàn nghiêm túc, nụ cười trên môi của Bạc Nhiên nở ra tựa như một hòn băng lạnh không chút cảm xúc...chỉ một chữ "thích" ? Hắn đối xử tàn nhẫn như thế với cô mà giờ lại có tư cách nói ra mấy từ này mà không biết xấu hổ.

"Thì sao ?"

Hoàn toàn như một nhát dao chí mạng, Bạc Nhiên không hỏi cũng không nói càng không tức giận...chỉ lạnh lùng một câu như thế cũng đủ làm cho Hình Hạo Dân đen sầm mặt u ám nhìn cô.

"Tiểu Nhiên...anh xin lỗi, người giết Bạc Hạo là anh nhưng tất cả không chỉ một mình anh.."

"Thả tôi ra..tôi đang rất bình tĩnh đấy"

"Không...anh sẽ không thả em ra cho đến khi em nói với anh rằng em cũng yêu anh"

"Thật buồn cười...kẻ giết em trai tôi giờ lại nói những câu làm như tha thiết yêu tôi lắm vậy"

Hình Hạo Dân hoàn toàn bình tâm trước thái độ lạnh lùng và lời nói dao găm của cô, hắn nhẹ nhàng lấy ra một mẫu giấy trên đó ghi chữ "kết quả xét nghiệm DNA".

"Có lẻ Phó Thiếu Thần chưa nói cho em biết rồi...em và Bạc Hạo vốn không có một chút huyết thống nào"

Hai mắt Bạc Nhiên ngẩn ra như một khúc gỗ, những lời này là có ý gì...thật là điên rồ mà, làm sao có thể cô và Bạc Hạo không phải chị em chứ.

"Nói bậy..tôi và.."

"Kết quả xét nghiệm đã có rồi...thậm chí anh còn biết được thân thế thật sự của em"

"Không..không thể nào..làm sao có thể"

Hình Hạo Dân nhìn cô hoang mang run lên mà lòng đau xót thật sự muốn ôm lấy cô vào lòng.

"Phó Thiếu Thần cũng biết ?"

"Ừ..thậm chí còn biết trước cả anh"

Bạc Nhiên lại một lần nữa kinh ngạc, ánh mắt cô lạnh buốt lại không chút cảm xúc gì nữa. Đến cuối cùng ai cũng lừa dối cô...Phó Thiếu Thần cũng không ngoại lệ hắn thật sự đã lừa cô.

"Muốn biết tại sao đúng không ?"

Bạc Nhiên nhìn hắn không chút cảm xúc, thật sự là một ánh nhìn khiếp sợ và tàn nhẫn.

Hình Hạo Dân chỉ kể một phần chứ không kể hết, hắn chỉ nói đơn giản một câu.

"Vì ba ruột của em và ba của hắn là kẻ thù không đội trời chung..."

Màn đêm ngày càng hiu lạnh, đôi mắt của nàng giờ như sương lạnh không chút cảm xúc, khoé mắt chỉ đỏ lên nhưng hoàn toàn không rơi lệ.

Hình Hạo Dân cuối cùng không nỡ nhìn nàng oán giận mà thả nàng đi, khi về trước cửa vinh thự lòng nàng dậy lên một cơn đau xé lòng.


Phó Thiếu Thần hôm sau cuối cùng cũng trở về sớm hơn dự kiến, di động suốt ngày hôm qua không thể gọi cho Bạc Nhiên khiến hắn không ngừng lo lắng mà bay về ngay.

VINH THỰ LẠC HOA.

Căn phòng ngủ màu kem tĩnh lặng tựa như mặt hồ yên ả, mọi thứ đều như cũ không có dấu hiệu nào là quậy phá rối tung cả.

Chỉ duy nhất một người con gái ngồi trước thềm cửa sổ nhìn ra, đôi mắt tràn ngập sự thất vọng xa xâm khó đoán.

"Tạch" tiếng cửa nhẹ nhàng mở ra.

Bạc Nhiên khẽ run lên, bàn tay to lớn từ sau ôm lấy nàng không ngừng dịu dàng hôn nàng.

"Anh rất nhớ em"

Một câu nói khiến nàng lây động, nước mắt không thể kiềm nữa mà rơi xuống khuôn mặt mỹ lệ tuyệt sắc của nàng. Phó Thiếu Thần lập tức xoay người nàng lại hỏi mà khuôn mặt tràn ngập sự lo lắng...sợ hãi.

"Nhiên Nhi...em sao vậy ?"

"Phó Thiếu Thần...anh biết hết rồi đúng không ?"