Khế Ước Bạc Tỉ

Chương 39: Tuyệt vọng



Một câu nói chứa đầy sự thất vọng của Bạc Nhiên khi nhìn hắn. Người đàn ông này lập tức có thể nhận ra cô đây là biết hết sự thật nhưng chỉ muốn nghe chính từ miệng hắn nói.

"Ừ..biết hết rồi"

"Anh lừa tôi..anh thậm chí còn biết hung thủ giết em tôi mà anh lại im lặng không nói, anh cũng thông đồng với Hình Hạo Dân giữ kín chuyện này vì tất cả đều là liên quan đến ba anh đúng không ?"

"Nhiên Nhi em hãy bình tĩnh nghe anh nói.."

"Im đi..tôi không cần anh giải thích, tôi chỉ muốn hỏi anh một câu...ba của tôi là ai ?"

Phó Thiếu Thần chần chừ không muốn nói, nhìn ánh mắt kiên quyết chưa đựng đầy sát khí thì lại không thể không nói.

"Tần Giai Thuỵ...ông ta là ba ruột của em"

"Ông ta biết tôi là con gái ông ta ?"

"Không..kết quả xét nghiệm Tần Giai Thuỵ lén kiểm tra đã bị anh thay đổi"

"Anh..anh.."

Giờ khắc này Bạc Nhiên như ngơ người ra, ánh mắt vô hồn nhìn hắn tựa như nhìn một thần chết tàn nhẫn, tại sao hắn lại đối xử với cô như thế...cô đã tin hắn thậm chí còn xem hắn như người thân vậy mà...

"Nhiên Nhi em phải hiểu anh có khổ tâm, anh không cố ý lừa dối em..anh yêu em là thật lòng, điều đó là sự thật, xin em đừng điều tra quan tâm đến chuyện này nữa được không..."

Bàn tay Phó Thiếu Thần không ngừng ôm chặt bờ vai lạnh buốt của cô, lúc này người con gái trước mắt hắn thật sự vô hồn đáng sợ...sự dịu dàng ôn hoà từ ánh mắt tinh khiết hồn nhiên đã biến mất mà thay vào đó là sự tàn nhẫn lạnh lùng đến đáng sợ.

"Phó Thiếu Thần...tôi hận anh"

Cánh tay nhỏ bé yếu ớt hất tay hắn ra, chỉ nhẹ nhàng nói một câu rồi rời khỏi phòng. Không gian trở nên co lạnh đến thương tâm...mọi chuyện sao lại thành ra thế này chứ.

Tại sao cô không phải là Bạc Nhiên đơn thuần là một cô gái bình thường mà lại là Tần Phương Phương con gái của Tần Giai Thuỵ chứ...

"Cốc..cốc.."

"Chuyện gì ?"

"Một đám người bên dưới nói muốn đưa Tần tiểu thư của họ đi...một người xưng là Tần Gia cũng đã đến"

Hai mắt của Phó Thiếu Thần trầm tối lại sắc mặt vô cùng bình tĩnh, toát ra một nỗi sát khí kinh người.

Bạc Nhiên lúc này đã chạy ra khỏi vinh thự từ lúc nào không hay, ngay cả người của Tần Giai Thuỵ đến cũng chẳng thấy.

Từ trên lầu, bóng dáng uy nghiêm cao lớn của người đàn ông kia đi xuống cười lạnh.

"Tần Gia đến làm khách sao ?"

"Phó Thiếu Thần..cậu giỏi lắm đấy dám qua mặt tôi đổi bảng xét nghiệm DNA"

"Vậy ngài đến là muốn trách tội tôi ?"

"Không..tôi đến đưa con gái tôi về"

"Tôi sẽ không để ông mang cô ấy đi"

"Phó Thiếu Thần..cậu đừng có quá đáng"

Người quản gia lúc này chạy đến, mồ hôi lạnh lả chả run sợ.

"Thiếu..thiếu gia, Bạc tiểu thư không thấy đâu nữa"

"Cái gì..sao lại không thấy"

Ngoài trời mưa gió cực kì lớn, tiếng sấm lớn điếc tai khi nghe quản gia báo thì không chỉ Phó Thiếu Thần đơ người lo sợ mà còn Tần Giai Thuỵ cũng không chỉ run rẫy hai mắt lo lắng quát lớn.

"Tìm mau.."

"Dạ.."

Phó Thiếu Thần và Tần Giai Thuỵ trước mắt không tính toán mà nhanh chóng điều động người đi tìm.

Tần Giai Thuỵ tiến lại đám mạnh vào mặt Phó Thiếu Thần đến mức chảy máu.

"Phó Thiếu Thần..con gái tôi mà xảy ra chuyện gì tôi sẽ giết cậu"


Cơn mưa ngày càng lớn không có dấu hiệu ngừng, cô đi chân đất ngoài mưa tựa như một cái xác không hồn với đôi mắt vô vọng biết nhường nào.

Người cô yêu..tin tưởng nhất đã lừa dối cô, xem cô là một kẻ ngốc tuỳ ý điều khiển.

"Bạc Nhiên..em cả người ướt sủng rồi mau vào xe"

Hình Hạo Dân nhìn cô mà đau lòng không khỏi xót xa ôm lấy cô vào xe.