Khế Ước Hào Môn

Chương 310: Xem mặt mũi anh có đủ lớn hay không ?





Đêm khuya, cô tiễn anh xuống lầu.

Trong bóng đêm yên tĩnh, không khí lành lạnh, Tần Mộc Ngữ nhìn chiếc xe của anh đang đỗ ở đó... chiếc xe đó chắc hẳn không phải xe của anh, bời vì nó không phải màu đen bóng thuần tuý. Lúc này cô mới chợt nhớ ra là anh vừa đưa Giang Dĩnh về, rốt cuộc là ở nhà họ Giang đã xảy ra những chuyện gì, cô cũng không biết rõ, nhưng dường như anh cũng không có ý định mở miệng.

Cánh tay nhỏ bé và yếu ớt vòng lên hai vai, thân hình người đàn ông ở phía trước đột nhiên trở nên rất cao lớn.

Thượng Quan Hạo quay đầu nhìn lại, đầu lông mày khẽ giựt giựt mấy cái.

Cởi áo vest xuống khoác lên người cô, anh thản nhiên nói: "Lúc nãy đã nói em không cần phải xuống đây rồi, ban đêm trời rất lạnh, em mặc thế này sao chịu được?"

Tần Mộc Ngữ giật mình.

"Thượng Quan Hạo," đột nhiên cô lại nhẹ nhàng gọi tên anh, hàng lông mi cong dài nâng lên, "Rốt cuộc như thế nào mới gọi là tình yêu? Trước kia anh ở cùng một chỗ với chị em, cũng giống như bây giờ sao?"

Sự ấm áp bao quanh đã xua cái rét giá lạnh, đây là thứ cô đã khát vọng rất nhiều nhưng lại vĩnh viễn không thể nào có được.

Hỏi ra câu này, Tần Mộc Ngữ hối hận ngay lập tức.

Hàng lông mi cong dài của cô rủ xuống, cả người cô đều không thoải mái, trong lòng lại càng khó chịu hơn. Cô luôn cảm thấy bây giờ mình rất giống một người phụ nữ hay ghen tuông, còn chưa có bắt đầu mà cô đã nghi ngờ, để ý, rồi lại hoài nghi.

Dưới bầu trời đêm đầy những ánh sao rực rỡ, đôi mắt sâu thẳm của Thượng Quan Hạo trong suốt như hồ nước, sáng rực lên.

Thân ảnh mạnh mẽ cao lớn chậm rãi đi tới, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nắm cằm cô.

Chuyện đã từ lâu như vậy, cô vẫn nhớ rõ, chứng tỏ là cô rất quan tâm.

Cúi đầu, hơi thở ấm áp chậm rãi tới gần, anh trầm giọng nói: "Những chuyện liên qua tới cô ấy, đợi đến thời điểm thích hợp anh sẽ nói cho em nghe... Bây giờ thì trở về nghỉ ngơi cho tốt, ở bên cạnh Tiểu Mặc, đừng làm cho anh lo lắng, biết không?"

Định nghĩa về tình yêu của cô vẫn luôn không xác định được rõ ràng như vậy.

Đôi mắt trong suốt của Tần Mộc Ngữ sáng lên, hơi run run.

Cởi áo vest trên người ra trả lại cho anh, nhìn anh một lúc lâu, xoay người đi lên lầu.

Gió đêm lặng thinh.

Thượng Quan Hạo vắt áo vest lên tay, ngước mắt nhìn lên vị trí của tầng bảy.

Ban đêm không khí lạnh thấu xương nhưng dường như anh không cảm nhận được, đợt đến khi tất cả đèn trên tầng bảy được tắt đi, anh mới từ từ thu hồi lại ánh mắt thâm trầm, đi về phía xe ô tô.

"Vé máy bay đã đặt xong chưa?" Anh mở điện thoại, giọng nói trầm thấp vang lên trong xe.

Giọng nói của Mạc Dĩ Thành ở đầu dây bên kia cũng truyền đến một cách rõ ràng: "Đã đặt xong rồi, 2 tiếng nữa máy bay sẽ cất cánh, anh đi thẳng đến sân bay luôn cũng được.... Nhưng mà, anh vẫn quyết định không nói cho cô ấy biết?"

Ngón tay thon dài của Thượng Quan Hạo hơi đơ ra, bên trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên ánh sáng khiến người khác nghẹt thở.

"Tôi sẽ nhanh chóng trở về." Giọng nói khàn khàn, anh lạnh nhạt nói ra một câu.

Giống như là đang tự nói cho mình nghe, cũng giống như là đang gián tiếp nói cho cô nghe.

Chiếc xe từ từ khởi động, rời đi khỏi khu chung cư. Ánh sáng ấm áp ở trên tầng bảy đều được anh lưu giữ trong tim, sưởi ấm nơi yếu ớt nhất trong tâm hồn anh, không bao giờ biến mất.

.......

Nước Mĩ, khu căn cứ quân sự IMBD.

Đại sảnh rộng lớn đã bị phong tỏa toàn bộ, bên trong chứa đầy các dụng cụ đo đạc màu bạc, cánh cửa lớn ở phía cuối cùng mở ra, một người đàn ông mặc tây trang đi giày da bước ra, trong khi đang thảo luận về báo cáo nghiên cứu mới với mọi người xung quanh, lại ngước mắt lên nhìn người đang đi tới.

"Thật sự là khách quý lâu rồi không gặp, những chuyện anh cần nhờ tôi giúp đỡ cũng không nhiều!" Người đàn ông nhìn Thượng Quan Hạo cười cười, "Có mang vật đó tới không?"

Suốt một đêm ngồi trên máy bay khiến đôi mắt hẹp dài thâm trầm của anh vằn lên đầy tơ máu. Anh lạnh lùng nói một câu "Tạm thời không mang đến.", nhấc chân đi vào bên trong.

Người đàn ông đó có chút bối rối, nhìn bóng lưng của anh không biết nên làm gì nữa, đánh phải ngước mắt lên nhìn Mạc Dĩ Thành bằng ánh mắt dò hỏi.

Mạc Dĩ Thành cũng đi theo, thì thầm nói: "Đó là một con người, làm sao mang đến được?"

Người đàn ông kinh ngạc đứng im tại chỗ, nửa ngày mới có phản ứng, chẳng lẽ... có kẻ dám đặt chip Wareless vào trong cơ thể con người?!

Người đàn ông kinh ngạc vài giây rồi lại nhanh chóng đi theo sau, giọng nói hơi run run hỏi: "Được đặt vào bộ phận nào trong cơ thể người đó?"

Mạc Dĩ Thành cũng không quay đầu lại: "Trái tim."

Một lát sau dừng lại trước cánh cửa, Mạc Dĩ Thành quay đầu nhìn lại, dặn dò một câu: "Người đó rất quan trọng đối với Joe, cho nên chút nữa anh nói chuyện cẩn thận một chút. Vật đó là từ chỗ các anh tuồn ra ngoài, bất kể nó được vận hành như thế nào các anh chắc hẳn cũng có cách vô hiệu hóa, có thể gỡ bỏ nó mà không là tổn thương cơ thể con người, đúng không?"

Người đàn ông đó hơi khựng lại, cười xấu hổ.

"Gỡ bỏ luôn dễ dàng." Người đàn ông giải thích, "Nhưng thời gian để phát nổ cũng chẳng cần đến một giây, chuyện này chắn hẳn anh hiểu rõ hơn tôi."

Lông mày của Mạc Dĩ Thành nhíu chặt lại.

Người đàn ông đó ngừng một lát, rồi lại tiếp tục nói: "Tôi đã làm việc ở đây rất lâu rồi, cũng đã từng nhìn thấy rất nhiều cách người ta sử dụng loại chip này, nhưng tạm thời cho đến lúc này vẫn chưa từng gặp qua trường hợp nào đặt ở trong tim, điều này nói lên đối phương chắc chắn cũng là một chuyên gia trong lĩnh vực này. Loại máy móc phúc tạp nào tôi cũng đã từng tháo dỡ, nhưng tôi không phải bác sĩ khoa ngoại, chưa từng làm phẫu thuật cho ai, anh hiểu không?"

"Vậy nhanh chóng tìm biện pháp ngay lập tức, cậu hãy nghiên cứu thật kỹ chiếc điều khiển từ xa, cậu nên tìm hiểu xem chiếc điều khiển đó làm như thế nào để thao túng khiến chip mất đi hiệu lực....." Một giọng nói lạnh lẽo từ bên trong truyền tới, một người đàn ông cao lớn tuấn dật đưa lưng về phía bọn họ, chậm rãi nói, "Đừng nói với tôi ngay cả chuyện này cậu cũng không làm được."

Sau một đêm mệt mỏi, đầu óc anh vẫn có thể duy trì sự tỉnh táo tối đa, đôi mắt sâu thẳm đen như mực sáng lên.

Người đàn ông há hốc miệng, muốn nói câu gì đó nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của người đàn ông ở bên trong thì lại phải nhẫn nhịn nuốt ngược vào trong.

Nhún nhún vai, người đàn ông đó ném tập tài liệu trong tay lên mặt bàn đầy máy móc, mở miệng nói: "Chuyện này thực ra là có thể làm được, nhưng nó là bí mật quân sự... cái này còn phụ thuộc xem mặt mũi của anh có đủ lớn để các lãnh đạo cấp cao nhất đồng ý vì anh mà phá lệ không đã?!"

Lúc này bầu không khí trở nên căng thẳng, tiêu điều.

Anh tao nhã đứng thẳng người lên, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường, lạnh lẽo như băng.

.......

Một chiếc xe ô tô sang trọng màu đen dừng phía dưới tòa nhà chung cư.

Lúc Tần Mộc Ngữ nắm tay Tiểu Mặc đi ngang qua cũng không để ý đến, đang cúi người xắn tay áo cho Tiểu Mặc, cậu bé đang uống sữa cho nên cô sợ không cẩn thận sẽ làm đổ ra tay áo.

Nhưng...

Hàng lông mi dài của cô run lên, cuối cùng nhịn không được, quay đầu lại nhìn.

Tuy rằng không nhớ được biển số xe, nhưng kiểu dáng của chiếc xe ô tô đó rất quen thuộc, đặc biệt là màu đen bóng loáng phát sáng như kim cương, lại càng quen thuộc... Đây là xe của Thượng Quan Hạo.

Lúc này, không phải anh nên ở công ty sao? Vì sao lại tới đây?

Tiểu Mặc vụng trộm uống một ngụm sữa nhỏ, tò mò nhìn theo ánh mắt của mẹ, cậu bé cũng nhớ rõ chiếc xe này, liếc nhìn vị trí chiếc xe đang đỗ, lại nhìn đến ánh mắt chăm chú của mẹ, trong lòng "Haiz!" một tiếng.

... Mẹ, người nhìn quá tập trung rồi đó! Có phải đang chờ ông chú xấu xa kia xuống xe không?

Nhưng khi cửa xe mở ra, người ở bên trong bước xuống, ngay cả Tiểu Mặc cũng bị sặc sữa.

"Khu khụ..." Cậu bé ho khan sặc sụa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.

Lúc này Tần Mộc Ngữ mới hoàn hồn, cúi người xuống vuốt lưng cho Tiểu Mặc, cũng cố gắng ngăn chặn trái tim đanh đập cuồng loạn trong lồng ngực.

... Bởi vì người bước xuống xe, không phải Thượng Quan Hạo, mà là Giang Dĩnh.