Bên dưới chiếc kính râm là một khuôn mặt xinh đẹp đậm chất phương Đông, khiến người khác nhìn một lần thì sẽ khó mà quên được.
Tần Mộc Ngữ phải thừa nhận rằng những nghi ngờ đang chất chứa trong lòng cô còn nhiều hơn bầu trời rộng lớn, còn có chút lạnh lẽo thấu xương đầy đau đớn đang len lỏi khắp trái tim, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tái nhợt.
"Mẹ, dì kia đang đi tới chỗ chúng ta kìa!" Tiểu Mặc nhìn thấy Tần Mộc Ngữ đang không dám ngẩng đầu, cố ý chớp mắt, giọng nói lanh lảnh vang lên.
Thật sự Tần Mộc Ngữ cảm thấy hơi khó thở, đôi mắt trong veo run lên.
Âm thanh "Cốp... Cốp... Cốp" đúng là đang tiến tới nơi này. Mặc dù chân chỉ hơi tập tễnh, nhưng lúc đi lại rất dễ để nhận thấy, nhưng khuôn mặt của cô ta vẫn xinh đẹp như trước, sự tự tin của cô ta vẫn không hề giảm đi chút nào.
Những ngón tay gầy yếu của Tần Mộc Ngữ trượt xuống khỏi lưng Tiểu Mặc, thuận thế nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu bé, nâng đôi mắt trong veo lên: "Giang tiểu thư."
Nụ cười của Giang Dĩnh vô cùng tươi tắn, chậm rãi nói: "Cô không cần đóng kịch đâu, Tần Mộc Ngữ, nếu tôi là cô, thì chắc chắc chắn trong lòng tôi cũng sẽ cảm thấy không vui. Đều là phụ nữ cả, cô không cần phải giả bộ đóng kịch trước mặt tôi." Cô ta cầm chiếc kính râm chỉ vào chiếc xe đằng sau, "Kia là xe của Hạo, anh ấy đã mua nó từ khi còn ở thành phố Z, anh ấy không chút ngần ngại đem nó sang Manchester bằng mọi giá, tôi nghĩ cô chắc chắn nhận ra chiếc xe này."
Trong đôi mắt hiện lên tia sáng, cô ta nở nụ cười nhạt động lòng người: "Tần Mộc Ngữ, tôi biết cô nhất định rất tò mò vì sao chiếc xe này bây giờ lại thuộc về tôi, tuy rằng cũng rất muốn khoe với cô, nhưng mà... tôi sẽ không làm vậy."
Giang Dĩnh nhìn cô, chậm rãi phun ra mấy chữ cuối cùng: "Tôi không nói cho cô biết, tôi sẽ chờ xem Hạo có thể chính mồm giải thích với cô hay không... Nếu đã là người yêu thì phải thành thật và thẳng thắn với nhau, đúng không?"
Rõ ràng đang là ban ngày, mặt trời đang tỏa ra ánh nắng, thỉnh thoảng có vài cơn gió nhẹ, nhưng Tần Mộc Ngữ lại cảm thấy lạnh lẽo.
Mẹ không lên tiếng nhưng Tiểu Mặc lại không thể chịu được nữa, cái miệng nhỏ đỏ bừng rời khỏi hộp sữa, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nói: "Cháu biết rồi! Là do chú thấy cô di chuyển đi lại không thuận tiện nên mới tặng chiếc xe đó cho cô, có phải không? Chú thật là tốt bụng nha!"
Tiểu Mặc vẫn duy trì sự lễ phép, nhưng giọng nói rõ ràng đó giống như một cái gai sắc bén.
Mặt Giang Dĩnh hơi trầm xuống.
Cười khẩy một cái, Giang Dĩnh cúi người xuống nói: "Bạn nhỏ này, chuyện này cháu có thể đợi chú ấy trở về rồi tự mình hỏi, xem chú có trả lời cháu như vậy không, được chứ?"
Tiểu Mặc kinh ngạc, cắn miệng hộp sữa, nhìn mẹ như muốn xin sự giúp đỡ.
Trong đôi mắt trong veo của Tần Mộc Ngữ hiện lên sự dịu dàng, xoa xoa đầu Tiểu Mặc, nhẹ giọng nói: "Sau này không được nhắc đến chuyện đi đứng của cô nữa, chuyện đó là ngoài ý muốn, ai cũng không muốn xảy ra chuyện như vậy, Tiểu Mặc phải biết lễ phép, hiểu không?"
Con trai vẫn còn nhỏ như vậy, cô không muốn dạy con cách nói dối.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Tiểu Mặc trở nên lúng túng, cầm bình sữa ngoan ngoãn trả lời: "Con biết rồi, mẹ."
Lông mi Giang Dĩnh hơi run lên, ánh mắt nhìn Tần Mộc Ngữ có chút kỳ quái.
Nâng đôi mắt trong veo lên, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Tần Mộc Ngữ tràn đầy vẻ thư thái dịu dàng, nói: "Cô có rảnh không? Tôi đang định đưa Tiểu Mặc về nhà rồi nấu cơm, cô có muốn lên nhà tôi một lúc không?"
Tần Mộc Ngữ nở nụ cười nhẹ "Tôi khác với anh ấy, anh ấy có thể tuỳ ý tặng người khác bất cứ thứ gì mà không cần suy nghĩ, ngay cả đối với cô nhi viện anh ấy cũng ra tay rất hào phóng, huống chi là đối với cô? Thật ra tôi không đủ khả năng để làm giống như anh ấy, nhưng một bữa cơm thì tôi vẫn mời cô được." Cầm túi xách lên, cô nhẹ giọng nói, "Đều là thức ăn tự làm ở nhà, không biết cô có thích không."
Đột nhiên Giang Dĩnh trở nên im lặng, đôi mắt xinh đẹp hơi nheo lại nhìn cô, nở nụ cười.
Quả nhiên, Tần Mộc Ngữ cũng không phải người ngu ngốc, không dễ dàng đối phó như vậy.
Đeo kính râm lên lần nữa, Giang Dĩnh nói: "Bỏ qua đi, để lần khác, tôi đang rất bận, tạm thời không rảnh, hôm nay tôi tới đây là muốn nhờ cô giúp đỡ. Tần Mộc Ngữ, tôi biết cô quen Ngự Phong Trì, hiện tại chắc hẳn anh ta vẫn còn ở Manchester, xem như cũng có chút danh tiếng trong giới thương mại đầu tư, cô có thể dẫn tôi đi gặp anh ta một chút không?... Tôi có việc cần gặp anh ta."
Trong mắt Tần Mộc Ngữ hiện lên sự nghi hoặc.
Trong mắt Tần Mộc Ngữ lập tức nổi lên một tia bất ngờ nghi hoặc.
"Cô muốn gặp anh ấy?" Cô hỏi lại lần nữa.
Giang Dĩnh gật gật đầu: "Đúng, tôi muốn gặp anh ta, cũng muốn nhờ anh ta giúp đỡ. Với khả năng của anh ta bây giờ với thực lực của anh ta hoàn toàn có thể giúp tôi gom góp đủ số tiền mặt mà tôi đang cần."
Tần Mộc Ngữ càng thêm nghi hoặc.
"... Vì sao cô lại muốn gặp anh ấy để xin đầu tư? Vì sao lại cần nhiều tiền mặt như vậy?" Cô nghĩ mãi vẫn hiểu lý do, mở miệng hỏi.
Giang Dĩnh nhìn cô hai giây, cười rộ lên.
Chậm rãi đến gần cô, chóp mũi đối nhau, Giang Dĩnh nhẹ giọng mở miệng: "Cô xem xem, ngay cả chuyện này mà cũng không biết, vậy thì cô có tư cách gì để ở bên cạnh Hạo?... Ở Manchester này tôi có thể tìm đến rất nhiều người để xin sự giúp đỡ, nhưng chỉ có mỗi người đó làm tôi nghĩ rằng có khả năng anh ta sẽ dốc hết sức lực giúp đỡ tôi bằng bất cứ giá nào, tôi chỉ muốn hỏi cô, có thể dẫn tôi đến đó không?"
Khuôn mặt Tần Mộc Ngữ nhỏ nhắn trắng mịn động lòng người, nhưng chỉ đứng dưới những tia nắng dịu dàng, trên trán toát ra một chút mồ hôi.
Có gì đó rất bí ẩn, Giang Dĩnh đang giấu cô, nhưng cô không hiểu vì sao lại phải như vậy.
Sau một lúc lâu, Tần Mộc Ngữ nhẹ giọng mở miệng: "Tôi có thể dẫn cô đi."
Giang Dĩnh gật gật đầu: "Vậy thì tốt, tôi sẽ ở đây đợi cô ăn uống xong xuôi, cô sẽ đi cùng với tôi."
.......
Thu xếp mọi thứ cho Tiểu Mặc xong, Tần Mộc Ngữ mang theo một chút do dự bước ra khỏi cửa.
Dưới lầu, gió thổi khá lớn.
Chiếc váy trắng dài bị gió thổi vào bay gợn lên như những con sóng nhỏ, Tần Mộc Ngữ nhìn thân đang dựa vào cửa xe ở phía xa kia, nắm chặt chiếc điện thoại di động màu tím nhạt trong tay, đi về phía đó.
Giang Dĩnh cười cười: "Lên xe đi!"
Tần Mộc Ngữ ngồi vào, chiếc xe này vô cùng quen thuộc, nhưng chưa bao giờ cô nghĩ tới Giang Dĩnh sẽ ngồi ở ghế lái.
"Đi ra khỏi khu chung cư thì rẽ phải, bây giờ anh ấy đang ở công ty gần Bolton, đi tiếp một chút rồi dừng ở trước viện khoa học kĩ thuật, sau đó đi bộ vào." Tần Mộc Ngữ nhẹ giọng chỉ đường cho Giang Dĩnh lái xe.
"Được." Giang Dĩnh trả lời rõ ràng, một mạch đi theo chỉ dẫn.
Trên đường đi Tần Mộc Ngữ luôn vuốt ve điện thoại di động, nhịn không được liền gọi một cuộc cho Thượng Quan Hạo, đổ chuông 'tút tút tút" ba tiếng, sau đó lại vang lên rồi chuyển vào hộp thư thoại, không ai bắt máy.
Giang Dĩnh nhìn qua gương chiếu hậu, cười cười: "Cô phải đề phòng như vậy sao? Sợ tôi lừa bán cô đi, hay sẽ làm chuyện xấu gì với cô?"
Tần Mộc Ngữ lắc đầu: "Nói trong lòng tôi có nghi ngờ, không phải cô cũng giống như vậy sao?"
Nụ cười của Giang Dĩnh lạnh đi mấy phần, lại nói tiếp: "Đã gọi được chưa? Có phải là âm báo chuyển vào hộp thư thoại đúng không?"
Thân thể mảnh khảnh của Tần Mộc Ngữ dựa vào ghế sau, dịu dàng, nhỏ bé và yếu ớt, hàng lông mày của cô hơi nhíu lại.
"Ha ha, nếu cô gọi cho Mạc Dĩ Thành thì cũng giống vậy thôi." Giang Dĩnh liếc nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, nở nụ cười mê người, "Tôi khuyên cô, mấy ngày tới đừng có tiếp tục gọi điện nữa."
Tần Mộc Ngữ không muốn nói nữa, hàng lông mi cong dài nâng lên, ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa xe.