Khế Ước Nhân Tình

Chương 18: bị đánh bom



- về sớm thế ? Em không đi tăng 2 với anh ta à ?

Trong căn nhà tối om, Phong Dật Hành bỗng nhiên lên tiếng làm cho Chiêu Dương giật bắn người.

Cô đi tới công tắc điện mở đèn lên thì mới phát hiện Phong Dật Hành đang ngồi trên sofa, trên bàn còn có chai rượu và ly rượu đang uống dở.

- sao anh không mở đèn ?

Chiêu Dương đặt 2 bó hoa lên trên bàn ngay trước mặt Phong Dật Hành.

Phong Dật Hành liếc mắt nhìn xuống bó hoa hồng xanh trước mặt của Mạch Đình tặng cô mà hận không thể dẫm nát nó.

- em cũng thích hoa hồng xanh sao ?

Phong Dật Hành tiện miệng hỏi.

- cũng không thích lắm, vẫn là hoa hồng đỏ xinh đẹp hơn.

Phong Dật Hành nghe đến cô vẫn thích bó hoa của mình hơn liền vui mừng trong lòng.

- tặng em, chúc em mỗi năm sinh thần đều sẽ thật ý nghĩa.

Phong Dật Hành lấy trong túi áo vest ra một hộp gấm màu đỏ y hệt cái của Mạch Đình đặt lên tay cho cô.

Chiêu Dương nghi hoặc nhìn anh, rồi đưa tay còn lại mở hộp gấm ra.

Bên trong hộp gấm là một sợi dây chuyền còn có một chiếc nhẫn đi kèm.

Sợi dây chuyền đính kim cương sử dụng kết hợp với mặt dây chuyền là đá Topaz được ôm bởi ngọn sóng là một tuyệt phẩm thể hiện sự tinh tế và quyến rũ, sang trọng.

Trang sức đá Topaz không chỉ là biểu tượng của sự thông minh và sắc đẹp, mà còn mang theo ý nghĩa về lòng chung thủy. Cùng với đoá hoa hồng tượng trưng cho nét đẹp của những người phụ nữ phi thường dù trải qua bao nhiêu thăng trầm của cuộc đời, họ vẫn sẽ nở rộ, đẹp tuyệt vời như một đoá hoa.

Còn chiếc nhẫn là lấy cảm hứng thiết kế từ mặt gậy như ý và hình dáng của Cỏ bốn lá, ngụ ý mong cầu vạn sự hanh thông và mang đến năng lượng tích cực để tận hưởng cuộc sống.

Chiếc nhẫn được chế tác từ bạch kim phối với kim cương, chiếc nhẫn đại diện cho cử chỉ vĩnh cửu của việc tặng một bông hoa hồng cho ai đó đặc biệt. Những cánh hoa hồng nở rộ được lớp mỏng mịn trên bề mặt của chiếc nhẫn, tạo ra một hiệu ứng ba chiều đẹp mắt. Dây nhẫn, được trang trí bằng một hàng đinh lấp lánh uốn cong, tỏa ra sự thanh lịch cổ điển. Những gai nổi lên thêm một cấp độ chi tiết phụ, biến biểu tượng cổ điển thành một tuyên bố độc đáo. Lấy cảm hứng từ biểu tượng của một bông hoa hồng được công nhận trên toàn thế giới, chiếc nhẫn này lấy lại bản chất của tình yêu và là một món quà tuyệt vời cho người trong trái tim.

Chiếc nhẫn và vòng cổ vốn không phải cùng một bộ vì người thiết kế ra sợi dây chuyền là nhà thiết kế trong nước, còn người thiết kế và tự tay chế tác ra chiếc nhẫn là Phong Dật Hành.

Bởi anh biết cô thích hoa hồng cho nên những quà tặng cô đều có liên quan đến hoa hồng, từ dây chuyền đến chiếc nhẫn đều có hình dạng của một bông hoa hồng.

Anh muốn tặng cho cô một món quà ý nghĩa nhất để cô có thể cảm nhận được tình yêu lẫn lòng thành của anh dành cho cô.

- em thích không ?

Phong Dật Hành trông chờ vào câu trả lời của cô.



- dây chuyền được thiết kế vô cùng sắc sảo, kiểu dáng thật mới lạ. Mẫu này dường như là bản giới hạn của tập đoàn Phong gia đúng không ?

- còn chiếc nhẫn thì sao ? Em cảm thấy kiểu dáng của nó như thế nào ?

Chiêu Dương nhìn ra được điều gì đó trong lời nói và thái độ của Phong Dật Hành.

- chiếc nhẫn này thiết kế đơn giản nhưng lại không kém phần sang trọng. Có điều...

Chiêu Dương bỗng ngập ngừng khi đang bình phẩm về chiếc nhẫn khiến cho Phong Dật Hành cũng khẩn trương.

- chiếc nhẫn này là anh thiết kế đúng không ? Kiểu dáng này vốn dĩ chưa từng xuất hiện trên thị trường. Kiểu dáng lẫn màu sắc đều phối rất đẹp, chỉ có người thợ dùng hết tâm tư của mình mới làm ra được chiếc nhẫn tuy đơn giản nhưng lại đầy tình cảm và hàm ý bên trong đó.

Chiêu Dương lấy chiếc nhẫn đeo vào ngón giữa tay phải của mình.

- rất vừa vặn, cảm ơn anh rất nhiều.

Chiêu Dương vui vẻ nở nụ cười hạnh phúc nhìn chiếc nhẫn trên tay.

- em hôn tôi một cái thay lời cảm ơn là được.

Gương mặt của Phong Dật Hành lúc này hiện lên ý cười đầy xấu xa.

- thừa nước đục thả câu sao ? Mơ đi !

Chiêu Dương nhanh chóng chạy lên phòng để lại một mình Phong Dật Hành cười ngây ngơ dưới đại sảnh.

~

6 giờ tối mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, Phong Dật Hành và Tiêu Dực đã có mặt tại bãi biển nơi du thuyền chất vũ khí.

Tối nay Phong Dật Hành có một cuộc giao dịch vũ khí với nhóm người Nam Âu.

Chiếc du thuyền của Phong Dật Hành được thiết kế có một không hai, là loại có thể trọng lớn nhất, chất đến hai lô vũ khí của anh.

Du thuyền di chuyển ra giữa biển, nơi hẹn giao dịch với nhóm người Nam Âu.

Du thuyền đi được hơn 1 tiếng, cũng đã đi rất xa đất liền, hướng ngược lại cũng có chiếc du thuyền đang di chuyển gần họ.

Hai chiếc cặp với nhau động cơ đã tắt chỉ để du thuyền tự nhiên đi theo dòng nước.

Đến khi cả hai chiếc du thuyền vừa đến gần nhau thì một tiếng nổ lớn phát ra.

" bùm "



Lại thêm một tiếng nổ nữa vang lên

" bùm "

Cả hai chiếc du thuyền bị bom làm nổ tung.

Có ai đó đã dở trò trên du thuyền của họ. Bọn chúng dùng bom hệ thống điều khiển bằng máy vi tính để giết Phong Dật Hành.

Người trên du thuyền có người thì chết, có người thì mất tích.

Tin tức nhanh chóng truyền đến tai của Chiêu Dương.

12 giờ đêm cô nhận được tin Phong Dật Hành gặp chuyện do quản gia Ôn Túc báo lại.

- bác nói đùa đúng không ? Anh ta là Phong Dật Hành không thể nào chết dễ dàng như vậy được.

Chiêu Dương không dám tin vào đôi tai của mình.

- ông chủ bị đánh bom hiện đang mất tích là thật, trên dù thuyền cũng có rất nhiều người chết vẫn chưa xác nhận được danh tính do bom nổ hủy hoại cả gương mặt.

Dáng vẻ lúc này của cô bần thần vô cùng khi nghe tin tức từ quản gia Ôn Túc.

- tôi... tôi tin anh ấy vẫn chưa chết. Tôi muốn đi tìm anh ấy !

Chiêu Dương rơi hai hàng nước mắt, muốn xông thẳng ra bên ngoài để đi tìm Phong Dật Hành.

Cô đã mất tất cả người yêu thương cô, cô không thể nào mất đi thêm một người yêu thương cô như Phong Dật Hành.

- phu nhân, người bình tĩnh. Đội cứu hộ và phía cảnh sát đang cố gắng tìm kiếm trên biển, nhất định rất nhanh sẽ có kết quả thôi.

- bác buông tôi ra ! Tôi phải tìm anh ta, anh ta còn nợ tôi, anh ta không thể chết.

Quản gia Ôn Túc cố gắng ngăn cản cô.

Chiêu Dương kích động đến mức ngất xỉu.

Cô đã chịu một đả kích rất lớn là mất đi tất cả người cô thương yêu trong một đêm, giờ làm sao cô có thể chấp nhận mất đi anh được nữa.

- người đâu, mau...mau đưa phu nhân đến bệnh viện.

Quản gia Ôn Túc kêu lớn để vệ sĩ bên ngoài chạy vào phụ giúp.

Hết chap 18