Khế Ước Nhân Tình

Chương 19: họp hội đồng quản trị



Bác sĩ cau mày bước về phía Tiêu Dũ và quản gia Ôn Túc nói.

- cô ấy đã mang thai được 5 tuần, không thể để cô ấy kích động được nếu không sẽ có nguy cơ sảy thai.

Bác sĩ đưa cho Tiêu Dũ tờ giấy kết quả xét nghiệm.

Tiêu Dũ không ngờ Chiêu Dương mới xuất hiện bên cạnh Phong Dật Hành vỏn vẹn 2,3 tháng mà đã có mang thai con cho Phong Dật Hành.

Không biết là phúc hay hoạ, rõ ràng là tin hỷ nhưng lại có cảm giác không vui.

Phong Dật Hành thì mất tích trong lúc Chiêu Dương mới phát hiện có thai, đả kích này Chiêu Dương thật sự có thể vượt qua được sao.

- bác Ôn, bác giúp con chăm sóc tốt cho phu nhân, con lại tiếp tục điều động người đi tìm lão đại.

Quản gia Ôn Túc đặt tay lên vai Tiêu Dũ vỗ vỗ đáp lại.

- tôi nhất định sẽ chăm sóc cho phu nhân thật tốt chờ ông chủ về, cậu yên tâm đi.

Tiêu Dũ quay người rời đi.

Chiêu Dương nằm trên giường vẫn đang ngủ thiếp đi.

Dưới sự tích cực tìm kiếm ngày đêm thì cảnh sát biển và cứu hộ đã tìm kiếm được tất cả người trừ Phong Dật Hành mãi vẫn không thấy bóng dáng đâu.

Sau khi xác nhận danh tính nạn nhân cũng không có Phong Dật Hành nằm trong số đó.

Bang Vũ Phong như rắn mất đầu khi Phong Dật Hành được báo chí đưa tin mất tích.

 1 tháng sau

Từ ngày Phong Dật Hành mất tích, cả tập đoàn Phong Gia liền trở nên rối ren vì không có người điều hành.

Cổ phiếu của Phong Gia cũng liên tục rơi xuống mức thấp nhất khiến nhiều người phải từ bỏ cổ phiếu của Phong Gia.

Cũng có nhiều người vì cổ phiếu Phong gia rớt giá mà phá sản.

Tổn thất chất chồng tổn thất.

- lão chủ tịch, hiện nay Dật Hành đã mất tích hơn một tháng qua tập đoàn của chúng ta cứ trên đà không có người tiếp quản như này sẽ phá sản mất.

Người đàn ông trung niên tóc bạc gần như hết đầu ngồi tựa lưng trên chiếc ghế lãnh tụ.



Người đàn ông tháo cặp kính ra, lộ ra gương mặt có chút lão hoá nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp trai thời niên thiếu lúc ông còn trẻ.

Gương mặt chữ điền, đầy đặn, chiếc mũi siêu cao như tạc tượng, khí chất của chủ tịch hiện lên rất rõ trên người ông. Người đàn ông này không ai khác là cha của Phong Dật Hành, Phong Dật Dương.

Nét đẹp của Phong Dật Hành được thừa hưởng hoàn toàn từ cha mình Phong Dật Dương, đến cả tính cách cũng hệt một khuôn đúc ra.

Là người nghiêm khắc,có trách nhiệm, có thể lạnh lùng, có thể vô tình với cả thiên hạ nhưng lại dịu dàng với người mình thương.

- tôi đã có đối tượng tiếp quản, hôm nay sẽ đến. Các người không cần gấp gáp chiếm vị trí này đâu.

" cạch " cánh cửa phòng hội nghị mở ra.

Phía sau cánh cửa không ai khác là Chiêu Dương.

Chiêu Dương chọn cho mình phong cách công sở quần tây kem phối với áo blazer cùng màu, kết hợp bên trong là áo bra màu đen. Tóc được uốn loạn, thả ngang vai, nhan sắc bị che bởi cặp kính râm.

- xin lỗi các vị trưởng bối, tôi đến muộn !

Chiêu Dương nở một nụ cười chuyên nghiệp nhìn về phía các cổ đông.

Các cổ đông của Phong Gia đều là những ông già cổ hủ, đã hơn 60 tuổi. Chỉ có một vài người là tầm cỡ 40 là thấp nhất.

Bọn họ vừa nhìn thấy Chiêu Dương bước vào đã bày ra bộ mặt đầy không phục.

Bắt buộc họ nghe theo Phong Dật Hành đã là một chuyện không dễ, bây giờ lại lòi đâu ra thêm một cô gái nhìn còn rất nhỏ tuổi. Một người như vậy thì làm sao có năng lực quản lý tốt cả một tập đoàn lớn như Phong Gia.

- cha, con đến muộn !

Chiêu Dương gọi Phong Dật Dương là cha ? Đám cổ đông càng thêm nghi hoặc lẫn tò mò.

Phong Dật Dương chẳng phải chỉ có hai người con trai thôi sao ? Một đứa bé chỉ mới 10 tuổi cùng với một Phong Dật Hành hơn 30 tuổi. Giờ lại xuất hiện đâu ra một cô con gái chứ ?

- lão chủ tịch đây là...

Người đàn ông mặc vest nâu tò mò lên tiếng.

- người sẽ thay Dật Hành tiếp quản tập đoàn Phong Gia chính là cô gái trước mặt mọi người. Xin giới thiệu với mọi người đây là con dâu của tôi, Chiêu Dương.

" Chiêu Dương ? Chiêu gia ?"

" nhìn cô gái đó rất giống với Chiêu tổng năm xưa ? "

" thật sự là cô bé may mắn sống sót năm xưa ư ?"



Đám người hội đồng quản trị bàn tán xôn xao khi nghe đến danh tính của cô.

- lão chủ tịch, ông già nên hồ đồ sao ? Một cô gái trẻ tuổi như vậy dù cho có thân phận cũng không gánh nổi một tập đoàn lớn như chúng ta.

Một vị cổ đông bất mãn lên tiếng.

- lời tôi nói chính là mệnh lệnh. Các người nếu thật sự có năng lực thì đã không để tập đoàn chúng ta rời cái vào tình trạng như hiện nay. Các người đều là những người có tuổi, cho dù có kinh nghiệm cũng chưa chắc có năng lực giải quyết vấn đề bằng những đứa trẻ. Nhìn chúng còn trẻ nhưng không có nghĩa sẽ không làm được.

- lão chủ tịch, nếu ông nhất định để cô gái này làm người đứng đầu tập đoàn thì ông phải cho chúng ta một lời đảm bảo gì đó, như thế chúng tôi mới có thể tin tưởng.

Chiêu Dương quan sát nãy giờ không lên tiếng, liền bước đến đến ông Phong Dật Dương rồi bắt đầu lên tiếng.

- các vị muốn một lời đảm bảo tôi có thể cho các vị nhưng cái giá của lời đảm bảo sẽ đổi bằng cổ phần đang có trong tay của các vị. Các vị thấy thế nào ?

Ông Phong Dật Dương ngồi im không lên tiếng, ông cũng muốn xem cô con dâu mà con trai ông chọn là người như thế nào, có thật sự sẽ giải quyết được vấn đề.

- cô gái, cô là có ý gì ?

Một ông già vội vàng lên tiếng.

- chính là ý trên mặt chữ. Tôi hứa với các vị trong vòng nửa tháng tôi sẽ khiến cổ phiếu của công ty tăng lên gấp 3 lần trong những năm qua. Nếu tôi có thể làm được, tôi muốn các vị ở đây mỗi một người đều phải bán lại 5% cổ phần cho tôi với giá 10 vạn.

Người đàn ông mặc vest xanh đứng dậy đập bàn, phẫn nộ lên tiếng.

- cô rõ ràng là ép người quá đáng. 5% cổ phần làm sao có thể bán với giá thấp như vậy được.

- vậy thưa ngài có thể làm cổ phiếu tăng vọt gấp 3 lần trong những năm qua hay không ? Nếu ngài làm được, tôi sẽ để ngài ngồi lên chiếc ghế chủ tịch này.

Từng lời nói của Chiêu Dương sắt bén đến mức không thể khiến người khác bắt được điểm để phản bác.

- lão chủ tịch, thật sự phải làm như lời cô Chiêu Dương nói sao ?

Bọn họ muốn nghe lời nói quyết định từ ông Phong Dật Dương vì lời của ông mới có thể đảm bảo và có tín nhiệm.

- từng lời con dâu tôi nói ra chính là quyết định của tôi. Nếu các người không có ý kiến thì nhanh chóng ký vào tờ giấy đang để trước mặt đi.

Đến cả giấy tờ cũng chuẩn bị, bọn họ càng lo lắng hơn việc chính mình sẽ bị cổ phần trong tập đoàn Phong Gia.

Hết chap 19