Nhà không có gì ngoài bát cơm chó ăn mừng nhân dịp lần đầu lên Top 1.
Mời ae enjoy!
__________________________________________________________________
Một bộ phim tuy không nhớ nội dung nhưng lại chẳng thể nào quên được
Nắm tay nhau, Haruto và Ayaka bước vào rạp nơi bộ phim sẽ được chiếu và tiến về chỗ ngồi của họ.
Rạp rất ít người vì cả hai đến sớm khá sớm so với giờ chiếu, hai người họ đi đến chỗ ngồi trong khi vẫn nắm tay.
“Chỗ tụi mình đây rồi.”
“Ừm”
Kể từ khi họ nắm tay nhau, Ayaka luôn có thái độ nhút nhát, lời nói của cô ngắn gọn và có phần e thẹn.
“Vậy, ta ngồi nhé?”
“Vâng”
Haruto định mở lòng bàn tay ra và buông tay Ayaka để hạ chiếc ghế gấp xuống. Nhanh chóng, cô nàng siết chắt tay cậu lại như muốn nói “Đừng buông ra”.
Sau khi chuyển ánh mắt xuống bàn tay đang nắm lấy tay cậu, Haruto nhìn sang biểu cảm của Ayaka.
Mặt cô vẫn đỏ chót, cô quay mặt đi để tránh ánh mắt từ Haruto. Nhưng vẫn không chịu buông tay cậu ra. Cậu đành hạ ghế với tay còn lại và ngồi xuống.
(Điều này……có nghĩa là ta vẫn sẽ tiếp tục nắm tay hử…..?)
Nhìn chằm chằm vào bàn tay của Ayaka, người không có dấu hiệu sẽ buông ra, Haruto ngồi xuống ghế trong khi vẫn nắm tay cô nàng.
Không có gì được hiển thị trên cái màn hình lớn trước mặt cậu cả.
Tuy nhiên, Ayaka lại chăm chú nhìn vào màn hình như thế bộ phim đã được chiếu vậy.
“Vẫn còn, nhiều thời gian quá nhỉ”
“…..Ừm”
“Chưa có trailer gì luôn”
“…..Ừm”
“Số lượng người tăng lên một chút rồi.”
“…..Ừm”
“………”
“………”
Thấy cuộc trò chuyện không thể kéo dài lâu được, Haruto bồn chồn nhìn xung quanh, tự hỏi liệu còn điều gì để nói không.
Lúc đó, Ayaka khẽ nói nhẹ.
“…..H-hôm nay thời tiết đẹp thật ha.”
“Ể? ….À, đúng vậy. Hôm nay trời quang mây thật.”
“Ừm…..tuyệt, nhỉ”
“Ừm…..eto….”
Cuộc trò chuyện dừng lại. Ngay từ đầu, nói về thời tiết trong một cái rạp thiếu ánh sáng như này là bằng chứng cho thấy chủ đề nói chuyện đã cạn kiệt.
“Trailer sẽ bắt đầu sớm thôi.”
“…..Chắc cũng sắp bắt đầu rồi….”
Bên trong rạp, lượng người đã đông hơn so với lúc trước. Haruto có hơi mất kiên nhẫn vì cuộc trò chuyện không kéo dài được lâu, nhưng cậu vẫn kiên quyết giữ vững lập trường và cố gắng vượt qua nó với một thái độ thoải mái.
“………”
“………”
Khoảng lặng trôi qua giữa hai người. Do đó, Haruto trở nên ý thức hơn nơi bàn tay cậu đang nắm.
Lòng bàn tay thon dài trắng nõn, khi cậu mới cầm thì có chút mát lạnh, nhưng bây giờ lại rất ấm.
Toujou Ayaka là “Idol học đường”- người dễ thương và nổi tiếng nhất tại ngôi trường cậu theo học.
Nhìn cảnh người đó đang nắm tay ngồi cạnh mình trong rạp chiếu phim, Haruto cảm giác như tim cậu dần đập nhanh hơn.
Suy nghĩ của Haruto tràn ngập hơi ấm từ bàn tay trái của cô nàng.
(Dù biết là nắm tay để tránh những tên tán tỉnh tiếp cận, nhưng không cần thiết phải nắm trong lúc xem phim mà, phải không? Nhưng sao bản thân dường như cũng không muốn buông tay Toujou-san ra, chuyện này, lẽ nào….)
Trong đầu Haruto nảy ra một cách giải thích tiện lợi.
Cậu liếc qua Ayaka để xem cô đang ra sao rồi.
Như thường lệ, cô ấy vẫn đang nhìn chằm chằm vào màn hình với đôi má nhuộm đỏ.
(Không, không phải….đâu. Mình chỉ mới tiếp xúc với Toujou-san thôi. Sao lại có suy nghĩ như vậy được chứ)
Cậu không ghét cô. Tuy nhiên, cũng không phải là thích.
Haruto cố gắng suy nghĩ một cách bình tĩnh và xóa đi bất cứ cách giải thích nào thuận tiện cho cậu.
Cậu nghĩ về điều đó trong khi nhìn sang cổ. Ayaka, người đang nhìn vào màn hình, đột nhiên hướng mắt sang Haruto, và ánh mắt của họ bắt gặp nhau một cách hoàn hảo.
"Huh!?"
"Huh!?"
Haruto vội vàng hướng mắt về phía trước trong khi Ayaka cúi đầu xuống.
Đúng lúc đó, đèn trong rạp mờ đi và quảng cáo xuất hiện trên màn hình.
“Bắt đầu quảng cáo rồi kìa ha”
“Ừm, bắt đầu rồi ha”
Vẫn là một cuộc trò chuyện ngắn như mọi khi, nhưng đoạn quảng cáo đang phát trước mắt không khiến cậu bớt khó xử đi chút nào.
Haruto suy nghĩ trong khi nhìn chằm chằm vào màn hình chiếu.
(Dựa vào phản ứng của Toujou-san, quả nhiên là….hay đó chỉ là hiểu lầm nhỉ….)
Cuối cùng khi quảng cáo kết thúc, trailer bộ phim sẽ được phát.
(Nhưng….nếu vậy, tại sao chứ? Chà, tuy không tiếp xúc nhiều ở trường nhưng chắc không phải là yêu từ cái nhìn đầu tiên.)
Trong khi đang lo lắng về những điều như vậy, rạp chiếu phim đã trở nên tối om. Trên màn hình, logo công ty sản xuất xuất hiện, hình tam giác bao quanh bởi những cơn sóng dữ dội. (Ai coi Doraemon movie sẽ biết)
"Bắt đầu rồi phải không?"
"Ừ... Tờ rất mong chờ nó đấy."
“Đúng thế nhỉ”
Sau một cuộc trò chuyện ngắn, bộ phim bắt đầu.
Nam sinh trung học do một nam diễn viên trẻ đẹp trai thủ vai và nữ sinh trung học thì do một thần tượng đang nổi tiếng đóng.
Bộ phim bắt đầu với việc miêu tả cuộc sống bình thường hàng ngày ở trường trung học của hai người trước kỳ nghỉ hè. (J)
Haruto cảm thấy nhẹ nhõm khi thoát khỏi cuộc trò chuyện ngắn ngủi và sự im lặng khó xử.
Nhưng chỉ trong một thời gian ngắn. Một vấn đề khác gây nhức nhối cho Haruto.
Bộ phim mà hai người đang coi được gọi là [Bộ phim về thanh xuân sẽ khiến tim bạn đập thình thịch].
Đó là lý do tại sao những cử chỉ thót tim như “xoa đầu”, ”ôm sau lưng”, “nắm tay” và “nâng cằm” được cài cắm vào xuyên suốt bộ phim.
Mỗi khi những cảnh đó xuất hiện, Ayaka thở dài "hah" hoặc "ho" và nhìn chằm chằm vào màn hình với đôi mắt lấp lánh.
Nhưng nếu chỉ có thế thì đó không phải là vấn đề gì lớn đối với Haruto.
Cậu chỉ cần nghĩ rằng “Toujou-san khá là, không, quả là một thiếu nữ” và hết.
Tuy nhiên, hiện tại cả hai lại đang nắm tay nhau.
Và rồi, có lẽ là vô thức, cô ấy thở mạnh và đồng thời nắm chặt lấy lòng bàn tay của Haruto.
Mỗi khi Ayaka nắm lấy lòng bàn tay của cậu, tim của Haruto đập nhanh hơn, và khi nhìn vào biểu cảm của cổ, cậu lại bị mê hoặc bởi khuôn mặt sáng ngời của cô nàng, người đang bị cuốn vào bộ phim.
Nếu cậu cứ tiếp tục làm vậy, thì tớ sẽ không thể xem phim được mất.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua, bộ phim sắp đi đến nửa chặng đường.
Như thường lệ, Ayaka lại vô thức siết chặt tay Haruto, khiến trái tim cậu trở nên căng thẳng.
Và Haruto bắt đầu nảy sinh ý định trả đũa.
Cậu là người có xu hướng ghét thua cuộc hơn bất cứ ai, thế nên cậu không muốn chịu đựng tình huống mà chỉ Ayaka khiến trái tim cậu đơn phương đập loạn nhịp.
Không phải là cậu không thích tình hình hiện tại, nhưng đúng như dự đoán, việc liên tục bị tấn công như vậy không phù hợp với tính cách của Haruto chút nào.
Cậu kiên nhẫn chờ đợi thời cơ đến.
Gạt bỏ những suy nghĩ xấu xa khỏi đầu, cậu tuyệt vọng trấn tĩnh lại trái tim đang đập loạn nhịp của bản thân.
Tập trung ánh nhìn vào màn hình và tính toán thời gian.
Không lâu sau, cảnh nam chính và nữ chính hôn nhau trong một phòng học không người ở phía sau bức màn cửa sổ đã đến.
(Đến rồi! Ngay bây giờ!)
Đúng như dự đoán của Haruto, trong cảnh này, cậu có thể nghe thấy tiếng thở mạnh từ bên cạnh. Đồng thời, lòng bàn tay cô siết chặt lại.
Vào lúc đó, Haruto cũng nắm chặt lấy bàn tay của Ayaka.
"-----!?!?"
Ngay lập tức, một tiếng hét nhỏ vang lên từ bên cạnh.
Haruto hướng ánh mắt sang và nhìn Ayaka.
Cô cứng đờ nhìn chằm chằm vào màn hình với đôi mắt mở to vì ngạc nhiên.
Lẽ nào cổ xúc động vì cảnh phim à.
Nghĩ vậy, Haruto cố gắng nắm chặt tay của Ayaka thêm vài lần nữa.
Sau đó, Ayaka rời mắt khỏi màn hình và nhìn xuống, như thể cô nàng có thể nghe thấy hiệu ứng âm thanh như “push~”.
(Chết dở? Mình có làm lố quá không ta?)
Haruto hơi hoang mang vì phản ứng của Ayaka mạnh hơn so với dự đoán, nên đã tạm thời ngừng nắm lấy bàn tay cô.
Rồi Ayaka, người đang nhìn xuống, đột nhiên ngước lên và nhìn chằm chằm vào Haruto.
"...Ưư..."
Như thể đang phản đối. Cô bắt đầu tìm kiếm cái gì đó.
Hiện tại, nơi đây chỉ có ánh sáng từ màn hình, chiếu xuống gương mặt của Ayaka làm cho nó có phần mờ ảo vời và mê hoặc.
Haruto không thể không nhìn chằm chằm vào gương mặt cô.
Ở dưới, bàn tay của Haruto bị nắm chặt với một lực rõ ràng là mạnh hơn so với khi cô vô thức nắm lấy nó lúc trước.
Trong khi bị Ayaka ngước lên nhìn chằm chằm, Haruto đỏ mặt hằng giọng “a hèm”.
Rồi cậu vội vàng hướng mắt sang màn hình để không cho cô nàng thấy biểu cảm của cậu hiện giờ.
(Ku, mình bị phản đòn rồi…)
Haruto đã bị đánh bại một cách tâm phục khẩu phục.
Cậu có thể nghe thấy nụ cười "Fufu" yếu ớt của Ayaka bên tai mình.
Đáp lại lời tuyên bố chiến thắng của cô ấy, Haruto thành thật thừa nhận thất bại.
Tuy Haruto ghét bị thua cuộc, nhưng kỳ lạ thay, thất bại lần này không khiến tâm trạng cậu tệ đi chút nào.
Sau đó, cả hai lặng lẽ nắm tay nhau xem hết bộ phim.
Haruto đã không thể theo kịp nội dung của bộ phim này được. Nhưng để không phải đối mặt với Ayaka lần nữa nên cậu chỉ yên lặng nhìn màn hình.
Bộ phim cuối cùng cũng đã đến những phân cảnh cuối.
Dù không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nam chính và nữ chính đã kết hôn và cả hai hiện đang chậm rãi đi dọc theo bờ sông phản chiếu ánh hoàng hôn.
Cuối cùng cả hai nắm tay nhau. Bộ phim kết thúc với góc quay cận cảnh “nắm tay kiểu người yêu”, hai đầu ngón tay đan xen vào nhau.
Dòng chữ kết thúc xuất hiện và sau đó là dòng credit được chiếu lên màn hình.
Một số khán giả đã rời khỏi chỗ ngồi và đi về phía lối ra.
(Toujou-san là kiểu sẽ xem hết từ đầu đến cuối à?)
Haruto nghĩ vậy và hướng mắt sang Ayaka. Trong khi nhìn màn hình, cô bắt đầu di chuyển cánh tay mình.
(A, cũng đến lúc buông tay rồi ha?)
Nghĩ thế, Haruto mở lòng bàn tay mình ra.
Cả hai đã nắm tay nhau từ trước lúc xem phim. Nói cách khác, họ đã tay trong tay hơn hai tiếng đồng hồ rồi.
Haruto, người đang lo lắng về mồ hôi trên tay, cố rút tay ra để lau nó.
Tuy nhiên, dự định của cậu đã không thể thành hiện thực.
Lý do là vì Ayaka đã không rút tay cô khỏi Haruto, thay vào đó cô nàng lại đan các đầu ngón tay cổ lại với tay cậu.
Lòng bàn tay của Haruto và Ayaka đan vào nhau. Lần này, thay vì nắm tay như trước đó, nó đã được nâng cấp thành “nắm tay kiểu người yêu”.
“Ano….Toujou-san?”
Haruto không thể không gọi tên cô nàng.
“…Ootsuki-kun, có phải là kiểu người ở lại xem đến cuối phần credit không?”
“Hả? …..À, vâng”
Haruto cảm thấy bối rối trước Ayaka, người chưa bao giờ đề cập bất cứ điều gì về việc nắm tay kiểu người yêu cả.
Ayaka ngượng ngùng nói với cậu, trong khi vẫn lảng tránh ánh mắt của Haruto.
“…Thế thì, chúng ta cùng ở lại….xem cho đến khi hết nhé?”
Nếu Ayaka đã hỏi cậu một cách dễ thương như vậy, thì câu trả lời chỉ có một mà thôi.
“Ờm, tất nhiên rồi.”
Đối với Haruto, bộ phim hôm nay mà cậu xem dường như là bộ phim mà cậu sẽ không bao giờ quên, mặc dù chẳng biết tý gì về nội dung cả.